Mục lục
Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo lời Từ cô cô nói, từng câu từng chữ đều khiến mọi người mở to hai mắt, không dám tin những gì mình nghe. 

Nếu vừa rồi mọi người còn cảm thấy hết thảy đều là lời nói vô căn cứ thì hiện tại, ai cũng không dám nói như vậy.

“Vì sao…..”

Tiếu Trọng Hoa phải khó khăn lắm mới tìm lại được âm thanh của mình, khuôn mặt đen tối không rõ.

Từ cô cô cúi đầu: “Nô tỳ luôn tìm cơ hội nói với Quận vương nhưng đối với nô tỳ mà nói Quận vương cũng giống như con mình. Nô tỳ không muốn tận mắt nhìn thấy Quận vương dùng ánh mắt chán ghét tràn đầy thù hận nhìn mình. Cho nên nô tỳ mang tâm lý vừa muốn nói lại muốn dấu diếm, không ngờ lại đã nhiều năm như vậy!”

Yến vương nhìn chằm chằm Từ cô cô, như muốn đâm thủng mặt bà. Khẩu khí rất lạnh lùng cứng rắn, nội tâm cũng bắt đầu dao động: “Chứng cớ đâu?”

Từ cô cô đứng lên, trong ánh mắt lại không một tia lưu luyến, bà thẳng lưng nói: “Chứng cớ? Hiện tại triệt để điều tra Thanh liên cư lại một lần, chắc chắn Vương gia sẽ thấy chứng cớ!”

Âu Dương Noãn lo lắng nhìn thoáng qua Tiếu Trọng Hoa, chung quy vẫn nói với Yến vương: “Vương gia, vẫn là nên cẩn thận điều tra lại một chút!”

Yến vương gật gật đầu, phân phó hộ vệ đi điều tra.

Đại sảnh trong khoảng thời gian này an tĩnh đến mức đáng sợ. Ánh mắt Tiếu Trọng Hoa sâu lắng như giếng cổ. 

Âu Dương Noãn nhìn hắn, trong lòng liền nhói lên. Hắn là cho rằng Tiếu Trọng Quân là đại ca của mình mà liều mạng chăm sóc. Nếu cuối cùng chứng cớ chứng minh là giả, đối phương lại là con của người hại chết đại ca hắn thì mọi chuyện sẽ như thế nào?

Hộ vệ tới rất chậm. Không, cũng có lẽ là rất nhanh. Âu Dương Noãn đã không biết bọn họ trở về từ khi nào. Khi trở lại bọn họ có mang theo một thứ gì đó, hộ vệ thủ lĩnh quỳ xuống: “Vương gia, ở dưới gốc cây trong Thanh liên cư phát hiện được cái này!”

Tiếu Trọng Hoa đột nhiên đứng lên, nhanh chóng bước qua. Hắn mở chiếc hòm kia, mọi người ào ào muốn nhìn xem. Khi nhìn thấy ai cũng kinh hô, cơ hồ sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu.

Trong hộp sắt kia rõ ràng là thi thể của trẻ con. Đáng sợ hơn là vì đã lâu ngày mà thi thể này chỉ còn lại một bộ khung xương nho nhỏ.

Từ cô cô đi lên, thanh âm cứng ngắc: “Vương gia cùng Quận vương có thể xác nhận, lúc ấy Đổng thị nhất thời không thể bóp chết Thế tử nên đã dùng ngọc trâm đâm vào đỉnh đầu….”

Tiếu Trọng Hoa nhẹ tay phất qua bộ khung xương, từ trong đó dễ dàng lấy ra một cây ngọc trâm. Tay hắn run run, đột nhiên ngọc trâm tách một tiếng bị bẻ gãy.

Trong mắt Yến vương mơ hồ thấy lệ quang, thanh âm mang theo hận ý: “Mang Đổng thị lên!”

Đổng trắc phi. Không, hiện tại hắn là nên gọi Đổng thị. Sắc mặt bà ta rất không tốt, tóc tai rời rạc, bộ dáng rất yếu đuối, chính là lưng lại thẳng tắp.

Âu Dương Noãn chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt tức giận như vậy của Yến vương. Dường như có vô số lôi điện bùng nổ, thanh âm mang theo một loại tức giận mãnh liệt: “Tiếu Trọng Quân không phải là Thế tử chân chính! Hắn là con của ngươi!”

Ánh mắt Đổng thị run lên, nhưng chẳng qua cũng chỉ là trong nháy mắt. Rất nhanh liền không hề thấy tia tình cảm, chỉnh trang lại y phục sau đó hành lễ: “Vương gia, Trọng Quân không phải con ta! Hắn là con thân sinh của Vương phi. Ta không biết ngài từ đâu nghe được lời này, nhưng con của ta chỉ có mình Trọng An. Nếu nói có thì đúng là có, nhưng từ nhiều năm trước đã không còn nữa!”

Tươi cười của Âu Dương Noãn hiện lên tia thương xót: “Đổng thị, ngươi hiện tại nói những lời này đã quá muộn rồi. Ngươi nhìn hai người kia đi, có nhận ra không?”

Đổng thị lạnh lùng nhìn kia hai người, lại chung quy không hề có chút biểu cảm: “Ta không biết lời này của Quận vương phi là có ý gì?”

Đổng thị luôn cho rằng Từ cô cô cũng tham dự vào chuyện này nên không dám bán đứng mình. Mà bà đỡ kia từ lâu đã bị giết. 

Thật sự không nghĩ tới Âu Dương Noãn căn cứ vào lời Lương mama cùng Từ cô cô làm căn cứ, cố ý tìm một người giả làm Quế nương châm hỏa, đem trận hỏa này triệt để bốc cháy.

Sỡ dĩ nàng làm như vậy là vì Quế nương rõ ràng là đương sự, so với Lương mama từ miệng người khác nghe được thì đáng tin hơn nhiều.

Nhưng hiện tại Đổng thị lại không thể biện bạch. Bởi vì thi thể kia đã sớm chứng minh hết thảy. 

Đổng thị ngàn vạn lần không thể tưởng tượng được, tâm phúc của mình, Di mama cư nhiên lại để lại một tay như vậy, dùng để bảo vệ người nhà.

“Đổng trắc phi, ta đã nói hết chân tướng rồi. Ngươi có che dấu cũng vô dụng thôi!” Từ cô cô thở dài.

Trong ánh mắt Đổng thị hiện lên vẻ tuyệt vọng, nhưng vẫn mím chặt môi không mở miệng.

“Ngươi còn liều mạng che giấu, ngươi thật sự là quá ngoan độc! Dùng chính con mình để thay thế Thế tử không nói, lại còn tự tay giết chết nó! Ngươi không còn chút nhân tính nào hay sao? Ngươi quên là Vương phi lúc còn sống đối với ngươi thân như tỷ muội rồi sao?”

"Thân như tỷ muội? Ha ha, thật sự là khiến người ta chê cười!”

Đổng thị lạnh lùng: “Vương phi là thê tử kết tóc của ngài, Lâm Uyển Thanh là người ngài yêu thương. Vậy còn ta thì sao? Chẳng qua chỉ là một con chó bên người ngài mà thôi!”

Đổng thị nhẹ nhàng cười, giống như một đóa hoa nở tràn trên môi: “Dựa vào cái gì mà con của nữ nhân kia có thể làm Thế tử, còn con của ta chỉ là thứ xuất?”

Ánh mắt Đổng thị ngưng thần nhìn mọi người trong phòng, qua Âu Dương Noãn, cuối cùng dừng lại trên Yến vương: “Ta cũng không hối hận khi đã làm như vậy! Chẳng qua là tự nàng ngu xuẩn mà thôi!”

Ở trước mặt sự thật, đương sự rốt cục cũng đã thừa nhận rồi. Âu Dương Noãn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hộ vệ trưởng ở một bên nói: "Vương gia! Ở trong phòng Đổng thị còn tìm ra được một vài thứ, mời Vương gia nghiệm!”

Đại công chúa thấy sắc mặt khó coi của Yến vương, liền nói: “Mang lại đây ta xem!”

Hộ vệ mang cái hộp nhỏ tinh xảo dâng lên: “Nó vốn bị khóa, nô tài cũng đã nghĩ cách mở ra. Mời công chúa nhìn!”

Đại công chúa mở ra, thật cẩn thận xem một lát. Phát hiện bên trong tất cả đều là hương liệu. 

Bà khẽ nhíu mày, phân phó Đào cô cô bên cạnh: “Ngươi nhìn xem!”

Đào cô cô kiểm tra một lát, sắc mặt càng khó coi: “Công chúa, trong này đều là một ít hương liệu. Chỉ là….”

Đại công chúa còn chưa nói gì, Yến vương đã nói: “Nói tiếp!”

Đào cô cô thấp giọng nói: "Vương gia, mời ngài nhìn xem. Đây là tĩnh thủy hương. Trong Vương phủ vẫn thường dùng!”

“Ngày xưa Vương phi thích nhất là loại hương giúp ngưng thần này!”

Từ cô cô nhìn thoáng qua: “Người nói mùi hương của tĩnh thủy hương có thể khiến người ta tâm thần an ổn. So với hương liệu ngưng thần tầm thường thì hiệu quả hơn nhiều!”

Lúc nói chuyện, ánh mắt không nhịn được mà nhẹ nhàng rung động. Đáy mắt trong suốt rưng rưng, hiển nhiên là nhớ tới Yến vương phi.

Âu Dương Noãn nhìn vẻ mặt của Từ cô cô, liền biết đối phương vẫn thực sự còn tình cảm với Vương phi. Đều không phải vô tình như lời nói. Có lẽ, Từ cô cô thực sự nhất thời bị ma ám. 

Con người thường là như vậy, đi đến một chỗ tối trong phố nhỏ, dù thế nào cũng không thể trở về nguyên điểm. Một khi đã làm sai chuyện, cho dù muốn bù đắp cũng liền khó khăn.

Yến vương gật đầu: “Không sai! Lúc trước trong phòng Vương phi thường có mùi hương này. Nhất là sau này nàng luôn nửa đêm bừng tỉnh, cũng là ỷ vào mùi hương này mới an tĩnh lại!”

“Trong phòng đại tẩu, cũng có mùi hương này!” Âu Dương Noãn nhớ lại.

Đào cô cô lắc lắc đầu: “Tĩnh thủy hương này đúng là hương liệu an thần thượng đẳng. Nhưng nếu dùng không tốt thì chính là một vũ khí giết người!”

Một lời này khiến tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Trên mặt Âu Dương Noãn cũng không tự chủ được mà hiện lên chút kinh ngạc. 

Tiếu Trọng Hoa lại là khiếp sợ, hắn hỏi: “Sau khi mẫu phi qua đời ta cũng từng hoài nghi có phải có người động thủ hay không? Nhưng ta tìm mấy thái y, đều cho ra kết luận là vì thân thể mẫu phi suy yếu, hao hết tâm thần nên mới bị nhiễm bệnh dịch rồi qua đời. Lời của Đào cô cô rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ mẫu phi ta mất là có liên quan đến loại hương liệu này?”

Đào cô cô đi theo Đại công chúa đã nhiều năm, đối với các vị thuốc hương liệu đều rất tinh thông. 

Bà châm một ít tĩnh thủy hương, ngửi ngửi rồi nhẹ nhàng nói: “Quả là như thế! Quận vương, đây chẳng phải là tĩnh thủy hương bình thường. Ngài có ngửi được gì khác lạ không?”

Tiếu Trọng Hoa cũng thử ngửi nhưng chung quy vẫn lắc đầu: “Ta nhận không ra trong đó có gì khác lạ!”

Sắc mặt Đào cô cô ngưng trọng: “Bên trong tĩnh thủy hương này có bỏ thêm chút phấn hoa kỳ nhân. Hai hương vị có mùi từa tựa nhau, nếu không tinh tế nhận ra thì hoàn toàn không phân biệt được!”

Âu Dương Noãn nói: "Ta chưa bao giờ nghe tên hoa kỳ nhân. Không biết bên trong tĩnh thủy hương bỏ thêm loại phấn hoa này thì có tác dụng gì?”

Đào cô cô nhìn Đại công chúa, không dám nói. Đại công chúa hiển nhiên cũng biết loại phấn hoa này, đầu tiên là có chút sửng sốt, lập tức nói: “Công chúa Cao Xương không phải cũng ở trong phủ sao? Mời nàng đến giải thích một chút!”

Mọi người nghe vậy, đều là hai mặt nhìn nhau.

Mộ Hương Tuyết rất nhanh được mời đến. Bởi vì là giờ ngủ trưa nên thoạt nhìn có chút vội vàng. Một đôi mắt đen nhánh trên khuôn mặt sáng ngời, giống như ánh sao sáng trên bầu trời đêm. Lúc đi vào phòng khiến cả căn phòng dường như bừng sáng.

Trong lòng Đại công chúa thầm nghĩ, nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp này ở trong Yến vương phủ. Cứ mãi như thế đối với Noãn Nhi là một loại uy hiếp rất lớn.

“Hương Tuyết công chúa đến rồi sao! Thật sự là không nên quấy rầy đến ngươi, chính là vì có chuyện không rõ muốn thỉnh giáo!”

Mộ Hương Tuyết nhìn một phòng sắc mặt ai cũng đều không tốt liền có chút không yên: “Ngài có gì cứ hỏi. Ta tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn là được!”

(Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: Không biết thì sẽ không nói, nếu biết thì sẽ nói hết.)

Đại công chúa gật gật đầu, Đào cô cô liền mang tĩnh thủy hương đến trước mặt Mộ Hương Tuyết. 

Mộ Hương Tuyết nhận lấy, đặt dưới mũi nhẹ nhàng ngửi. Sau đó sắc mặt liền đại biến: “Tại sao có thể như vậy?”

Âu Dương Noãn nói: "Công chúa, có gì kỳ quái sao?”

Mộ Hương Tuyết gật đầu: “Bên trong hương liệu này có hương hoa kỳ nhân. Loại hoa này chỉ sinh trưởng trong sơn cốc của Cao Xương quốc. Đại Lịch không có loài hoa này!" 

"Mùi hương của nó có hiệu quả mê hoặc tâm trí, người thường xuyên ngửi ban đêm thường không thể ngủ, thường cảm thấy hồi hộp ưu tư quá mức, khiến thân thể từ từ suy yếu. Cuối cùng sẽ giống như bệnh trạng bị nhiễm bệnh dịch, hô hấp khó khăn, cả người sốt cao, cuối cùng là ấm ức mà chết!”

Trong không khí trầm mặc như nước, mọi người như mất đi thanh âm của mình. Trên trán Tiếu Trọng Hoa nổi gân xanh, khuôn mặt vốn bình tĩnh hơi có chút vặn vẹo. Chỉ là khóe môi vẫn cười lạnh lùng như cũ, khiến người ta cảm thấy không rét mà run.

Ánh mắt Yến vương hoảng hốt không chừng, lặng im không nói gì. 

Từ cô cô sớm đã nghĩ thông suốt, bà chậm rãi nói: “Vương gia, là tĩnh thủy hương có chứa phấn hoa kỳ nhân này, tích lũy qua ngày tháng mới hại chết Vương phi. Mà hiện tại, Đổng thị còn muốn dùng nó đến mưu hại Tôn thị!”

Tay Tiếu Trọng Hoa ẩn ẩn run run. Âu Dương Noãn lặng lẽ bước lên cầm lấy tay hắn, tựa hồ muốn dùng thân hình yếu đuối của mình cho hắn chút sức mạnh. 

Tiếu Trọng Hoa chấn động, cầm thật chặt lấy tay nàng. Dường như sắp chết đuối liền nắm được ngọn cỏ cứu mạng.

Lúc Yến vương mở miệng lần nữa, thanh âm đã như hàn băng khiếp người: “Đổng thị, lúc trước Vương phi luôn cảm động và luôn nhớ tới tình cảm ngươi dốc lòng chăm sóc. Hết thảy đều giao cho ngươi, thậm chí cả quyền quản sự cũng giao hết cho ngươi. Vậy mà ngươi lại làm thế này để báo đáp nàng sao?”

Thanh âm của Yến vương lạnh như băng, trước ngực vì tức giận mà phập phồng kịch liệt.

Yến vương phi tuy rằng không phải là người trong lòng Yến vương nhưng cũng là thê tử kết tóc, cưới hỏi đàng hoàng. Còn sinh cho ông hai người con trai, cuối cùng lại chết không minh bạch như vậy. Ông làm sao tha thứ cho nữ nhân luôn làm bộ vô tội hiền thục trước mắt này đây?

Yến vương thậm chí còn luôn cảm thấy bản thân có lỗi với Yến vương phi, cũng có lỗi với Đổng thị. Cho nên càng cảm động và luôn nhớ tới phần tình cảm nàng chăm sóc quan tâm Thế tử, đối với nàng vẫn luôn kính trọng. Hóa ra tất cả đều là giả dối.

Nghĩ đến đây, khóe mắt Yến vương lóe sáng hận ý: “Ngươi thường ngày kính cẩn, ôn nhu nhưng thực chất lại là một người tâm địa độc ác. Vì sao ngay cả với Vương phi luôn rộng lượng bao dung ngươi cũng nhẫn tâm sát hại?”

Tên mặt Đổng thị không hề có một chút mảy may hối hận, giọng nói lạnh nhạt: “Nếu Vương gia đã biết, cần gì phải hỏi!”

Yến Vương nhắm mắt lại, chán ghét: “Ngươi đang chính miệng nhận tội!”

Đổng thị nhẹ nhàng cười, nâng tay lên nhẹ nhàng tháo ngọc trâm trong suốt duy nhất trên tóc xuống: “Cây trâm này là năm đó ngài tặng cho ta. Ta nhớ rất rõ, ngài nạp ta vào phủ chẳng qua là vì trên chiến trường cha ta đã cứu ngài một mạng. Ngài là vì báo đáp ông ấy mới đồng ý cho ta vào cửa!”

Đổng thị ngừng một chút, giọng điệu càng thêm cảm khái: “Năm đó, ngài còn nói với ta, ngài nạp ta chỉ vì đã nhận lời với cha ta. Còn người chân chính trong lòng ngài là một người khác. Lúc ấy ta liền nghĩ rằng chung quy sẽ có một ngày ta có thể cảm động được ngài, có thể thay thế địa vị của người nọ trong lòng ngài!”

Mày Yến vương nhíu lại thành chữ xuyên: “Trước lúc nạp ngươi ta đã nhắc với ngươi nữ nhân trong lòng ta là ai, lúc ấy ngươi trả lời ta thế nào? Chính ngươi nói nếu không thể vào cửa liền muốn chết trước cửa Yến vương phủ. Ta vì thực hiện lời hứa với cha ngươi mới đáp ứng cho ngươi vào phủ!”

“Đúng là ngài cho phép ta vào phủ. Nếu ngài thực sự cưới được người kia ta cũng sẽ chết tâm. Nhưng cố tình ngài lại cưới một nữ nhân hào môn không liên quan tới làm Yến vương phi!" 

"Ta thừa nhận, địa vị của ta có lẽ kém hơn người trong lòng ngài. Nhưng ta không cam lòng, vì sao trong lòng ngài ta ngay cả một nữ nhân gầy yếu như Yến vương phi cũng không bằng. Mặc kệ là luận dung mạo, luận tâm kế hay luận thủ đoạn có chỗ nào hơn ta? Dựa vào cái gì mà khắp nơi đều đứng trên ta một bậc?”

Yến vương tức giận: “Như vậy thì sao? Nàng là chính thê của ta nhưng nàng đối đãi với ngươi không hề khắc nghiệt. Nàng thậm chí còn xem ngươi như tỷ tỷ mà ỷ lại vào ngươi. Vậy mà ngươi lại giết đi con trai của nàng, thậm chí là lấy đi cả tính mạng của nàng!”

“Đó là do bản thân nàng ngu xuẩn!”

Thanh âm Đổng thị như vụn băng va chạm vào nhau: “Nam nhân vốn là của ta lại tâm tâm niệm niệm nhớ thương người khác. Vị trí Thế tử vốn là của con ta cũng phải nhường cho người khác. Ta không cam lòng!" 

"Ta không cam lòng để Trọng Quân vừa sinh ra chỉ là thứ tử. Con ta có gì thua kém, chẳng qua chỉ vì nó không có một mẫu thân cao quý, cái này không thể là lý do khiến hắn không thể xuất đầu. Ta không thể nhìn con ta vừa sinh ra đã vĩnh viễn phải đứng dưới người khác!”

Yến vương nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Đây là lý do ngươi làm những việc này?”

“Đúng!”

Trong lòng Đổng thị không mảy may có tia áy náy. Yến vương càng tức giận hơn, một quyền đánh mạnh trên bàn trà, khuôn mặt vặn vẹo: “Ngươi thật sự là tâm địa rắn rết!”

Ánh mắt Đổng thị hèn mọn mà khinh thường: “Tâm địa rắn rết? Ta chỉ biết lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu! Mọi chuyện ta làm đều là vì con ta, cho dù quay lại một ngàn một vạn lần ta cũng sẽ làm vậy!" 

"Ta chỉ hối hận, vì sao không sớm giết tiểu yêu tinh Âu Dương Noãn ngươi. Ngươi với mẫu thân ngươi cũng giống nhau, đều là loại nữ nhân hạ lưu, bản lĩnh mê hoặc nam nhân không phải dạng vừa! Nếu không phải ngươi nghĩ cách hại ta, ta sao phải lưu lạc đến ngày hôm nay?"

Thanh âm Tiếu Trọng Hoa lập tức sẵng giọng: “Câm mồm!”

Đổng thị bật cười khinh thường: “Sao? Đau lòng sao? Phụ tử các ngươi đều giống nhau, đều cùng mê luyến cái loại nữ nhân này. Không, Lâm Uyển Thanh lại càng đáng buồn hơn. Ngoại trừ khuôn mặt cùng dáng vẻ kệch cỡm kia thì cái gì cũng không có!”

Tiếu Trọng Hoa vừa muốn nói chuyện, Âu Dương Noãn lại bước lên phía trước, nhẹ giọng nói: “Đổng thị, ngươi năm đó đã dám làm như thế thì nên nghĩ đến sẽ có một ngày bị vạch trần. Mẫu thân ta cũng được mà ta cũng thế, ai cũng không làm chuyện lấy đao chỉ vào người khác như ngươi. Ngươi có tư cách gì mà chỉ trích người khác? Ngươi mới chính là kẻ tội ác tày trời!”

Mâu quang Đổng thị vừa chuyển, cười lạnh liên tục: “Ngươi thì tốt hơn ta bao nhiêu? Không phải cũng là người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn sao?”

Âu Dương Noãn mỉm cười: “Ngươi cũng quá xem trọng ta rồi. Mọi chuyện đều là ngươi tự chuốc lấy mà thôi!”

“Ngươi...”

Đổng thị giận tái mặt, sau đó lại khinh miệt: “Dám làm không dám nhận. Ngươi dám nói chuyện hôm nay không phải là do một tay ngươi bày ra?”

“Không phải! Cổ ngữ có câu oan có đầu, nợ có chủ. Ngươi thiếu nợ người khác chung quy cũng có một ngày phải trả lại!”

Âu Dương Noãn mặt không đỏ, khí không suyễn: “Đây chính là thiên đạo luân hồi, là báo ứng a!”

Lúc này Mộ Hương Tuyết bỗng lắc đầu thở dài: “Đổng trắc phi, Quận vương phi nói phải. Ngài thực sự không nên làm như vậy!”

Đổng thị nhìn Mộ Hương Tuyết, tươi cười đột nhiên biến hóa kỳ dị, thanh âm lạnh lùng: “Cũng đừng năm mươi bước cười một trăm bước. Buồn cười, thật sự là quá buồn cười!”

Âu Dương Noãn nghe vậy, không dấu vết liếc mắt nhìn Mộ Hương Tuyết, nhưng những người khác không hề chú ý tới.

Tiếu Trọng Hoa mặt như hàn sương: "Ngươi nên vì những chuyện ngươi làm mà trả giá!”

Đổng thị nghe vậy chợt ngẩn ra, khuôn mặt dưới ánh mặt trời mơ hồ không rõ, giống như giọt mực rơi xuống nước. Ẩn ẩn trong hốc mắt có lệ quang chậm rãi chảy xuống. 

“Không! Ta không làm sai! Ta giết đại ca của ngươi là một mạng đền một mạng. Lúc trước khi mẫu phi ngươi chưa vào cửa ta đã mang thai. Nhưng tiên đế vì muốn Yến vương cưới mẫu phi ngươi, càng không muốn thứ tử sinh trước đích tử nên đã ép buộc cướp đi đứa con của ta. Khi Yến vương phủ vui vẻ treo đầy lụa đỏ chuẩn bị đón Vương phi thì con ta lại biến thành một vũng máu loãng!" 

"Là mẫu phi ngươi hại chết con ta, hết thảy đều tại mẫu phi ngươi! Cho nên ta sao có thể cho phép nàng bình an sinh hạ Thế tử? Ta sao có thể để con ta lại phải lặp lại vận mệnh bi kịch như cũ?”

Âu Dương Noãn nghe, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng rung động. Có lẽ Đổng thị là một nữ nhân độc ác nhưng không thể phủ nhận cũng là một mẫu thân nhân từ. Vì Tiếu Trọng Quân mà có thể làm mọi chuyện.

Có lẽ trong chuyện này, Đổng thị chẳng phải là người thắng mà là một người vốn đã thua ngay từ đầu.

“Ngươi điên rồi!”

Gương mặt Yến vương hằn sâu những bi thương, cuối cùng không thể kiềm chế được: “Nàng cái gì cũng không biết. Thậm chí cũng không biết lúc trước ngươi bị mất đi một đứa nhỏ. Nàng vô tội!”

Ông bước nhanh đến trước Đổng thị, một phen hung hăng nắm lấy cổ áo: “Ngươi vì sao không hận ta? Vì sao không ra tay vào ta?”

Yến vương đối mặt với Đổng thị gần trong gang tấc, hô hấp ấm áp dần trở nên dồn dập kịch liệt. Ánh mắt tham lam do dự: “Ngài nghĩ rằng ta không hận ngài sao?”

Đổng thị nhìn chằm chằm Yến vương, giống như muốn đem đối phương ấn thật sâu vào đáy mắt ấm áp: “Ta rất muốn hận ngài. Nếu làm được, ta sao lại không làm chứ?”

Trong hốc mắt nước mắt lại cuồn cuộn chảy ra: “Trong mắt ngài chỉ có Lâm Uyển Thanh, có từng biết mỗi ngày ta dùng tâm tình gì để nhìn bóng lưng của ngài không? Vì muốn ngài cao hứng, ta thậm chí còn tìm đến một thế thân, còn cho phép thế thân đó sinh cho ngài một đứa con. Ta muốn chứng minh, vì ngài ta cái gì cũng có thể làm được. Nếu không phải sợ ngài thương tâm thì hắn….”

Nói đến đây liền chỉ vào Tiếu Trọng Hoa: “tuyệt đối không thể còn sống cho tới hôm nay!”

Hóa ra là như vậy! 

Khó trách từ khi nàng vào cửa Đổng thị liền có địch ý. Ai sẽ thích thấy một nữ nhân giống tình địch của mình?

Nhưng lạ là Đổng thị lại có thể dễ dàng tha thứ cho Tào di nương tồn tại. Đổng thị đúng là một nữ nhân có tâm tình phức tạp, quá khó khăn để lý giải.

Âu Dương Noãn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, tâm tình mâu thuẫn phức tạp như vậy, gần như là đã trở nên vặn vẹo.

Yến vương buông Đổng thị ra, bỗng chốc mất đi chỗ dựa, Đổng thị liền té trên mặt đất.

Yến vương quay sang, nhẹ nhàng phun ra từng chữ: “Nhốt vào lao, ngày mai áp giải tam tư!”

Âu Dương Noãn lẳng lặng nhìn. Ý của Yến vương chính là muốn giết Đổng thị. Một trắc phi bị áp giải lên tam tư, trong lịch sử Đại Lịch, chỉ sợ chưa từng có.

“Không chỉ một mình Đổng thị!”

Đại công chúa chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt không chút thay đổi nói với Yến vương: “Nhiều năm như vậy, người bên cạnh nàng cũng bạo ngược. Chuyện này, nhất định phải giết một đe trăm!”

Yến vương mệt mỏi phất tay: “Mang những mama, nha đầu thân cận của Đổng thị tất cả đều lặng lẽ xử trí!”

Lặng yên không một tiếng động, Âu Dương Noãn thở dài một tiếng. Mẫu thân là muốn giệt cỏ tận gốc a! 

Quả nhiên, Đại công chúa nói tiếp: “Như vậy Tiếu Trọng Quân thì sao? Hắn là kẻ đầu sỏ gây nên chuyện đích thứ lẫn lộn. Chẳng lẽ còn tùy ý hắn chiếm lấy vị trí Thế tử?”

Thân mình Tiếu Trọng Hoa chấn động, ngẩng đầu nhìn Đại công chúa.

Đại công chúa lại chỉ nhìn Yến vương, trầm giọng: “Hắn không phải là Thế tử chân chính, lại ngồi trên vị trí này hơn mười năm. Yến vương phi dưới suối vàng có biết cũng không thể nhắm mắt. Chuyện đã đến nước này, phải viết một tấu chương nói rõ ngọn ngành, tước vị trí Thế tử, lập Minh quận vương làm Thế tử!”

Không cần nói đến Tiếu Trọng Hoa, ngay cả Âu Dương Noãn cũng đều lộ ra biểu cảm khiếp sợ. Nàng thật không ngờ Đại công chúa lại đưa ra yêu cầu đó ngay trong thời điểm này.

Nhưng rất nhanh nàng cũng liền hiểu được ý tứ của đại công chúa. Đổng thị ra tay hại chết Thế tử chân chính cùng Yến vương phi. Như vậy Tiếu Trọng Quân chỉ là thứ tử, vốn không phải là Thế tử. Hắn cũng nên giao vị trí này ra, thậm chí còn phải chịu trừng phạt. Đại công chúa đương nhiên là có ý tốt, muốn Tiếu Trọng Hoa kế thừa tử vị. 

Nhưng Tiếu Trọng Hoa, hắn có thể nhận sao? 

Hắn tuy rằng thống hận Đổng thị nhưng lại xem Tiếu Trọng Quân như huynh đệ cùng nhau lớn lên. Cho dù hai người không phải cùng một mẫu thân sinh ra thì bọn họ vẫn là huynh đệ. Hiện tại Tiếu Trọng Quân đang nằm trên giường bệnh, Tiếu Trọng Hoa sao có thể nhận vị Thế tử?

Đổng thị nghe vậy thì hét lên, bổ nhào vào người đại công chúa. Lập tức hộ vệ liền mạnh mẽ ép xuống. Mãi đến khi Đổng thị bị mang đi rất xa mà Âu Dương Noãn vẫn nghe thấy tiếng kêu bén nhọn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK