Tương mama nghe tiếng Bích Hà kêu la thảm thiết bên ngoài sân. Thiết nghĩ nếu đến một ngày bà ta cũng bị bắt, hành vi sở tác sở vi bị người ta tra ra, như vậy kết cục nhất định còn thảm hơn Bích Hà.
Không nói những người khác, chính Quận vương phi cũng sẽ không tha.
Tương mama theo bản năng nhìn lướt qua tình cảnh bên ngoài, thân thể liền không nhịn được mà run run.
Tuy rằng chỉ giật mình run run rất nhỏ nhưng cố tình Âu Dương Noãn lại quay đầu nhìn bà ta một cái. Tương mama cảm thấy kinh cụ, vội vàng cúi đầu không dám nhìn trái nhìn phải nữa.
Âu Dương Noãn chỉ bình thản nhìn Tương mama, giấy lát liền cong môi lên.
Tương mama hiện tại cơ hồ có thể khẳng định Quận vương phi đã có lòng nghi ngờ. Nhưng vì sao nàng vẫn chưa động đến mình?
Nếu đổi lại là một người khác, nhất định sẽ không giữ bà ta lại. Nhưng Âu Dương Noãn lại bất động thanh sắc.
Chẳng lẽ….phía sau còn có chiêu khác đang chờ?
Trượng của Yến vương phủ so với nơi khác là không giống nhau. Hai tấc hậu, ngũ thước trưởng bản tử đánh vào mông lấy hạ bộ vị.
Đừng nói là năm mươi bản tử, cho dù chỉ là mười cái cũng đã đánh tới gân cốt đứt đoạn, huyết nhục mơ hồ mới thôi.
Bích Hà cứng miệng, sống chết cũng không chịu thừa nhận. Bị đánh năm mươi bản tử đau đến cơ hồ ngất xỉu.
Nàng còn ước gì bản thân được ngất xỉu mới tốt. Có thể không cần cảm nhận thống khổ bị người ta lôi đi, còn không cần phải cảm nhận đau đớn như lửa thiêu trên người.
Hiện tại nàng đã hối hận muốn chết, sớm biết như thế vừa rồi phải cắn lấy Tương mama cùng bị chịu phạt.
Tôn Nhu Trữ nhìn sang Đổng thị, thấy đối phương cũng đang trầm tư, hiển nhiên là đang nghĩ cùng một việc ‘hiện tại phải xử lý Bích Hà như thế nào mới tốt đây?’
Sau đó nàng lại nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn. Phát hiện đối phương căn bản là thờ ơ, chỉ ngồi lặng lẽ uống trà, một chút phản ứng cũng không có.
Nói cách khác, muốn xử lý Bích Hà như thế nào Âu Dương Noãn cũng không có ý kiến.
Quả nhiên là quá nhàn nhã. Chẳng qua là….muốn rảnh tay? Hừ! Nào có dễ dàng như vậy được?
Nghĩ như vậy, Tôn Nhu Trữ liền cười nói: “Đệ muội, không biết ngươi muốn xử lý nha đầu Bích Hà kia như thế nào?”
Âu Dương Noãn cười cười, đặt chén trà xuống nói: “Đại tẩu, Bích Hà tuy là nha đầu trong viện ta nhưng chủ sự Yến vương phủ vẫn là Đổng trắc phi, cho nên vẫn nên để người xử lý. Nhưng nếu tẩu đã hỏi….ta thực có khả năng sẽ mềm lòng mà buông tha Bích Hà!”
Tất cả mọi người đều không dám tin nhìn Âu Dương Noãn.
Tha cho Bích Hà? Bọn họ sẽ không nghe lầm chứ?
“Lời tuy là như thế nhưng ta lại nghĩ, Đổng trắc phi sẽ không lòng dạ đàn bà như ta. Tuy rằng Bích Hà là nữ nhi cố nhân Vương gia nhưng thể diện của Yến vương phủ cũng không thể không để ý!”
“Nếu về sau có ai lại học theo nàng hành xử như vậy thì còn gì tôn ti trật tự, còn đâu uy nghiêm của Yến vương phủ?"
"Cho nên ta nghĩ Đổng trắc phi sẽ xử sự công chính, vừa là xử phạt Bích Hà vừa là để răn đe những người khác. Đại tẩu, ngươi nói có đúng không?”
Tôn Nhu Trữ sửng sốt, nhưng Âu Dương Noãn vẫn chưa nói xong. Nàng tiếp tục: “Loại chuyện này đương nhiên là phải giết một đe trăm. Để cho mọi người từ trên xuống dưới Yến vương phủ biết, có ai dám tính kế chủ tử thì tuyệt đối không thể tha!”
Bích Hà đúng là không thể giữ lại, nếu không Đổng thị sẽ phải gánh tội danh dung túng nha đầu vô pháp vô thiên.
Đổng thị nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn, chậm rãi nói: “Chuyện Bích Hà gây nên là đã cô phụ tâm ý của Vương gia, tuyệt đối không thể bỏ qua. Tìm người đến bán nàng đi!”
Bích Hà vừa bị đánh, lúc sắp bị người ta thô bạo lôi về viện dành cho nha đầu. Đang tức tối trong người, lúc này lại nghe được lời mama truyền lệnh của Đổng trắc phi, tâm lập tức lạnh đi.
Bán sao? Nàng không dám tin ngẩng đầu. Nàng không phải là nha đầu bình thường a! Sao có thể tùy tiện bị bán đi?
Bích Hà lập tức cố gắng cử động thân mình, đau khổ cầu xin Đổng thị: “Trắc phi, nô tỳ không dám nữa! Nô tỳ không dám nữa!”
Đổng thị lạnh lùng nói: “Ngươi là đại nha đầu, lại có lòng dạ như vậy, Quận vương phi sao còn có thể dung nạp ngươi? Nếu không phải nể mặt phụ thân ngươi thì chuyện hôm nay tuyệt không đơn giản như vậy. Đổi lại là người khác thì nhất định đã bị trượng lễ đến chết. Người đâu, mau lôi xuống!”
Mấy mama nhanh chóng tiến vào lôi Bích Hà đi.
Âu Dương Noãn hơi hơi cười lạnh, vốn nàng có thể tự xử lý Bích Hà. Nhưng cố tình nàng lại mang đến đây, muốn để cho mọi người nhìn thấy rõ ràng.
Mặc kệ sau lưng Bích Hà là ai thì cũng không thể bảo hộ được! Về sau ai còn dám tính kế lên Tiếu Trọng Hoa, liền cũng phải suy nghĩ trước khi làm.
Ngay một khắc bị lôi ra ngoài kia Bích Hà đột nhiên lớn tiếng kêu lên: “Là Tương mama, hết thảy đều do Tương mama xui khiến nô tỳ. Tự bản thân nô tỳ tuyệt đối không dám! Trắc phi, là Tương mama hại nô tỳ!”
Ánh mắt mọi người lập tức dừng lại trên người Tương mama.
Mặt bà ta xoát cái lập tức thay đổi, mặt trắng bệch không còn giọt máu. Trong ánh mắt lại thất kinh, nhanh chóng nhìn về phía Đổng thị đang ngồi phía trên.
Âu Dương Noãn thu hết biểu tình của Tương mama vào mắt, nàng khẽ cười cười nói: “Bích Hà, Tương mama là lão nhân trong viện, sao có thể vô duyên vô cớ xui khiến ngươi. Nói dối cũng quá vụng về rồi. Lần này ngay cả Đổng trắc phi cũng không thể không xử phạt nặng ngươi. Trắc phi, ngài nói có đúng không?”
Đổng thị gật gật đầu, vẫy tay nói: “Nhốt vào phòng củi, bỏ đói ba ngày rồi bán đi! Mau lôi xuống!”
Ánh mắt Tôn Nhu Trữ nhìn Đổng thị, nhìn qua Âu Dương Noãn rồi lại vòng vo chuyển tới Tương mama mặt cắt không còn giọt máu. Khóe miệng không khỏi cong lên.
Tiếu Trọng Hoa thật sự là tinh mắt, nhìn Minh quận vương phi mà hắn chọn này, thật đúng là….khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Nghĩ lại, Âu Dương Noãn bất động thanh sắc liền khiến Đổng thị xử phải xử lý nha đầu này. Làm việc lợi hại như vậy, hiện tại lại biết bí mật của nàng….Tôn Nhu Trữ liền cười không nổi.
Ra khỏi Thanh liên cư, Tôn Nhu Trữ bước nhanh theo sau, ngăn đón trước mặt Âu Dương Noãn, ánh mắt chăm chú: “Đệ muội, những lúc rảnh rỗi hãy đến viện ta ngồi nhiều một chút!”
Âu Dương Noãn nhìn đối phương, hơi khuỵu gối thi lễ rồi thản nhiên nói: “Đa tạ đại tẩu!”
Vừa nói xong liền muốn rời đi.
Tôn Nhu Trữ nhìn bóng dáng Âu Dương Noãn, đôi môi hé mở nhẹ giọng hỏi: “Quận vương phi, ở Yến vương phủ đã quen chưa?”
Âu Dương Noãn lập tức dừng lại, chậm rãi quay đầu: “Tốt lắm! Các vị đối xử với ta đều rất tốt! Ta cũng đã quen rồi!”
Nàng cười, ánh mắt trời chiếu lên nụ cười của nàng, tươi cười thực thuần nhiên.
Nhìn nụ cười không ẩn chút bụi trần khiến Tôn Nhu Trữ phải nheo mắt lại.
Nàng đã có kết luận, vị Minh quận vương phi này, nếu không phải thật sự không hề có chút phòng bị nào với nàng thì chính là một người sâu không lường trước được.
Đối với nàng mà nói thì đây cũng không phải là chuyện gì tốt.
“Ở trong cuộc sống này, quá mức lộ sự sắc sảo cũng không phải chuyện tốt. Nếu quá mức quyết tiệt, ngươi cho là bản thân sẽ an ổn ngồi trên vị trí Quận vương phi sao?”
Thanh âm Tôn Nhu Trữ càng ngày càng thấp. Hai gò má nàng một nửa đón lấy ánh nắng, một nửa lại chìm trong ẩn trong tối, dần dần sinh ra một loại âm trầm khác thường.
“Người có vị trí càng cao thì càng nguy hiểm. Đại tẩu, không phải tẩu so với ta lại càng nguy hiểm hơn sao?”
Âu Dương Noãn thấy Tôn Nhu Trữ biến sắc thì liền cười nói: “Đại tẩu, có một số việc liên quan đến ta, ta tất nhiên sẽ quan tâm. Việc hôm nay ta cũng là bất đắc dĩ mới phải làm như vậy. Nhưng những chuyện không liên quan đến ta, ta tuyệt đối sẽ không nhiều chuyện xen vào!”
Tôn Nhu Trữ ngăn cản nàng chẳng qua là vẫn còn lo lắng nàng sẽ đem bí mật ngày đó tiết lộ ra ngoài.
Mà điều Âu Dương Noãn có thể làm cũng chỉ có thể hướng đối phương nhắc lại lập trường của bản thân một lần nữa.
Còn về phần tin hay không, điều đó đã không nằm trong phạm vi khả năng của nàng.
Bên tai truyền đến tiếng lá xào xạc bị gió thổi rơi. Ánh mắt Tôn Nhu Trữ dẫn theo tia sắc bén, lập tức không hề mở lời. Lạnh lùng nhìn Âu Dương Noãn rồi xoay người rời đi.
“Thế tử phi thật sự là mạc danh kỳ diệu!” Xương Bồ nhỏ giọng kề bên tai Hồng Ngọc nói nhỏ.
Trở lại Hạ tâm đường, Hồng Ngọc hầu hạ Âu Dương Noãn thay đổi xiêm y thoải mái.
Vì thân thể Tiếu Trọng Hoa không thoải mái nên không đi ra ngoài. Âu Dương Noãn không muốn quấy rầy hắn nghỉ ngơi liền ngồi ở ngoại thất đọc sách.
Hồng Ngọc dò xét trái phải không có người, tay phẩy phẩy cái quạt cho Âu Dương Noãn, miệng liền hỏi: “Tiểu thư, nô tỳ không rõ. Hôm nay rõ ràng có thể xử lý luôn cả Tương mama nhưng sao ngài vẫn giữ bà ta lại?”
Quyển sách trong tay Âu Dương Noãn lật qua một tờ, lát sau nàng nhẹ nhàng nói: “Ngươi vừa rồi nhìn thấy hành động của bà ta như thế nào?”
“Hành động gì? Nô tỳ không rõ!”
Lúc ấy Tương mama liếc mắt nhìn Đổng thị một cái. Cứ như vậy, chủ tử sau lưng bà ta là ai, không phải đã quá rõ ràng sao?
Âu Dương Noãn cười cười, đầu ngón tay lướt qua trang sách, nhẹ nhàng nói: “Ngay khi đó, ta liền thay đổi chủ ý. Tạm thời giữ Tương mama lại!”
Vẻ mặt Hồng Ngọc liền lẫn lộn mơ hồ.
Nay đã vào hạ, bên cửa sổ có một màn trúc tử tinh tế, đem sự nóng bức đều ngăn cách ở bên ngoài.
Âu Dương Noãn nhìn ánh nắng mơ hồ lạc trên mặt đất, chậm rãi nói: “Nếu xử lý bà ta, kẻ đứng sau kia sẽ lại phái người khác tới. Ta thấy….còn không bằng tạm thời giữ lại, có thể về sau sẽ hữu dụng!”
Âu Dương Noãn khoanh tay, ngưng mắt giây lát: “Ta thật sự muốn xem, bọn họ còn có thể làm ra những gì!”
....
Mười ba tháng bảy.
Tiếu Thiên Diệp một thân hồng bào ngồi trong đại trướng. Trong đầu hắn một lần lại một lần nhớ đến những lời của Âu Dương Noãn. Một lần lại một lần, dường như muốn nổ tung cả đầu hắn.
Lúc Tiếu Lăng Phong đi vào, nhìn thấy Tiếu Thiên Diệp một mình ngồi đó, hắn khẽ nhíu mày nói: “Ngày mai sẽ đón dâu, ngươi đừng quên những gì đã đáp ứng. Chỉ cần giáp mặt người đó, nếu nàng không chịu đi theo ngươi thì như vậy liền hết hy vọng, trở về mưu đồ nghiệp lớn. Ngươi đừng làm hỏng đại sự!”
Nghiệp lớn? Ha, đúng vậy, là nghiệp lớn.
Tiếu Thiên Diệp cười lạnh, trong đầu Tiếu Lăng Phong chỉ có nghiệp lớn. Bản thân hắn cùng Âu Dương Noãn đi đến hôm nay, trong đó cũng không thiếu phần của Tiếu Lăng Phong.
Nếu không phải Tiếu Lăng Phong giấu diếm tin tức hôn sự, hắn tuyệt đối sẽ không đến trễ một bước, để rồi phải nhìn người trong lòng đến với người khác.
Dù sao hắn cũng đã mất đi sự cố kỵ! Muốn hủy diệt, vậy thì mọi người cùng nhau hủy diệt đi.
Tiếu Thiên Diệp đột nhiên đứng lên.
“Ngươi…..”
Tiếu Lăng Phong nhìn sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo của Tiếu Thiên Diệp, bất an trong lòng lại càng tăng.
Hắn mạnh lắc đầu, nhất định là do hắn đa tâm. Tiếu Thiên Diệp tuy rằng sau khi từ kinh đô trở về liền có chút dị thường. Nhưng hiện tại không phải đã khôi phục như thường rồi sao?
Thậm chí biểu hiện của Tiếu Thiên Diệp so với hắn còn muốn bức thiết hơn. Tựa hồ như vội vã muốn tới Nam Chiếu.
Nhưng Tiếu Thiên Diệp càng như thế, hắn lại có một loại khủng hoảng khó hiểu.
Tiếu Lăng Phong nhìn Tiếu Thiên Diệp nói: “Nếu ngươi cảm thấy không ổn, lần tiến công này để ta làm chủ soái đi!”
"Ngươi?"
Tiếu Thiên Diệp lạnh lùng nhìn Tiếu Lăng Phong, khóe môi nhếch lên. Lần này, quyền chỉ huy hắn tuyệt đối sẽ không tặng cho bất luận kẻ nào.
“Không! Ta muốn đích thân làm!” Tiếu Thiên Diệp lãnh mị nói, toàn thân toát lên sự quỷ dị không nói nên lời.
Tiếu Lăng Phong lập tức nghi ngờ: “Ngươi có nắm chắc không? Đừng tùy tiện lấy tính mạng của năm mươi vạn tướng sĩ ra đùa giỡn!”
“A, nếu muốn chinh phạt Nam Chiếu, ta không ra chiến trường chưa chắc ngươi đã có phần thắng!” Tiếu Thiên Diệp trào phúng nói.
Tuy thái độ của Tiếu Thiên Diệp khiến Tiếu Lăng Phong hờn giận trong lòng nhưng cũng không thể phản bác.
So với một Tấn vương Thế tử như hắn thì Tiếu Thiên Diệp tất nhiên là có uy nghiêm lớn hơn.
Dù sao nay Âu Dương Noãn cũng đã là thê tử của người khác. Tiếu Thiên Diệp không muốn buông tay cũng không còn cách nào khác.
Tiếu Lăng Phong nhìn Tiếu Thiên Diệp tựa hồ như đã khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng khi xưa. Chẳng lẽ sau khi gặp Âu Dương Noãn đã xảy ra chuyện gì kích thích đến hắn?
Trong lòng Tiếu Lăng Phong vẫn cảm thấy có chút không ổn. Nhưng hắn cũng không dám nói gì khác, bởi vì Tiếu Thiên Diệp sẽ không tha nếu hắn nói không.
Một trận, là thắng hay bại, sống hay chết ai cũng không thể đoán trước được.
Nhưng tất cả mọi người đều biết trận này có quan hệ trọng đại, suy bại hưng thịnh đều dựa vào lúc này.
Đến cửa trướng, Tiếu Lăng Phong đột nhiên quay đầu: “Ngươi….thật sự hết hy vọng với Âu Dương Noãn?”
"Đúng vậy! Chưa từ bỏ ý định thì thế nào? Nàng so với ta thông minh hơn rất nhiều, cuối cùng cũng đến với nam nhân xứng đôi với nàng. Ha ha….Chung quy đúng là nàng rất vô tình!”
Tiếu Thiên Diệp đột nhiên cười ha hả, trong tiếng cười kia lộ ra mấy phần thê lương. Khiến Tiếu Lăng Phong nghe mà trong lòng có chút chua xót.
Hiện tại hắn không biết nói như thế nào, hắn cũng mất thê tử trong chiến loạn. Chỉ là cùng Thiên Diệp lưu lạc, hiện tại hắn đã không biết bi thương là như thế nào nữa?
“Yêu sai, đó là mối hận cả đời!” Tiếu Lăng Phong khẽ thở dài.
"Ta không hận nàng....."
Hắn chỉ hận chính mình! Hận Tiếu Trọng Hoa! Hận Tiếu Diễn.
Cho nên hắn tất nhiên sẽ trả thù mỗi người bọn họ, cũng sẽ cho mình một sự giải thoát.
Chỉ là Tiếu Lăng Phong nói rất đúng. Hắn nay mang theo đội quân mà chính mình phải phí tâm huyết mới bảo vệ được.
Hắn không thể liền như vậy mà bị hủy. Đợi đến khi đoạt được Nam Chiếu, hắn lên kế vị, chỉ sợ sẽ là đả kích lớn nhất với Đại Lịch.
Tiếu Thiên Diệp lạnh lùng cười, trong lòng đã có chủ ý.
Ngày thứ hai, Tiếu Thiên Diệp tới Lam thành.
Một lần trước, toàn bộ sơ đồ bố trí quân trong Lam thành hắn đã nắm trong tay. Chỉ thiếu một thời cơ tốt nhất mà thôi.
Hôm nay là ngày hắn cưới Nam Chiếu công chúa, cũng là thời điểm Lam thành cử hành đồng khánh.
Người duy nhất hoài nghi hắn, đề phòng hắn là Nhị hoàng tử Vưu Chính Quân đã bị hắn thiết kế bẫy đưa lên đoạn đầu đài tướng lãnh Đại Lịch.
Hiện tại, mọi chuyện đã chuẩn bị chu đáo, chỉ thiếu đông phong.
Đêm đó, toàn bộ Lam thành đều chìm đắm trong không khí vui sướng. Tiếu Thiên Diệp chỉ dẫn theo một ngàn người vào thành.
Mà lúc này quân của Tiếu Lăng Phong phân thành hai đường, dương đông kích tây.
Một đường quân đội bất ngờ đánh vào Lam thành, mà một nhánh khác đã sớm thông qua mật đạo đột nhập vào thành, cùng một ngàn quân của Tiếu Thiên Diệp hội họp, khiến Nam Chiếu hoàng đế trở tay không kịp.
Một đêm đó, Lam thành vốn đang ca múa mừng thái bình lại thành chiến hỏa bay tán loạn, tiếng kêu than dậy khắp đất trời, máu chảy thành sông.
Trong hỗn loạn, chỉ có Nam Chiếu tướng quân Tạ Tĩnh là liều chết thừa dịp loạn lạc cứu tân nương tử.
Sau đó nhân danh Vân La công chúa, bọn họ mang theo hơn trăm tàn quân trốn chạy.
Tiếu Thiên Diệp đứng trên thành lâu, nhìn xuống Lam thành bị chiến tranh hỏa diễm cắn nuốt.
Hắn lạnh lùng nhìn đại hỏa đem thành trì trong đêm tối thiêu đốt đến sáng cả một góc trời.
Nhưng dưới ánh sáng đó lại không thể thấy rõ người, chỉ những gương mặt huyết nhục mơ hồ cùng với những đôi mắt đỏ ngầu.
Trong bóng tối Tiếu Thiên Diệp nhếch lên một nụ cười lạnh quyết tuyệt.
Rất nhiều rất nhiều năm sau, trong sử sách ghi lại một ngày này, ít ỏi chỉ có vài câu.
Một số gần như là bình thản: ‘Mười bốn tháng bảy, trong lễ thành hôn ngày đó, Hạo đế dẫn quân thâm nhập Nam Chiếu đón dâu. Ban đêm, lấy năm mươi vạn đại quân tập kết Nam Chiếu. Hoàng đế Nam Chiếu hung hãn không hàng, chết trong loạn quân. Hạp tộc Nam Chiếu bị đồ sáu mươi dư vạn, quốc diệt’
.....................
Tác giả: Tần Giản. Thời gian tuyên bố: 04-05-2012
Có người hỏi ta: Nếu đã là tuyến Quận vương, vì sao còn muốn viết tình chương của Tiếu Thiên Diệp?
Ta nói: Bởi vì hắn rất quan trọng. Hắn là nam nhân từng lưu lại dấu vết trong lòng nữ chủ. Là dấu vết tình cảm, chỉ là trong kết cục này hắn chưa kịp sưởi ấm lòng nàng.