Mục lục
Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả nhiên như trong suy đoán của Âu Dương Noãn, Tiếu Trọng Hoa nói: “Mọi chuyện đều không được nhắc đến trước mặt đại ca!”

Hắn gọi Tiếu Trọng Quân một tiếng đại ca đã liền thừa nhận thân phận đối phương, không muốn đại ca bị tước phong hào. 

Dưới đáy lòng Âu Dương Noãn thở dài một tiếng, đây là tình cảm huynh đệ, là máu mủ tình thâm. Mặc kệ Tiếu Trọng Quân ích kỷ độc ác thế nào thì chung quy vẫn là đại ca hắn. Nhưng vì Đổng thị, phần tình cảm này cũng lại không còn thuần khiết.

Yến vương lắc lắc đầu: “Hắn đã không thích hợp để tiếp tục làm Thế tử, ta sẽ dâng tấu với Hoàng thượng!”

Đại công chúa vừa lòng gật gật đầu, một thứ tử hèn mọn lại thượng vị Thế tử hai mươi mấy năm chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Đây chính là thời điểm kết thúc hết thảy.

Đúng lúc này đột nhiên nghe được một trận tiếng động xôn xao. Âu Dương Noãn ngẩn ra, theo tầm mắt mọi người nhìn lại, cũng bị những tiếng thét làm cho tâm tư bừng tỉnh.

Vốn nên là người lập công chuộc tội, Từ cô cô lại hướng đến cây cột đập mạnh vào. Trên đầu, trên người khắp nơi đều lan tràn vô số huyết hoa, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

Một lần đụng này chính là không giữ lại con đường sống cho bản thân, Từ cô cô mặt đầy máu tươi khiến người ta kinh hồn táng đảm 

Âu Dương Noãn kinh hoàng xoay người, bị máu tươi kia thiêu đốt ánh mắt đau đớn. Nhưng chỉ trong chớp mắt Tiếu Trọng Hoa đã đến bên cạnh nàng vươn tay bịt mắt nàng, khẽ quát: “Nhắm mắt lại, không nên nhìn!”

Trong lòng nàng cơ hồ có một loại rung động nói không nên lời. Bị hắn quát nhẹ một tiếng khiến nàng như người sắp chết đuối vớ được ngọn cỏ cứu mạng. Nàng nhanh chóng nhắm hai mắt lại, hắn không nói gì nhưng nàng cảm giác được, một tay kia của hắn đang cầm chặt lấy tay nàng.

Thật lâu sau những tiếng động bên người chậm rãi an tĩnh xuống Âu Dương Noãn mới từ từ mở mắt ra. 

Lát sau tay hắn cũng buông xuống, trong nháy mắt nàng liền cảm thấy lòng an ổn lại. Trong hỗn loạn như thế, rốt cuộc cũng vì có bàn tay hắn mà nàng có thể tránh trực tiếp nhìn thấy một màn đáng sợ đó.

Âu Dương Noãn là người tâm tính cứng cỏi, cũng không sợ máu. Nhưng hiện tại thấy một màn kia đập vào mắt cơ hồ ngay lập tức huyết tinh ồ ạt. Chỉ cảm thấy trong không khí từng đợt mùi tanh tràn vào mũi khiến nàng giật mình, khủng hoảng trong lòng cũng không thể hoàn toàn mất đi. 

Từ cô cô trong lòng Tiếu Trọng Hoa khác với những người khác, hắn xem bà như mẫu thân. Nàng không kịp nghĩ nhiều, chỉ nhẹ nhàng nói: “Chàng qua xem đi!”

Tiếu Trọng Hoa thấy nàng không sao mới gật đầu bước nhanh qua.

Từ cô cô nhất định sẽ chết, ngay từ lúc Âu Dương Noãn tìm đến đã thấy rõ ánh mắt đó. Âu Dương Noãn biết điều đó nhưng vẫn buộc đối phương phải đến đây. 

Nữ nhân này không giống với Đổng thị, đã sớm bị sự áy náy giày vò đến không thể vực dậy. Có lẽ chết đối với bà mà nói chính là một sự giải thoát. Nhưng xét đến cùng bà có gì sai? Chẳng qua là một người có một vận mệnh nhấp nhô thôi.

Tiếu Trọng Hoa nhìn Từ cô cô. Âu Dương Noãn không bao giờ muốn ở lại trong căn phòng tràn ngập mùi huyết tinh này nữa. Hồng Ngọc liền dìu nàng đi.

Không biết vì sao, Âu Dương Noãn chỉ cảm thấy thân mình rất nặng, nàng cũng không biết bản thân làm sao rời được khỏi căn phòng đó. Dường như cả người nàng đều dựa vào Hồng Ngọc, từng bước di chuyển khó khăn rời khỏi căn phòng đó.

Mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay nàng. Nhưng khi nhìn Từ cô cô người đầy máu, nàng vẫn chấn động. Đó dù sao cũng là một mạng người, nếu nàng không buộc phải thừa nhận hết thảy thì có lẽ đối phương không cần bởi vì áy náy mà tự sát.

Nhưng Tiếu Trọng Hoa vốn nên ở trong phòng lại không biết từ khi nào đã thay thế Hồng Ngọc. Hắn ôm lấy nàng, nhẹ giọng hỏi: “Không khỏe sao?”

Nàng không tự chủ được liền ‘Uhm’ một tiếng. Mơ mơ màng màng được mang về Hạ tâm đường, lại được người nọ dè dặt cẩn trọng đặt trên giường. 

Đảo mắt thoáng nhìn bóng dáng hắn vẫn ở đó, mệt mỏi trong lòng rốt cục cũng được buông lỏng. Không biết vì sao nàng cảm thấy cực kỳ buồn ngủ, vừa ngã đầu liền ngủ say.

Khi nhìn thấy Tiếu Trọng Hoa lần nữa thì đã là sáng hôm sau. Nhưng hắn vẫn không rời đi, thấy nàng tỉnh hắn mới ngồi dậy: “Ta đi phân phó nha đầu chuẩn bị nước cho nàng!”

Nàng sửng sốt, vừa đúng nhìn thấy trên tay áo hắn có vết rách. Một ngày rối ren hắn ngay cả xiêm y cũng không kịp đổi. Vết rách trên áo này có lẽ là trong sự hỗn loạn hôm qua.

Nàng nhẹ giọng nói: “Áo bị rách rồi!”

Tiếu Trọng Hoa cười cười, cũng không để trong lòng.

Hôm qua phát sinh nhiều chuyện như vậy nhưng đến bây giờ hắn cũng không hỏi một câu nào. Như vậy ngược lại khiến trong lòng Âu Dương Noãn khổ sở, khổ sở này gần như là vì sự ẩn nhẫn của hắn. 

Hắn hẳn là cái gì cũng đều biết nhưng lại không hề trách nàng điều gì. Nếu nàng nói trước, hắn có đồng ý để nàng làm vậy không?

Nàng không nói gì, lấy kim chỉ trong khay, ý bảo hắn nâng tay lên, nàng cúi đầu thay hắn may lại. 

Hắn vài lần muốn nói loại chuyện này có thể giao cho nha đầu nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng hắn lại liền không nói nữa.

Mũi kim xuyên qua áo hắn, trong lòng nàng cũng tràn ngập áy náy: “Nếu chàng muốn trách thì cứ trách. Là ta không tốt, không thương lượng trước với chàng!”

Đôi mắt nàng to, con ngươi lại cực kỳ trong suốt, còn cố ý lộ ra bộ dáng tội nghiệp, ngược lại còn thêm vài phần đáng yêu. 

Tiếu Trọng Hoa vốn cũng có vài phần tức giận, nhưng thấy nàng thế kia mọi hờn dỗi cũng liền tan thành mây khói.

Nàng làm sai gì sao? Không có, nàng chỉ là đem chân tướng vạch trần ra mà thôi. Thậm chí nàng làm mọi chuyện chẳng qua là cấp tốc tạo áp lực cho Đổng thị cũng vì Tiếu Trọng Hoa hắn mà thôi. Hắn có thể nói lời trách cứ nàng sao?

Đợi đến khi khâu xong, Âu Dương Noãn mới thấp giọng nói: “Ta chỉ sợ chàng mềm lòng!”

Nàng chớp mắt, miệng toàn nói ra những lời ngọt ngào: “Không có đại ca, chàng vẫn còn có ta a!”

Tiếu Trọng Hoa cúi đầu nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Nói không sai, nhưng tay nghề của nàng hình như giảm xuống rồi!”

Âu Dương Noãn sửng sốt, cúi đầu nhìn liền phát hiện bởi vì vừa rồi tâm phiền ý loạn mà may sai mấy đường kim. Nàng hung hăng lườm hắn, lại không nhịn được mà mỉm cười.

Tiếu Trọng Hoa nhẹ giọng nói: “Ta hiểu! Rất nhiều vết sẹo nếu không muốn vạch trần thì liền cả đời không tốt lên được!”

Âu Dương Noãn mỉm cười: “Mặc kệ là phát sinh chuyện gì ta cũng nhất định sẽ ở bên cạnh chàng!”

Hai từ nhất định nàng nhấn mạnh chắc chắn. Trong lòng Tiếu Trọng Hoa mềm xuống. Mấy sợi tóc của nàng bị gió thổi phất nhẹ trên mặt để lại trong lòng hắn dấu vết khó phai mờ.

Đúng lúc này Hồng Ngọc bên ngoài vén rèm tiến vào, dè dặt cẩn trọng nói: “Tiểu thư, vừa rồi phủ Thái tử phái người đưa lễ vật tới!”

Âu Dương Noãn thuận miệng hỏi: "Là biểu tỷ đưa tới sao?”

Hồng Ngọc liếc nhìn Tiếu Trọng Hoa, hơi có chút không yên: “Dạ!”

Tiếu Trọng Hoa đã đứng dậy, vẫn không chú ý đến biểu cảm của Hồng Ngọc. Chỉ nói với Âu Dương Noãn: “Ta muốn đến thư phòng phụ vương, nàng không thoải mái thì cứ nằm nhiều một chút. Có việc gì cứ sai người đến nói với ta!”

Âu Dương Noãn gật gật đầu, nhìn hắn sải bước ra ngoài. Hồng Ngọc thấy Tiếu Trọng Hoa đi ra ngoài mới liền cười nói: “Sáng sớm Vương gia phái người đến đây tìm Quận vương. Nhưng ngài ấy sợ đánh thức tiểu thư nên không đi! Có thể thấy được Quận vương đối với ngài rất dụng tâm!”

Âu Dương Noãn mỉm cười, sau đó lắc đầu nói: “Nha đầu ngươi một khi có chuyện gạt ta liền bắt đầu lắm lời. Mau nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”

Hồng Ngọc mỉm cười: “Nô tỳ biết chuyện gì cũng không qua mắt được ngài. Tiểu thư mau nhìn phần lễ vật này đi!”

Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua, bên trong tráp là một bộ y phục. Bên trên thêu hoa lê nở rộ như những đám mây đang nhẹ nhàng trôi. Từng đóa hoa tuyết trắng đóa thì thêu nổi, đóa lại thêu chìm, tư thái ngàn nghiên trăm lệ tinh tế. 

Âu Dương Noãn thích màu sắc nhã nhặn, vừa nhìn thấy chất vải mềm nhẹ, sau khi trải ra lại có tư thái như lưu hà khinh nghi thì không khỏi có thêm vài phần yêu thích.

“Đây là lưu sa vân, nghe nói là tấc ti tấc kim, có cầu không cung a!” Hồng Ngọc cảm thán.

Âu Dương Noãn lấy tay vuốt ve một lát, không tự giác gật gật đầu: “Đúng là thượng phẩm khó gặp!”

Nói đến đây nàng như đột nhiên nhớ tới điều gì đó, sắc mặt hơi trầm xuống: “Đây không phải là biểu tỷ mang đến?”

Hồng Ngọc thấy nàng mất hứng, vội vàng nói rõ ràng: “Tiểu thư, xiêm y này kỳ thực là Thái tử lấy danh nghĩa Lâm trắc phi đưa tới. Còn có một tấm bái thiếp, nói là đa tạ tiểu thư làm cái yếm trăm tử trăm phúc cho tiểu điện hạ!”

Âu Dương Noãn là vì tiểu nhi tử của Lâm Nguyên Hinh mà tự tay làm cái yếm kia. Đây là xuất phát từ tâm ý của nàng, cùng Tiếu Diễn hắn thì có qua hệ gì? Còn đưa xiêm y này đến cảm tạ nàng.

Âu Dương Noãn vừa nghĩ trong lòng liền chán nản, nàng nhìn ngoài cửa sổ, phân phó Hồng Ngọc: “Cũng đều là vật Thái tử thưởng, cất vào trong tráp đi!”

Nếu đổi lại là nữ tử khác, được Thái tử yêu thích ai cũng sẽ niềm nở vui thích. Dù sao đó cũng là thiên tử tương lai, được hắn sủng ái chính là ngàn vạn vinh sủng. 

Nhưng Âu Dương Noãn lại rất chán ghét Tiếu Diễn, hắn luôn ỷ vào thân phận của mình để dùng những thủ đoạn ti tiện ép nàng đi vào khuôn khổ.

"Bên ngoài đang mưa sao?" Âu Dương Noãn đột nhiên hỏi.

“Dạ! Từ đêm qua bắt đầu mưa. Phương mama dặn dò, trận mưa này chỉ sợ còn kéo dài cả ngày, tiểu thư không nên ra khỏi cửa, cứ ở lại trong phòng nghỉ ngơi!”

Hôm nay luôn không thấy Phương mama, Âu Dương Noãn vừa nghĩ liền hiểu được. Viện này hiện tại đang trở thành nơi đầu sóng ngọn gió, Phương mama là đang giúp đỡ nàng đối phó với những người vội vàng đến nịnh bợ dò xét.

Nàng nghĩ nghĩ cũng cảm thấy lười đi đối phó với những người đó: “Ngươi bảo Xương Bồ đi giúp Phương mama đừng để mama mệt. Những người không liên quan này, tất cả đều đuổi về!”

Trận mưa này tí tách rơi cả ngày, rốt cục đến hoàng hôn cũng ngừng lại. Sau cơn mưa trong không khí liền trở nên trong lành. Âu Dương Noãn hứng trí liền sai người mang đàn đến, ngồi dưới hành lang đánh đàn.

Từ hôm nay trở đi trong phủ không có Đổng thị, cũng không có Thế tử. Chỉ còn lại Tôn Nhu Trữ đã mất đi bạn lữ cô loan thì nên làm gì bây giờ? Người nàng ám sát không phải Thế tử, lỗi cũng liền không lớn. Âu Dương Noãn cầu Đại công chúa mở lời, Yến vương cũng xem như nể mặt Đại công chúa mà mời đại phu trị liệu cho nàng.

Kỳ thật không cần phải trị liệu gì hết. Nàng vốn không bị điên, chẳng qua đây là biện pháp Âu Dương Noãn dạy nàng dùng để thoát thân. 

Kế tiếp Âu Dương Noãn còn có thể dùng lý do dưỡng bệnh để đưa Tôn Nhu Trữ rời khỏi Yến vương phủ. 

Nhưng, sau khi rời đi, nàng phải sống như thế nào? Mất đi người mình yêu, làm sao có thể sống thoải mái?

Trong lòng Âu Dương Noãn trăm mối ngổn ngang, ngón tay trên dây đàn lưỡng lự bồi hồi, dần dần cũng là đàn không nổi nữa. 

Đang định ngừng lại thì từ xa xa ẩn ẩn truyền đến tiếng sáo, vừa nghe trong lòng Âu Dương Noãn khẽ nhảy lên.

Tiếng sáo rất nhỏ xa vời có một loại triền miên như có như không. Dường như một nam tử với giọng nói êm tai đang nói ra tình cảm trong lòng, nghe vào rất uyển chuyển, rung động lòng người.

Âu Dương Noãn cơ hồ là nghi ngờ mình nghe nhầm. Nàng bất giác đứng dậy đến bên cửa lặng nghe một hồi. Tiếng sáo kia trong sáng xa xưa, lượn lờ lay động, lại đang chân chính tồn tại.

Âu Dương Noãn rõ ràng bị tiếng sáo kia đả động. Đồng thời dưới đáy lòng nàng cũng có một loại hy vọng xa vời.

Nàng phân phó Hồng Ngọc: “Mang áo choàng đến đây!”

Hồng Ngọc lập tức cẩn thận nói: “Bên ngoài gió lớn, tiểu thư hãy cẩn thận!”

Âu Dương Noãn gật gật đầu, mang theo Hồng Ngọc và Xương Bồ nương theo tiếng sáo kia bước tới.

Xuyên qua hoa viên, sâu trong đình hóng mát là một vị nam tử cẩm y trong tay đang cầm một cây sáo, thong dong chậm rãi thổi. Khi nhìn thấy người nọ, Âu Dương Noãn ngẩn ra, sau đó là nhíu mày.

Đúng vậy, Hạ Lan Đồ chung quy cũng đã chết. Sao nàng còn có thể chờ mong hắn còn sống chứ? Hắn cũng không phải có ba đầu sáu tay, sao có thể thoát được sát ảnh đầy trời?

Chẳng qua là nàng không đành lòng nhìn một tri kỷ tài nghệ trác tuyệt cứ như vậy mà biến mất thôi. Chẳng qua đó cũng chỉ là mong muốn tốt đẹp của nàng.

Đang muốn quay đầu đi tiếng sáo lại đột nhiên ngừng lại. Âu Dương Noãn cũng không tốt nếu cứ như vậy mà xoay người rời đi. Cho nên nàng liền mỉm cười: “Cửu hoàng tử thật có nhã hứng!”

Mộ Hiên Viên xuất hiện rất đúng lúc đúng nơi, khó trách lòng nàng nghi ngờ. 

Mộ Hương Tuyết từng nói qua, Mộ Hiên Viên múa đao lộng thương, còn về cầm kỳ thư họa nếu muốn hắn bắt đầu học thì chi bằng lấy tính mạng hắn còn nhanh hơn. Cho nên người như vậy sao có thể vô duyên vô cớ chạy tới đây thổi sáo?

Ánh mắt Mộ Hiên Viên dừng lại trên mặt Âu Dương Noãn: “Ta là vì nàng mà học thổi sáo!”

Trên đời này lại có người nói thẳng ra như vậy sao? 

Âu Dương Noãn bất đắc dĩ nói: “Cửu hoàng tử hãy ăn nói cẩn thận!”

Mộ Hiên Viên mỉm cười, một đôi mắt tỏa sáng, bộ dáng cũng không mấy để ý: “Thích một người có gì mà không thể nói? Cho dù là có mặt Minh quận vương ta cũng sẽ nói như vậy!”

Âu Dương Noãn ngẩn ra, ngược lại còn mỉm cười. Mộ Hiên Viên như vậy, cũng không dùng thủ đoạn lừa gạt đến bức bách nàng mà chỉ đơn giản nghiêm túc nói thích nàng. 

Nếu nàng chưa là thê tử của Trọng Hoa thì rất có khả năng sẽ thực sự thưởng thức nam tử thật tình này. So với âm trầm kỳ quái lạnh lùng thì thẳng thắn như vậy lại rất đáng yêu.

Mộ Hiên Viên cũng không hề tới gần, chỉ lẳng lặng đứng đó nghiêm túc nhìn nàng cười. Sau đó nói: “Nếu mẫu thân ta còn sống cũng sẽ cười đẹp như nàng. Nàng cười rộ lên thực sự rất đẹp, về sau nên thường xuyên cười nhiều hơn!”

Âu Dương Noãn chính là cảm thấy hắn thú vị, cũng không nói lời nào.

Mộ Hiên Viên đột nhiên đến gần hai bước, ánh mắt mang theo thương tiếc: “Sống trong hoàn cảnh này, nàng sẽ không vui!”

Âu Dương Noãn lùi lại hai bước, mỉm cười nói: "Cửu hoàng tử biết vưu hoa lan không?”

Mộ Hiên Viên nghe nàng nói như vậy thì bất giác sửng sốt, trong mắt có vài phần kỳ quái: “Đây là một loài hoa rất đẹp nhưng có độc sinh trưởng ở phía nam Đại Lịch!”

Âu Dương Noãn thản nhiên cười: “Đúng vậy, vưu hoa lan rất đẹp. Ở phía nam Đại Lịch rất dễ tìm thấy, bởi vì khí hậu nơi đó thích hợp để nó sinh trưởng. Ngay cả khi phải chịu gió sương mưa bão nó cũng có thể lớn lên!" 

"Nhưng nếu ngài mang nó đến phương bắc, qua ba ngày nó sẽ chết. Cũng giống như ta, ta cũng không hề có chút không vui, cho dù bên người nguy cơ tứ phía ta cũng có thể sống rất tốt. Nhưng nếu rời bỏ nơi này đến một nơi khác ta sẽ trở thành người phiêu bạt không nơi nương tựa!”

Mộ Hiên Viên cũng không trả lời, chỉ cười cười: “Nàng có tin thế gian này nếu có lòng thì sẽ có quả?”

Lời này ý tứ rất rõ ràng. Âu Dương Noãn mỉm cười: “Sao đêm nay Cửu hoàng tử lại xuất hiện ở đây?”

Mộ Hiên Viên thành thật: “Bởi vì Hương Tuyết nói nàng thích đánh đàn nên ta liền đi học sáo. Ta nghĩ một ngày nào đó có thể cùng nàng hợp xướng. Đáng tiếc, ta thổi cũng không hay!”

Tuy rằng thổi không tốt nhưng lại nói lên được tình ý chân thiết. Âu Dương Noãn không tự chủ được mà lắc lắc đầu.

Mộ Hiên Viên nhìn nàng, lẳng lặng nói: “Vừa rồi tiếng đàn tiết lộ tâm sự của nàng, nàng đang không vui?”

Âu Dương Noãn không muốn nói hết phiền não với người khác nên chỉ thấp giọng biện giải: “Chẳng qua chỉ là tùy tiện đánh một khúc thôi!”

Hắn nói: “Nhạc công dạy ta đã nói thông qua khúc nhạc có thể biết được tâm trạng của người đó. Nàng đương nhiên là có chuyện không vui, chỉ là nàng không muốn nói với ta mà thôi!”

Trong lòng Âu Dương Noãn vừa động, không nghĩ rằng một nam tử nhìn qua hào phóng lại có suy nghĩ thông thấu như vậy. Nàng hơi miễn cưỡng cười cười.

Mộ Hiên Viên đi lên trước vài bước, ngưng thần nhìn Âu Dương Noãn. Trong ánh mắt có sự si mê rõ ràng, tay không tự chủ được mà nâng lên giống như muốn gạt mấy sợi tóc của nàng.

Âu Dương Noãn giật mình lui về sau. Xương Bồ vội vàng đẩy Mộ Hiên Viên ra, trừng lớn mắt cảnh cáo hắn.

Mộ Hiên Viên cảm thấy quanh mình yên tĩnh như vậy, gốc hoa quế bên cạnh ngẫu nhiên gió thổi qua cơ hồ có thể nghe thấy thanh âm hoa quế rơi xuống đất rất rõ ràng. 

Ánh trăng cũng không quá sáng ngời nhưng ánh sáng đạm bạc này dừng trên tóc Âu Dương Noãn, ngăn cách ôn nhu của hắn. Tay hắn dừng giữa không trung tạo thành một tư thế cứng ngắc, chung quy vẫn phải bất đắc dĩ thu hồi lại.

Nét mặt Âu Dương Noãn có chút nghiêm nghị: “Thật có lỗi, cửu hoàng tử. Như thế này chung quy vẫn không hợp lễ, ta cáo từ trước!”

Trong không gian yên tĩnh có thể nghe được tiếng váy áo xột xoạt. Âu Dương Noãn đi tới ngã rẽ phía xa xa, thoáng nhìn người nọ vẫn đứng nguyên chỗ cũ.

Hồng Ngọc nhẹ nhàng mà thở dài: “Tiểu thư, người này rất đáng thương!”

“Oh, hắn đường đường là Cửu hoàng tử. Có gì đáng thương?” Âu Dương Noãn đơn giản hỏi.

"Nô tỳ cũng cảm thấy, hắn đối tiểu thư là thật tâm. Nếu lúc trước tiểu thư gả cho người này có lẽ sẽ càng vui vẻ. Cũng sẽ không cần hao tâm như bây giờ!”

Hồng Ngọc còn chưa trả lời, Xương Bồ đã không ngăn được miệng.

“Xương Bồ, không được hồ ngôn loạn ngữ!” Hồng Ngọc thấp giọng trách cứ.

Xương Bồ cả kinh, nhất thời nghẹn lời, cuống quít vội quỳ xuống. Âu Dương Noãn nhanh tay đỡ lấy: “Không sao! Nếu cùng ta nói chuyện mà cũng phải dè dặt cẩn trọng đề phòng trước sau thì có ý nghĩa gì nữa!”

Xương Bồ cúi đầu: “Nô tỳ chỉ là ăn ngay nói thật!”

Âu Dương Noãn lắc đầu mỉm cười: “Ngươi vẫn chỉ là một đứa trẻ, sao hiểu được tốt xấu. Hắn tuy rằng là thật tâm nhưng sau lưng hắn lại là hoàng thất Cao Xương, có chỗ nào dễ đối phó?”

“Huống chi hắn có xuất thân đặc thù, chỉ sợ cũng sống trong hoàn cảnh gian nan. Nếu hắn thực sự cưới một nữ tử dị quốc thì sẽ càng mang đến mối họa lớn hơn. Hiện tại hắn chẳng qua cũng vì ân nghĩa trước kia của ta mà canh cánh trong lòng. Nếu có một ngày ta trở thành gánh nặng của hắn, liệu có chắc rằng hắn sẽ không buông tay ta?”

Xương Bồ cùng Hồng Ngọc đều sửng sốt. Hai người không khỏi hai mặt nhìn nhau, không nói gì.

Âu Dương Noãn mỉm cười: "Rất nhiều chuyện, không phải chỉ nhìn bên ngoài. Hai người các ngươi còn phải học hỏi thêm nhiều. Tất cả từ hắn tuy đều xuất phát từ thật tâm nhưng vừa rồi hắn sở tác sở vi nếu bị người ngoài nhìn thấy, ta sẽ là người bị lên án. Các ngươi ngẫm lại xem, rốt cuộc là ai đã khiến hắn ngồi đó thổi sáo?”

Mộ Hiên Viên đối với nàng thâm tình, Âu Dương Noãn không hề nghi ngờ. Chỉ cần nhìn vào mắt hắn nàng liền biết được. Điều Âu Dương Noãn kỳ quái là, rốt cuộc ai đã lợi dụng sự chân tình của Mộ Hiên Viên?

…..

Yến vương rốt cục vẫn trình tấu chương cho hoàng đế. Tiếu Khâm Võ rất tức giận liền hạ lệnh tước phong hào Thế tử của Tiếu Trọng Quân. Sau đó đem phong hào này truyền lại cho Tiếu Trọng Hoa, Âu Dương Noãn cũng danh chính ngôn thuận trở thành Thế tử phi của Yến vương phủ.

Thế tử của Yến vương phủ hai mươi mấy năm qua đều là một con ma ốm. Tin tức này vừa truyền ra liền chấn động toàn kinh đô. Nhất thời trước cửa Yến vương phủ ngựa xe như nước, rất nhiều người mang lễ vật quý trọng tới thăm. Trên thực tế đều là tới thám thính tin tức, nhưng tân Thế tử phi này lại đóng cửa không ra, cái gì cũng xem như không nghe không nhìn thấy.

Nhưng khi Thái tử sai Lâm Nguyên Hinh mang theo vài trắc phi đến hỏi thăm thì nàng liền không thể cự tuyệt nữa.

“Mặt mày Thế tử phi đúng là tỏa sáng a! Khó trách người ta nói người có việc vui tinh thần thoải mái a!”

Kiều trắc phi trời sinh mắt hạnh má đào, miệng ngọt. Mặc kệ hôm qua là người xa lạ cỡ nào, nhưng chỉ cần nói mấy câu liền có thể trở thành tỷ muội tình thâm.

Những người còn lại cũng là đi theo phụ họa, thực sự là khiến Âu Dương Noãn thụ sủng nhược kinh. Bình thường vì nàng là biểu muội của Lâm Nguyên Hinh nên cũng có ngăn cách, từ khi nào thì bọn họ lại đều muốn gặp nàng?

“Chỉ là Minh quận vương cũng nên sớm lên vị trí này. Nhưng cố tình vị Thế tử giả kia lại ngồi nhiều năm như vậy, thật sự là thiên đao vạn quả a! Thế tử phi, vì sao không bảo Thế tử tấu với Bệ hạ, trực tiếp giết kẻ giả mạo kia?”

Một hai câu liền đã trực tiếp đi vào vấn đề chính.

Tiếu Trọng Quân luôn ốm nằm giường, so với người chết cũng giống nhau, giết hay không thì có gì quan trọng?

Âu Dương Noãn mỉm cười đúng mực nói: “Đây là chuyện của nam nhân, chúng ta sao phải phiền nhiễu? Cứ uống trà nói chuyện phiếm là tốt rồi!”

Trên mặt mọi người khó nén vẻ thất vọng.

Lâm Nguyên Hinh cười nói: "Các ngươi đều nên học tập Thế tử phi. Các ngươi một đám lòng như lửa đốt chạy tới đây, việc này có gì tốt mà hỏi!”

Mọi người vừa nghe liền cười hì hì chuyển đề tài.

“Mấy ngày nay sao luôn không được thấy Thái tử điện hạ?” Chu Lan Chi giống như vô tình hỏi một câu.

“Đúng vậy! Ta còn tưởng điện hạ tới chỗ Lâm trắc phi. Vốn cố ý làm canh nhân sâm lộc nhung bảo nô tài mang đến, ai ngờ lại cũng không ở đó!”

Trong giọng nói Kiều trắc phi hàm chứa một chút vui sướng khi người khác gặp họa, khóe mắt lại có vài phần tiếc nuối.

Âu Dương Noãn vừa nghe, không khỏi nâng mắt lên nhìn Lâm Nguyên Hinh.

Lâm Nguyên Hinh lại hướng nàng cười lắc lắc đầu. Âu Dương Noãn không khỏi hỏi: “Thái tử điện hạ gần đây bề bộn nhiều việc sao?”

Khóe mắt Chu Lan Chi đột nhiên nhướng lên rồi lại nhanh chóng nhíu lại: “Đúng vậy, rất bận! Không biết từ chỗ nào tìm được một nữ nhân quấn lấy điện hạ. Ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp kia, lại biết giả vờ điềm đạm đáng yêu thì những mặt khác cũng không có gì nổi bật. Ta nửa điểm cũng không nhìn ra có chỗ nào quyến rũ được người khác!”

Nhìn qua thì thật sự như rất tức giận nhưng lại mang theo sự ủy khuất: “Lâm trắc phi, ngài chỉ lo chăm sóc cho hai tiểu điện hạ đều không biết nữ nhân kia kiêu ngạo như thế nào đâu? Vài ngày trước điện hạ còn vì nàng mà tới quở trách ta, nếu không nhờ mấy vị tỷ tỷ thay là nói vài câu thì chưa chắc hôm nay đã còn mạng mà ngồi chỗ này!”

Thái tử có tân hoan! Hóa ra đây là lý do mấy người này lại đột nhiên trở nên đoàn kết như vậy.

Âu Dương Noãn không khỏi nghi hoặc: “Là nữ nhân nào?”

Ánh mắt Âu Dương Noãn vòng vo chuyển qua mấy vị trắc phi. Chu Lan Chi lau khóe mắt: “Thế tử phi không biết sao? Khi điện hạ săn bắn trở về đột nhiên dẫn theo một mỹ nhân. Nghe nói xuất thân bần hàn, gọi là…..gọi là gì ấy nhỉ?”

“Lục Lăng!” 

Lâm Nguyên Hinh nhàn nhạt tiếp lời, Âu Dương Noãn liền cả kinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK