Bột phấn này so với phấn hoa còn nhỏ hơn, rất nhanh liền tan trong nước không để lại dấu vết.
Đó là độc phấn được mài từ trường thảo. Đây chính là lễ vật Lâm Nguyên Hinh đưa cho Âu Dương Noãn để phòng thân.
Chỉ bộ tuy nhỏ nhưng cũng rất tinh xảo, bên trong còn có một tầng mỏng như cánh ve để giấu độc. Nàng cũng chưa lần nào thử qua.
Đúng lúc này Di mama bên cạnh Đổng thị từ trong phòng đi ra. Vừa thấy Tôn Nhu Trữ cùng Âu Dương Noãn, trên mặt có chút ngoài ý muốn. Lập tức hành lễ rồi mới hỏi Tuệ Quyên: “Đây là làm sao? Sao thuốc giờ mới đến?”
Trong viện tự nhiên có mama nha đầu phụ trách việc thuốc thang, Đổng thị cư nhiên lại phái Tuệ Quyên cùng Di mama đến xem xét. Thật đúng là quá cẩn thận rồi, đây là đang phòng bị Thế tử phi bất hòa với Thế tử sao?
Âu Dương Noãn thản nhiên cười cười: “Di mama đừng hiểu lầm. Chúng ta ở đây liền gặp được Tuệ Quyên cô nương nên mới nói hai câu….”
Nói xong nàng lại nhìn thoáng qua chén thuốc trong tay Tuệ Quyên: “Trời rất lạnh, cẩn thận thuốc lại nguội hết!”
Di mama biến sắc, bà ta hiểu tính cách của Đổng thị, nếu làm việc có nửa điểm không ổn thì hậu quả thật gánh không nổi.
Di mama nhanh chóng sờ sờ chén thuốc, lập tức hung hăng liếc mắt nhìn Tuệ Quyên: “Còn không mau đi hâm nóng lại!”
Tuệ Quyên cả kinh, vội vàng nói: “Dạ, nô tỳ đi ngay!”
Di mama thế này mới quay người lại, cười đến mắt cũng có nếp nhăn: “Thế tử phi, quận vương phi, hai người vào đi thôi!”
Trong phòng Đổng thị đang ngồi ngay ngắn uống trà. Chắc là vừa ra ngoài, vẫn còn một thân chính trang cao quý mà đoan trang mỉm cười ôn nhu nhìn Tôn Nhu Trữ và Âu Dương Noãn hành lễ.
Đổng thị một bên đỡ lấy tay Âu Dương Noãn, một bên tươi cười nói: “Đệ đệ ngươi đã bình phục hẳn chưa? Ta cũng nên đích thân đi thăm một chuyến!”
Âu Dương Noãn cười nói: “Đổng trắc phi quá lời rồi! Nào dám phiền ngài đại giá quang lâm!”
Đổng thị cười vỗ vỗ lấy tay nàng: “Thật sự là quá khách khí rồi, đừng xem ta như người ngoài! Ta không có nữ nhi, ngươi cùng Nhu Trữ đều là con dâu của Yến vương phủ thì cũng như là nữ nhi của ta!”
Lời này nói ra rất thật lòng, tươi cười của Âu Dương Noãn cũng rất cảm động.
Sau lưng Tôn Nhu Trữ không hiểu sao lại thấm một lớp mồ hôi lạnh.
Nàng cảm thấy hai người trước mắt này đều thực giả dối. Cố tình các nàng lại thể hiện rất thật lòng, quả thực đều là cao thủ.
Nhớ tới bản thân lúc đầu không biết tự lượng sức mình đánh giá thấp Âu Dương Noãn, thiếu chút nữa thành đá lót đường cho người ta. Nếu thật sự như vậy mới thật sự là chết oan uổng.
Cách liêm mạc thật dày, thanh âm ho khan của Tiếu Trọng Quân truyền tới.
Ánh mắt Âu Dương Noãn không hề chớp nhìn chăm chú vào Đổng thị. Nhìn thấy tươi cười trên mặt đối phương lập tức phai nhạt đi rất nhiều, đảo mắt nói với Tôn Nhu Trữ: “Sao vậy? Trước đó mấy ngày không phải đã tốt lên nhiều sao?”
Ngữ khí Tôn Nhu Trữ cực thản nhiên: “Đây là bệnh cũ, mùa đông đến sẽ nghiêm trọng hơn một chút!”
Ngữ khí của Tôn Nhu Trữ rất lạnh nhạt, biểu tình của Đổng thị cũng có biến hóa rất nhỏ.
Âu Dương Noãn từ khóe mắt đuôi lông mày của đối phương phát giác một chút chán ghét. Nhưng là chán ghét cái gì? Tôn Nhu Trữ? Hay là vì Tôn Nhu Trữ hờ hững với bệnh tình của Tiếu Trọng Quân?
Âu Dương Noãn cảm thấy chuyện này càng ngày càng thú vị.
Ngữ khí Đổng thị hòa hoãn xuống: “Ngươi cũng nên lưu tâm nhiều một chút mới phải!”
Lập tức lại nhìn đến biểu tình tựa tiếu phi tiếu của Âu Dương Noãn liền không nói nữa, ngược lại hướng qua Di mama trầm giọng xuống: “Thuốc sao còn chưa đưa lên?”
Trên mặt Tôn Nhu Trữ xẹt qua vẻ lạnh lùng, Di mama liếc mắt nhìn Âu Dương Noãn một cái lại thấy đối phương đang mỉm cười nhìn mình.
Không biết vì sao dường như còn có chút cảnh cáo, cho nên không dám nhắc đến chuyện thuốc bị lạnh: “Dạ, nha đầu Tuệ Quyên kia tác phong cũng quá chậm chạp. Lão nô vừa mới ra khỏi phòng liền gặp Minh quận vương phi nên cũng chưa kịp đi dục nàng. Hiện tại lão nô lại đi xem sao!”
Nói xong liền đi ra ngoài, nha đầu cũng vừa lúc dâng trà lên. Âu Dương Noãn trở lại vị trí của mình, im lặng ngồi uống trà, biểu cảm vẫn bình thản.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, trong lư hương hương khí lượn lờ khiến thần sắc mọi người lại càng dị thường khác xa.
Tôn Nhu Trữ không chịu nổi loại yên tĩnh này, vừa muốn mở miệng lại nghe Âu Dương Noãn cười nói: “Nghe nói Thế tử phi có nuôi một con chó nhỏ rất đẹp. Không biết có thể cho ta nhìn một chút không?”
Tôn Nhu Trữ cười nói: “Nếu là người khác nói ta còn không thấy kỳ quái. Nhưng ngươi đã nhìn thấy bảo bối kia của Đại công chúa, đó mới là quý hiếm. Còn của ta cũng chỉ là bình thường, giải buồn mà thôi. Nếu ngươi muốn xem, vậy đến phòng ta đi!”
Âu Dương Noãn cười cười: “Sao đại tẩu lại nói vậy? Hiện tại liền mang lại đây đi. Nghe nói nó cực kỳ có linh tính, rất yên lặng. Trên người nửa cọng lông cũng điệu, thiết nghĩ cũng sẽ không ảnh hưởng đến Thế tử nghỉ ngơi!”
Nói xong nàng lại nhìn Đổng thị: “Không biết ý trắc phi thế nào?”
Đổng thị cười cười, đáy lòng xẹt qua chút khác thường. Lại không biết Âu Dương Noãn đến tột cùng là có chủ ý gì, chỉ đành cười nói: “Sao lớn rồi vẫn còn như đứa nhỏ thế kia? Thôi, Nhu Trữ, nếu Noãn Nhi đã muốn xem ngươi liền mang ra cho nàng chiêm ngưỡng một chút!”
Trong lời nói giống như Âu Dương Noãn thực sự là một tiểu cô nương không hiểu chuyện.
Tôn Nhu Trữ nhăn mặt nhíu mày, lại nhìn đến hai mắt đẹp của Âu Dương Noãn. Biết đối phương không thèm để ý liền nói với nha đầu bên cạnh: “Đi ôm đến đây!”
Rất nhanh, một nha đầu liền mang đến một cái giỏ gỗ mun, bên trong là một con chó nhỏ trắng. Trên người thế nhưng lại mang theo cái áo nhỏ thêu hoa, nhìn rất đáng yêu.
Đổng thị mỉm cười, giọng điệu giống như đang dỗ dành tiểu hài tử: “Noãn Nhi, ngươi không phải muốn nhìn sao? Mau xem đi!”
Lại đảo mắt nói với Tôn Nhu Trữ: “Ngươi xem, Noãn Nhi lớn như vậy mà vẫn còn như đứa nhỏ. Háo hức đến mức một lát cũng không thể chờ!”
Trong phòng liền có mama, nha đầu vụng trộm cười.
Âu Dương Noãn lại mắt điếc tai ngơ, chỉ buông chén trà xuống nhìn thoáng qua Hồng Ngọc.
Hồng Ngọc vội nói: “Tiểu thư, người xem con chó nhỏ này thật đáng yêu. Người xem lông nó kìa, thật là mềm mại!”
Nói xong, Âu Dương Noãn gật gật đầu, đứng dậy đi đến gần, lại như cố ý lại như vô tình vừa vặn đưa lưng về phía cửa.
Thấy mắt Âu Dương Noãn không rời khỏi con chó nhỏ, nha đầu liền mang cái giỏ đến gần.
Âu Dương Noãn dường như rất thích, cởi túi hương trên người xuống cầm trên tay trêu chọc nó.
Đúng lúc này, Di mama cùng Tuệ Quyên một trước một sau bước vào. Di mama tươi cười đầy mặt nói: “Chủ tử, thuốc đã chuẩn bị xong!”
Tôn Nhu Trữ ngẩng đầu nhìn, Đổng thị cười nói: “Ngươi đừng đa tâm. Thuốc này là thứ quý trọng, ta sợ có gì sơ suất nên mới bảo bọn họ đi kiểm tra!”
Di mama liền trở lại bên cạnh Đổng thị.
Tôn Nhu Trữ chỉ cười cười, linh chi ngàn năm sao? Tất nhiên là lo lắng rồi.
Đổng thị cũng không phải lần đầu tiên làm vậy. Giống như là sợ nàng hạ độc bên trong thuốc vậy, chưa bao giờ cho phép người của nàng được chạm vào thuốc.
Thậm chí ngay cả người trong viện này cũng thường xuyên đổi mới, sợ nàng hạ độc thủ với Tiếu Trọng Quân.
Trong lòng Tôn Nhu Trữ cười lạnh, nàng tuy rằng sớm không ưa Tiếu Trọng Quân. Nhưng làm quả phụ sao? Nàng không có hứng thú này.
Âu Dương Noãn phảng phất như không nghe Đổng thị nói chuyện, cất túi hương đi rồi muốn tới gần hơn. Muốn sờ sờ những sợi lông mềm mượt như tuyết trắng của chó con.
Không nghĩ rằng con chó nhỏ đã được thuần dưỡng sớm đã bị nàng trêu chọc phát hỏa, một ngụm liền cắn xuống.
Âu Dương Noãn ai nha một tiếng, thu tay lại, máu như những hạt châu lập tức ứa ra.
Ngay tại nháy mắt, Âu Dương Noãn giống như rất đau đớn. Tay vung lên đánh nghiêng cái giỏ, con chó nhỏ lập tức nhảy tới, lại nhảy mạnh lên hướng túi hương trên người Âu Dương Noãn.
Âu Dương Noãn liền lùi về sau, vừa vặn đụng vào Tuệ Quyên đang cầm chén thuốc.
Tuệ Quyên kêu khẽ một tiếng, không hề phòng bị, chén thuốc lập tức bị hất xuống đất. ‘Ba’ một tiếng, thuốc quý báu vung vãi khắp nơi.
Đổng thị lập tức đứng lên, sắc mặt đại biến rất khó coi. Di mama cũng ai nha một tiếng, nhưng khi nhìn thấy thần sắc chủ tử mình liền không dám mở miệng nữa.
“Trời ạ! Làm sao vậy? Sao lại còn cắn người?”
Tôn Nhu Trữ kinh hô một tiếng đứng mạnh lên. Nhanh chóng bước qua nhìn vết thương trên tay Âu Dương Noãn chỉ là một vết thương nhỏ, chỉ bị xước da một chút thôi.
Nhưng vì một chút này mà nháo ra động tĩnh lớn như vậy, nàng sửng sốt nhìn về phía Âu Dương Noãn.
Đối phương lại cũng đang trừng mắt nhìn mình, vẻ mặt hoảng hốt: “Phải làm sao bây giờ? Ta bị cắn còn chưa tính, nhưng thuốc của Thế tử cũng đã bị đổ. Thật sự là đại họa rồi!”
“Ngươi thật sự là rất sơ ý! Đang êm đang đẹp lại muốn ôm, thật sự là….”
Sắc mặt Đổng thị chưa bao giờ khó coi như thế. Linh chi ngàn năm cũng không phải thứ dược liệu trân quý có thể dễ dàng tìm được.
Nhìn thấy Đổng thị tức giận, mọi người trong phòng ngoại trừ Âu Dương Noãn cùng Tôn Nhu Trữ thì tất cả mọi người đều quỳ xuống.
Âu Dương Noãn thật sự khiếp sợ nói: “Đổng trắc phi, ngài đừng tức giận! Thế này, để ta lại tìm đến một gốc khác là được!”
Đây là linh chi ngàn năm a! Đừng nói là thiên kim, cho dù là vạn kim cũng không mua được.
Trong lòng Đổng thị nghĩ như vậy nhưng khi nhìn thấy bộ dáng giống như thực sự bị thương của Âu Dương Noãn liền lại nhớ đến câu nói xem nàng như nữ nhi của mình vừa nãy, quả thực so với nuốt phải ruồi bọ còn khó chịu hơn.
Đổng thị cơ hồ hoài nghi, Âu Dương Noãn đây là đang phẫn trư cật lão hổ, cố ý làm mình khó xử.
Tình hình này, không thể trách được nàng, nàng cũng chỉ là vô tâm mà thôi. Còn không trách cứ, dược liệu trân quý cứ như vậy thành đồ bỏ đi, thật đúng là không thể cam tâm.
Dù sao mọi người cũng đều đang nhìn cho nên không thể trách móc quá nặng nề. Nghĩ đến đây Đổng thị đành phải nuốt tức giận lại: “Quên đi, vẫn nên băng bó vết thương trước, rồi tìm một đại phu đến xem!”
Âu Dương Noãn liền tươi cười: “Dạ! Xin Đổng trắc phi yên tâm, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi!”
Đổng thị nhìn tươi cười ôn nhu kia, thật sự là không nói nên lời, đành thở dài nói: “Rốt cuộc cũng là mệnh của Trọng Quân. Ăn linh chi này, chưa biết chừng bệnh tình có thể được khởi sắc!”
Nói cách khác, bệnh của Tiếu Trọng Quân không tốt thì chính là do nàng làm hại? Âu Dương Noãn cười cười, che đi tia lãnh khốc cùng đen tối trong mắt.
Tôn Nhu Trữ lại không phát hiện ra sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người. Cắn Âu Dương Noãn là chó nhỏ của mình. Hiện tại nàng đang sầu lo, chính là làm sao giải thích với Tiếu Trọng Hoa yêu thê như mạng kia.
Tôn Nhu Trữ nhận lấy khăn tay nha đầu đưa qua, tự mình băng bó vết thương cho Âu Dương Noãn.
Âu Dương Noãn nhìn vết thương đã được băng bó, cảm thấy hơi lành lạnh lại mang theo chút hương khí. Nghĩ chắc là rượu thuốc trong phòng Tôn Nhu Trữ.
Tôn Nhu Trữ vừa thổi thổi vừa hỏi: “Còn đau không?”
“Xem đại tẩu nói kìa! Ta không yếu ớt như vậy đâu!”
Âu Dương Noãn cười cười, lại quay đầu nhìn Đổng thị đang thâm trầm không nhìn ra chút cảm xúc.
Nàng cười đến càng là thản nhiên, hành lễ: “Đây đều là lỗi của ta!”
Đổng thị tà tà dựa vào ghế, trong đôi mắt phượng cuối cùng cũng hơi lóe lên, chỉ là trong khoảnh khắc liền trôi qua.
Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy một nha đầu kinh hô lên. Mọi người đều nhìn lại, thế nhưng lại thấy con chó nhỏ kia thống khổ rên rỉ trên đất, chỉ chốc lát sau liền hộc máu mà chết.
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, bất quá chỉ liếm chút nước thuốc vương vãi trên sàn mà liền chết.
Nha đầu Tuệ Quyên vừa rồi bưng chén thuốc sớm đã quỳ trên đất, lúc này thấy một màn như vậy sắc mặt liền trắng bệch không có chút huyết sắc.
Rốt cuộc lập tức ngã ngồi xuống, hoàn toàn không dám tin: “Làm sao có thể…..Tại sao lại như vậy?”
Sắc mặt Đổng thị đã hoàn toàn thay đổi, rốt cuộc cũng mất đi bộ dáng bình tĩnh cơ trí bình thường. Môi run lên nhè nhẹ, lạnh lùng nói: “Đây là có chuyện gì?”
Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua Tuệ Quyên đang xụi lơ trên đất, khóe miệng hiện lên một tia cảm xúc kinh ngạc: “Đây là làm sao vậy? Con chó nhỏ này….”
Tôn Nhu Trữ theo bản năng nói: “Trong thuốc này có độc! Ông trời ạ!”
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.
Thuốc này là mang tới cho Thế tử, nếu không phải vừa rồi Âu Dương Noãn vô ý làm đổ, chỉ sợ Tiếu Trọng Quân đã sớm uống xong. Như vậy chẳng phải cũng như con chó này rồi sao?
Trời ạ! Đây là mưu hại Thế tử a! Ánh mắt mọi người lập tức rơi xuống Tuệ Quyên. Sau đó là Di mama, cuối cùng là Đổng thị.
Đổng thị sửng sốt, thật không ngờ ánh mắt mọi người lại đều nhìn về mình.
Dường như cũng ngay lập tức bà ta nhìn Âu Dương Noãn, lại nghe thấy đối phương lạnh lùng nói: “Người đâu! Mau bắt nô tỳ lấy hạ phạm thượng này lại! Đi mời Vương gia cùng Quận vương lại đây! Mau lên!”
Nha đầu biết tình hình nghiêm trọng liền dạ vâng rồi nhanh chóng chạy đi, cũng không dám liếc mắt nhìn sắc mặt mọi người trong phòng.
Sắc mặt Đổng thị cũng xanh mét, tầm mắt cơ hồ muốn xuyên thủng lưng Âu Dương Noãn.
Nhưng nàng lại chậm rãi xoay người, sắc mặt tựa hồ như rất khó xử: “Đổng trắc phi, nha đầu kia là người của ngài. Ngài sẽ không trách ta chứ?”
“Sẽ không!” Đổng thị hít sâu một hơi, từng chữ cơ hồ như thoát ra từ kẽ răng.
Tôn Nhu Trữ nhìn hai người, lập tức hồ đồ.
Nàng không biết đến tột cùng là có chuyện gì. Sao đang êm đang đẹp trong chén thuốc lại có độc?
Như thế nào lại chính là linh chi ngàn năm mà Đổng thị mang tới? Hơn nữa lại còn do chính người bên cạnh tự mình chuẩn bị, hết thảy đều rất kỳ quái!
Nếu không phải hôm nay Âu Dương Noãn vô tình làm đổ, vậy hôm nay Tiếu Trọng Quân thật sự sẽ chết. Như vậy tất cả mọi người trong phòng này đều không thoát khỏi liên quan.
Thế tử bị độc sát, tội danh này ai gánh nổi a?
Tôn Nhu Trữ nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh lập tức chảy ròng ròng, nhìn Âu Dương Noãn không nói nên lời.
Âu Dương Noãn cười trấn an Tôn Nhu Trữ: “Chuyện này là chuyện lớn, phải giao cho Vương gia xử lý!”
Nói xong nàng lại nhìn thoáng qua con chó nhỏ kia, tiếc hận: “Con chó này cũng xem như là giúp Thế tử cản tai. Nếu không như thế, kết quả thật sự là không chịu nổi!”
Đổng thị nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn, trong ánh mắt kia cơ hồ như muốn thiêu sống Âu Dương Noãn.