Âu Dương Noãn thấy hắn lấy ra một hộp gỗ nhỏ.
“Nàng xem!”
"Đây là cái gì?”
"Giao nhân lệ!”
Mở nắp ra, bên trong là những viên giao châu, làm cho người ta hoa mắt thần mê. Âu Dương Noãn ngây ngẩn cả người.
Giao châu vốn rất quý trọng, mà giao châu này vẫn là cực phẩm trong cực phẩm, từng hạt một tinh tế, sáng bóng phi phàm.
Lúc trước ở Trấn quốc Hầu phủ nàng từng nhìn qua một viên giao nhân lệ, có thể nói là lưu tinh nhiều màu, độc nhất vô nhị. Nàng cũng bị đả động vì cái này, Lâm Nguyên Nhu lại vì hãm hại bất thành mà ngược lại chịu tội. Hiện tại xuất hiện trước mặt nàng là rất nhiều viên, nàng thật sự rất kinh ngạc.
“Đây là ta sai người đi tìm, trong sách cổ nói là có thể trừ tà!”
"Trừ tà? Chàng từ khi nào thì tin tưởng những thứ đó?”
Nàng kinh ngạc, nghĩ không ra Tiếu Trọng Hoa đối với những chuyện quỷ thần đều cười nhạt thì từ khi nào lại tin tưởng mấy thứ này có thể trừ tà?
Tiếu Trọng Hoa cười nói: “Không tin không có nghĩa là không có. Ta tin nàng mang trên người nhất định có thể xu cát tị hung, bách độc bất xâm!”
“Cho dù là thật! Nhưng….nhiều giao châu như vậy đều là cho ta?”
Âu Dương Noãn có chút khó có thể tin. Vật vô giá như vậy, còn muốn nàng đeo trên người, là để cho người khác đến thưởng thức sao? Một viên giao nhân lệ có thể đổi được ba mùa bội thu của một thành trì, cái này quả thực là tốn một lượng rất lớn kim khố a!
“Ta đã bảo chưởng quầy Trân bảo trai lại đây, nàng thích làm trang sức kiểu dáng nào cứ nói!” Tiếu Trọng Hoa khẽ mỉm cười, có chút hào hứng.
“Chàng tìm thứ này từ khi nào?”
Loại giao nhân lệ này chẳng những vô giá, quan trọng nhất chính là có cầu mà không có cung. Không cần nói một hộp này phải có đến bốn, năm mươi viên, cho dù chỉ là một hai viên cũng phải hao phí rất nhiều tâm tư mới tìm được.
“Từ khi nàng gả cho ta, ta chỉ biết sinh thần của nàng. Khi đó ta nghĩ, chờ đến sinh thần đầu tiên sau khi nàng nhập phủ ta sẽ tặng cho nàng nhưng nửa tháng trước vẫn là không kịp!” Ngữ khí của Tiếu Trọng Hoa thực bình thản.
Âu Dương Noãn nhìn chằm chằm những viên giao nhân lệ đang lập lòe tỏa sáng kia. Thầm nghĩ làm một viên gắn trên trâm cài liền đã đủ khiến mọi người chú ý rồi, nếu làm thành vòng cổ hoặc vòng tay thì ngày mai Yến vương phủ sẽ là nơi bọn đạo tặc đỏ mắt trông ngóng.
Cho nên nàng đẩy nhẹ chiếc hộp: “Hồng Ngọc, đem cất đi!”
Tiếu Trọng Hoa nhìn nàng cẩn thận như thế, không khỏi lắc đầu cười.
Sau khi ngủ trưa, Âu Dương Noãn thức dậy. Hồng Ngọc nhanh chóng thay nàng nhấc mành lên, Âu Dương Noãn lười nhác ngồi dậy, tóc dài như tơ buông xõa trượt dọc thân thể nàng. Hai mắt vẫn còn hơi ngái ngủ, mơ màng hỏi: “Thế tử đâu?”
"Thế tử thấy ngài ngủ liền ngồi bên cạnh phê duyệt công văn. Sau lại bị vương gia mời đi!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, Xương Bồ sớm đã chuẩn bị khăn ấm để nàng rửa mặt, tẩy đi chút buồn ngủ còn sót lại.
Âu Dương Noãn ngồi trước gương đồng, nhìn nữ tử khí sắc khá tốt trong gương, nửa điểm cũng không giống người đang mang thai thì không khỏi cười cười.
Hồng Ngọc thay nàng vấn tóc, lại thay một đôi giày thêu khác, chuẩn bị xiêm y, trang điểm nhẹ nhàng.
"Tiểu thư! Các quản sự sớm đã tới rồi, đang ở bên ngoài chờ ngài phân phó!” Xương Bồ nhỏ giọng nhắc nhở.
Từ sau khi mang thai, Âu Dương Noãn liền đem phần lớn mọi chuyện phân công xuống cho hai quản sự nàng đích thân lựa chọn. Nhưng bọn họ sau khi xử lý vẫn sẽ hướng nàng thông báo, ý chỉ sự tôn trọng.
Thấy Âu Dương Noãn đi ra, hai người đều vội vàng đứng dậy: “Thế tử phi!”
Âu Dương Noãn cong môi cười, ôn hòa nói: “Để nhị vị đợi lâu rồi!”
"Không lâu! Không lâu! Có thể ở chỗ này chờ ngài cũng là vinh hạnh của chúng ta. Người khác còn cầu một phần phúc khí này còn cầu không được a!”
Người nói chuyện là Trương quản sự có một gương mặt trung hậu.
"Trương quản sự, thê tử ngươi bị bệnh sao?”
Âu Dương Noãn ngồi xuống hỏi Trương quản sự, tâm tư tinh tế khiến người ta kinh ngạc.
“Mấy ngày trước lúc ta mở kho thấy còn có hai gốc nhân sâm tốt, hôm nay ngươi mang về đi!”
"Thế tử phi, cái này….Nô tài nhận không nổi a!”
Trương quản sự kinh sợ, đầu cúi càng thấp. Đối với Thế tử phi tuổi còn trẻ lại ôn nhu hiền lành này hắn sớm đã vui lòng phục tùng.
“Ngươi đừng nói như vậy! Ta thân thể yếu ớt, trên trên dưới dưới còn phải dựa vào hai vị. Bên cạnh ta nếu thiếu các ngươi, ta thật sự không biết phải làm sao!” Âu Dương Noãn cười cười.
“Dạ!”
“Gần đây lễ vật tặng đến không ít, thiếp mời mời ngài cùng Thế tử cũng rất nhiều. Bởi vì nhiều người có thân phận đặc thù nên chúng nô tài không biết nên xử lý thế nào mới thỏa đáng. Mời Thế tử phi định đoạt!”
Làm việc gì cũng tốt nhưng riêng chuyện đưa lễ vật là khó nhất. Người nào đưa cái gì, quy cách lễ vật như thế nào? Nếu chọn sai có thể chủ tử sẽ bị chê cười, đây chính là chuyện mà các đương gia chủ mẫu đau đầu nhất. Bọn họ cũng không biết phải xử lý như thế nào mới thỏa đáng. Sợ đưa sai vật đáp lễ thì sẽ đắc tội.
Âu Dương Noãn lắc đầu cười. Những bái thiếp đưa qua đều đã phân loại. Âu Dương Noãn xem qua liền phân phó xuống. Chỉ nửa canh giờ sau liền đã xử lý đâu vào đấy, nên đưa cái gì, thích hợp đưa cho ai nàng đều nhớ rành mạch.
Hai quản gia sớm biết vị Thế tử phi này lợi hại nhưng không nghĩ nàng xử lý lại lưu loát như vậy, nhất thời đều có chút kinh ngạc.
Âu Dương Noãn vừa mới xử lý xong thì lại có khách.
Từ sau khi Âu Dương Noãn ở trên yến hội cự tuyệt nạp trắc phi cho Tiếu Trọng Hoa, tuy rằng mang tới không ít sự ghen tị nhưng cũng lại chiếm được sự hâm mộ của nhiều nữ tử quý tộc. Trong đó có Chu Ngưng Bích Duẫn quận vương phi, Từ Minh Hy Sở vương Thế tử phi là nhiệt tình nhất.
Âu Dương Noãn đoán rằng Duẫn quận vương tính cách hoạt bát hiếu động, thích nhất chính là ngắm mỹ nhân. Một năm sau khi lấy thê liền nạp thêm hai vị trắc phi, một vị mỹ nhân khiến Chu Ngưng Bích giận tím mặt, phu thê hai người lại huyên náo.
Một vị nữa chính là Sở vương Thế tử Tiếu Ngại Sơn, tuy rằng trầm mặc ít nói nhưng vì là mỹ nhân Thái tử tặng nên phải bất đắc dĩ nhận lấy.
Ai ngờ nữ nhân này thủ đoạn rất cao, mạnh mẽ khiến cho Từ Minh Hy tài mạo song toàn, tâm cao khí ngạo không có chỗ đứng. Hai người bọn họ lại đồng thời sinh con nhưng Từ Minh Hy sinh ra một nữ nhi, còn nữ nhân kia lại sinh được con trai. Trong nhà tự nhiên có một thứ trưởng tử, Từ Minh Hy tự nhiên sẽ tức giận, đối với Thái tử cũng liền hận thêm ba phần.
Hơn nữa hiện tại Từ Minh Hy là đại tẩu của Tiếu Nhiên, Tiếu Nhiên lại gả cho đệ đệ Âu Dương Noãn. Lúc đầu nàng còn vì chuyện lúc trẻ thầm mến qua Minh quận vương mà cảm thấy mất mặt mũi, không mấy thân cận với Âu Dương Noãn.
Về sau nàng cùng Tiếu Nhiên đến Yến vương phủ hai lần, phát hiện Âu Dương Noãn căn bản không đề cập qua việc này. Hơn nữa đối xử còn đặc biệt ôn hòa thân thiết nên tự nhiên cũng liền thân cận hơn.
Âu Dương Noãn bảo người dẫn bọn họ vào, còn mình ngồi trên ghế gỗ lim tương ngọc hoa hồng, uống trà hoa. Từ sau khi mang thai nàng liền không đụng tới lá trà nữa.
Chu Ngưng Bích cùng Từ Minh Hy đều mặc phục trang đẹp đẽ, Tiếu Nhiên lại là một thân màu đỏ, tươi đẹp chói mắt. Ba người vô cùng cao hứng đi vào, Âu Dương Noãn cười nói: “Các ngươi hôm nay sao lại rảnh rỗi đến chỗ ta thế này?”
“Từ sau khi ngươi mang thai, các yến hội lớn nhỏ cũng liền không chịu tham gia nữa. Chúng ta lo lắng cho ngươi nên liền đến thăm a!” Từ Minh Hy cười hì hì, son phấn trên mặt che đi đáy mắt tiều tụy.
Tiếu Nhiên bên cạnh cười nói: “Phu quân từ trong cung trở về, được bệ hạ ban cho đào mật nên bảo ta mang một ít đào mật tươi ngon đến đây!”
Âu Dương Noãn hơi hơi mỉm cười, biết rõ các nàng tất nhiên có nguyên do khác nhưng nàng không nói gì, chỉ bảo mọi người ngồi xuống.
Ba người trái một lời, phải một câu, trời nam đất bắc, nhàn thoại nghe đồn, tất cả đều chỉ là tán gẫu.
Âu Dương Noãn chỉ mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng thêm vào một hai câu để tiếp tục đề tài. Chờ Từ Minh Hy nói xong nữ nhi của mình có bao nhiêu thông minh, bảo Âu Dương Noãn nhanh chóng sinh một tiểu tử đến cùng chơi, đề tài liền tạm gián đoạn.
Từ Minh Hy nhìn Tiếu Nhiên nhưng nàng lại lắc đầu, một bộ dạng không dám nói.
Từ Minh Hy liền cùng Chu Ngưng Bích trao đổi ánh mắt. Chu Ngưng Bích nuốt nuốt nước bọt, chính thức vào chủ đề chính: “Noãn Nhi! Chúng ta có chuyện muốn hỏi ngươi!”
Chu Ngưng Bích tuy rằng tình tình hư, miệng lớn nhưng tâm địa kỳ thực cũng không xấu. Trước kia khi cùng Âu Dương Noãn đối nghịch liền cả ngày đều tìm cách nhắm vào nàng.
Hiện tại qua lại gần gũi với Âu Dương Noãn liền khắp nơi giúp đỡ nàng, ở bên ngoài nghe tin đồn gì điều đầu tiên làm chính là chạy đến nói với nàng. Bằng hữu như vậy cũng rất thú vị. Âu Dương Noãn mỉm cười, cổ vũ đối phương nói tiếp.
Chu Ngưng Bích khuynh thân về phía trước, biểu cảm vừa hồ nghi vừa tò mò: “Chúng ta đều nghe nói, sáng nay ngươi đã tới dịch quán một chuyến đem Hương Tuyết công chúa kia về Yến vương phủ?”
“Đúng vậy!”
Âu Dương Noãn sớm đã dự đoán được các nàng sẽ nói chuyện này nên liền thành thật thừa nhận.
Chu Ngưng Bích hung hăng trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi sao lại hồ đồ như vậy?”
Âu Dương Noãn nhướng mày lên: “Oh, lời này có ý gì?”
Từ Minh Hy nhìn nàng như nhìn một kẻ ngốc: “Ta còn tưởng rằng ngươi là người thông minh. Lúc nghe tin tức này ta còn chưa tin đâu. Hóa ra vẫn là sự thật!”
Âu Dương Noãn gật đầu: "Đúng vậy!”
Chu Ngưng Bích kinh ngạc: "Ai nha, ngươi điên rồi sao? Đây là đang dẫn sói vào nhà a! Tên to gan lớn mật nhà ta kia, năm nay đã nạp đến người thứ tư a! Còn coi trọng nha đầu bên cạnh ta, ta sống chết cũng không chịu cho hắn nạp vào phòng. Còn lấy Yến vương Thế tử trung trinh như một làm ví dụ để hắn thu liễm lại một chút. Ngươi như vậy không phải là bảo tư tự vả vào miệng mình sao?”
Âu Dương Noãn: "..."
Nàng chẳng qua chỉ là để Mộ Hương Tuyết đến Yến vương phủ ở thôi mà! Mục đích cuối cùng chẳng qua chỉ là hợp tác với nhau diễn một vở kịch. Nghe bọn họ nói dường như là nàng đang tìm cho phu quân mình một vị trắc phi vậy.
Từ Minh Hy tuy rằng hàm súc hơn nhưng vẫn nói: “Noãn Nhi, lúc trước khi ngươi từ chối tiểu thư Nghiêm gia, ngôn chi rất chuẩn xác. Chúng ta đều nghĩ ngươi đã hạ quyết tâm không cho nữ nhân khác vào cửa. Nhưng hiện tại ngươi lại mang vị công chúa kia vào phủ, đây là ý gì nha?”
Ánh mắt Tiếu Nhiên sáng long lanh, tuy rằng không dám nói thêm cái gì nhưng rõ ràng cũng chính là ý này.
Âu Dương Noãn bật cười, chậm rãi nói: "Trọng Hoa sẽ không như vậy!”
Từ Minh Hy không cho là đúng: “Ta lúc trước cũng từng nghĩ như vậy. Lúc Thái tử ban mỹ nhân cho Tiếu Ngại Sơn, hắn còn từng cam đoan với ta tuyệt đối sẽ không đụng vào, về sau sẽ tìm cơ hội để nàng xuất phủ!"
"Lúc đó ta còn thực sự tin tưởng, nhưng kết quả thì sao? Ta chẳng qua chỉ là trở về Từ phủ nửa ngày, lúc trở về liền phát hiện hắn say khướt nằm trên giường và bên cạnh chính là vị mỹ nhân đó!"
"Hắn còn nói với ta nàng kia giữ hắn lại uống rượu, còn đáng thương nói không cầu điều gì khác, chỉ cầu được hầu hạ hắn dùng một bữa cơm. Kết quả thì ta không cần nói cũng hiểu!"
"Ta vốn muốn tìm một cơ hội xử lý nữ nhân kia, ai ngờ nàng lại mang thai. Ta thấy, nếu hắn không phải sớm sinh ra tâm tư thương hoa tiếc ngọc thì làm sao lại chạy đến chỗ đó ăn cơm? Quả thực là buồn cười!"
"Xưa giờ chỉ thấy người mới cười, nào ai nhìn thấy người cũ khóc bao giờ! Nam nhân a! luôn có mới nới cũ. Âu Dương Noãn ngươi dù có xinh đẹp cũng nào so được với Hương Tuyết công chúa khuynh quốc khuynh thành kia. Ngươi cũng thật là khờ! Có nàng hắn sớm hay muộn cũng để ngươi ra sau đầu!”
Âu Dương Noãn chỉ cong môi cười, không lên tiếng.
“Đến lúc này mà ngươi còn cười được a!” Chu Ngưng Bích thở phì phì.
“Thật sự là hoàng đế còn chưa vội thái giám đã vội!”
Từ Minh Hy nhìn Âu Dương Noãn, chậm rãi uống một ngụm trà, lạnh lùng hừ một tiếng.
“Tỷ tỷ…”
Tiếu Nhiên có chút khó xử nói: “Phu quân bảo ta nói với tỷ, hắn nói nếu tỷ phu dám làm như thế hắn nhất định sẽ đánh đến cửa!”
Âu Dương Noãn: "..."
Thế nào mà ngay cả Tước Nhi cũng đều cuống lên vì chuyện này?
“Ta sẽ không vòng vo, ta sẽ hỏi thẳng. Ngươi rốt cuộc là đang nghĩ gì? Thật sự muốn đem hồ ly tinh kia cho Tiếu Trọng Hoa sao?” Chu Ngưng Bích không nói nhiều nữa, hỏi thẳng vào vấn đề.
Âu Dương Noãn lắc lắc đầu, gả cho Tiếu Trọng Hoa? Chỉ sợ nàng đồng ý, Mộ Hương Tuyết cũng chưa chắc có lá gan này.
“Ai nha, ngươi nha!”
Từ Minh Hy thở dài: “Ngươi thật là, không có chuyện gì cũng tự tìm phiền toái. Mọi người đều nói Mộ Hương Tuyết rất nhanh sẽ gả vào phủ Thái tử, cố tình ngươi lúc này lại mang nàng vào Yến vương phủ. Chẳng lẽ ngươi không sợ tăng thêm mâu thuẫn với phủ Thái tử sao? Cho nên ngươi hãy nghe chúng ta khuyên đi, nhanh chóng để nàng chuyển ra ngoài!”
Âu Dương Noãn nghe các nàng nói, chỉ một mực lắc đầu.
Chu Ngưng Bích thấy nàng không nghe khuyên bảo liền tức giận đứng lên: “Quên đi, hảo tâm không hảo báo!”
Chu Ngưng Bích vừa muốn rời đi liền bị Từ Minh Hy giữ lại: “Tính tình ngươi thế này khó trách phu quân lại thích mỹ nhân ôn nhu kia. Tính tình ngươi thế này sao áp chế được bọn họ?”
Chu Ngưng Bích cười lạnh: “Áp không được? Chờ hai mỹ nhân kia sinh con xong ta liền sẽ ôm về nuôi rồi đuổi các nàng đi! Ta cũng sẽ không giống Âu Dương Noãn ngươi nuôi sói trong phủ!”
Âu Dương Noãn không thể nào lại giữ sự trầm mặc, nàng trịnh trọng nói: “Ý tốt của các ngươi ta đều hiểu được. Ta tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện bê tảng đá đập vào chân mình đâu. Ta làm vậy tự nhiên là có lý do của ta, không phải như suy nghĩ của các ngươi đâu!”
Chu Ngưng Bích cùng Từ Minh Hy liếc mắt nhìn nhau, vừa muốn nói liền thấy Xương Bồ đi đến: “Thế tử phi, Thế tử đã trở lại!”
Chu Ngưng Bích cùng Từ Minh Hy nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn, biểu cảm đều có vài phần khiếp đảm, trong lòng đã nảy sinh ý rời đi.
“Thế tử đã trở lại, chúng ta cũng không quấy rầy nữa!”
Chu Ngưng Bích sợ nhất chính là gương mặt lạnh lùng kia của Tiếu Trọng Hoa.
"Tỷ tỷ, ta lần khác lại đến thăm tỷ!” Tiếu Nhiên đối với vị đường huynh này cũng rất sợ hãi.
Chu Ngưng Bích nhìn phương hướng cửa, tuy rằng còn chưa nhìn thấy bóng người nhưng biểu cảm đã có chút kinh hoảng: “Noãn Nhi, xem như chúng ta cái gì cũng chưa từng nói qua nha. Chúng ta đi trước, lần khác lại đến thăm ngươi!”
Các nàng vội vội vàng vàng đi ra ngoài từ cửa hông. Người đi vừa khuất Xương Bồ đã lập tức bước đến bên cạnh Âu Dương Noãn, cúi người nói nhỏ hai câu. Âu Dương Noãn biến sắc, đột nhiên đứng lên.
“Ra đại sảnh chuẩn bị đi!” Nàng nhanh chóng phân phó Xương Bồ.
Sau đó nàng trở lại phòng mình, sửa sang lại lần nữa rồi mới đi ra. Nàng nhận lấy ấm trà trong tay Hồng Ngọc, tự mình mang vào đại sảnh.
Trong lòng Hồng Ngọc kỳ thực rất kinh ngạc, tiểu thư phân phó xuống chuẩn bị bích loa xuân cao cấp nhất, một năm chỉ có khoảng hai ba cân, so với vàng ngọc còn quý hơn. Cho dù là Yến vương phủ, trà ngon trân quý như thế cũng chỉ chuẩn bị để đãi khách quý.
Trước tấm bình phong thúy ngọc, bên cạnh bàn khảm trai hậu giác là hai nam nhân đang ngồi. Một người tinh thần nhấp nháy, khuôn mặt thương lão. Một người khác một thân áo xanh, tuấn lãng cao to.
Nhìn thấy bóng dáng Tiếu Trọng Hoa, tâm thần Âu Dương Noãn dần trấn định lại. Nàng mỉm cười bước lên, tự mình châm trà cho bọn họ.
"Bệ hạ, mời dùng trà!”
Nàng nhẹ giọng mời Tiếu Khâm Võ dùng trà, khẽ mỉm cười sau đó mới bưng lên một ly trà khác đưa đến trước mặt Tiếu Trọng Hoa.
Thấy Âu Dương Noãn, trong mắt Tiếu Khâm Võ nhanh chóng hiện lên chút gì đó, nhưng rất nhanh liền biến mất, chỉ còn lại sự ôn hòa.
Âu Dương Noãn hành lễ: “Thần thiếp bái kiến Bệ hạ!”
“Không cần đa lễ! Ngươi đã gả cho Tiếu Trọng Hoa thì chính là người một nhà. Mau ngồi xuống đi!”
Hoàng đế tươi cười nói xong liền giống như con dâu nhà mình, thân thiết gật đầu.
“Dạ!”
Âu Dương Noãn nhấc váy, ngồi xuống bên cạnh trượng phu. Vừa mới ngồi xuống, tay Tiếu Trọng Hoa liền lặng lẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Bàn tay ấm áp to lớn khẽ siết chặt, hơi hơi căng thẳng, an ủi không tiếng động.
Trong lòng Âu Dương Noãn hơi khiếp sợ, nàng không nghĩ Hoàng đế rất ít khi đến đây. Lúc này lại lựa chọn thời điểm này, ý đồ của ông nhất định là có liên quan đến Mộ Hương Tuyết.
Tiếu Trọng Hoa nắm chặt tay thê tử, bên ngoài vẫn bất động thanh sắc nhìn thẳng Tiếu Khâm Võ: “Bệ hạ, ngài có chuyện gì cứ triệu ta vào cung. Đột ngột giá lâm như vậy rất nguy hiểm!”
“Không sao! Chuyện này, nói gì thì trẫm cũng phải tự mình đến một chuyến!” Tiếu Khâm Võ liên tục lắc đầu, sắc mặt hơi trầm xuống.
“Phụ vương vừa mới đi quân doanh, có cần phải đi thông báo một tiếng?”
“Không cần!”
Hoàng đế lắc lắc đầu, từ trong tay áo lấy ra một tấm mật tín đặt trên bàn: “Tin tức mà ngươi vừa mới truyền vào trong cung, là thật?”
Trong mắt Tiếu Trọng Hoa khẽ lóe lên ánh sáng, nháy mắt liền biến mất không thấy. Biểu cảm của hắn vẫn không hề thay đổi: “Là thật!”
Khuôn mặt Tiếu Khâm Võ càng trở nên lạnh hơn: “Có chứng cớ không?”
“Hương Tuyết công chúa Cao Xương quốc chính là nhân chứng. Nàng xuất thân từ Cao Xương, là người tiếp cận gần nhất với chân tướng, tuyệt không có lý do gạt chúng ta!”
“Nhưng dù sao nàng cũng là người Cao Xương….”
Tiếu Trọng Hoa đáp: “Chính vì nguyên nhân đó nên ta mới đem nàng vào trong phủ để trông coi!”
Tiếu Khâm Võ tán thưởng gật đầu: “Được. Nhưng cũng không thể lộ chút gì ra với bên ngoài. Chuyện này, chúng ta còn phải bàn bạc kỹ hơn!”
“Hết thảy đều nghe theo mệnh lệnh của Bệ hạ!”
Tiếu Khâm Võ nâng chung trà lên, thưởng thức một ngụm trà, biểu cảm chậm rãi hòa hoãn xuống.
Ông thuận thế nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn: “Còn nữa, Thái tử làm mấy chuyện đó trẫm cũng có nghe thấy!”
Âu Dương Noãn sửng sốt, không nghĩ tới hoàng đế sẽ đột nhiên nhắc tới chuyện này. Nàng cho rằng Tiếu Khâm Võ là một phụ thân đủ tư cách nhưng lại không phải là một quân chủ tốt. Bởi vì ông cái gì cũng biết nhưng lại chẳng quan tâm. Nhưng hôm nay ông lại chủ động nhắc tới….
“Noãn Nhi, ngươi đừng để ý tiểu tử kia. Tính tình hắn từ nhỏ đã như vậy, thấy đồ tốt liền muốn đoạt lấy. Trước kia trẫm dẫn hắn cùng Trọng Hoa đi săn thú, Trọng Hoa bắt được một hồ ly đỏ rất đẹp, ánh mắt trong veo như nước. Hắn thích nên đòi lấy, Trọng Hoa lại chẳng quan tâm, hắn liền nháo đến trời long đất lở!”
Tiếu Khâm Võ liên tục lắc đầu, hiển nhiên đối với hành vi của Tiếu Diễn rất không đồng ý.
Âu Dương Noãn lắc đầu, giá trị của nàng trong lòng Tiếu Diễn nói không chừng chẳng khác nào con hồ ly kia.
“Ngươi yên tâm, có trẫm ở đây hắn sẽ không dám làm gì quá đáng. Trẫm sẽ cảnh cáo hắn, không cho hắn lại tới quấy rầy ngươi!”
Nhìn khuôn mặt ôn nhu tươi cười kia, Âu Dương Noãn hơi bất ngờ. Vốn tưởng rằng Tiếu Khâm Võ sẽ có ý bao che khuyết điểm. Thật không ngờ ông ngược lại còn nói như vậy, thật sự là khiến nàng rất kinh ngạc.
Nhiều người nói Tiếu Khâm Võ tầm thường vô vi, yếu đuối vô năng. Nhưng giờ khắc này hoàng đế trước mặt nàng cũng vẫn hòa ái dễ gần như vậy nhưng trong cái ôn hòa đó lại có sự uy nghiêm trưởng giả.
"Trẫm thân thể không tốt, đại vị vẫn luôn muốn truyền lại. Nếu hắn toàn tâm toàn ý không bỏ cuộc, ngôi vị hoàng đế này không thể để hắn ngồi!”
Ánh mắt Tiếu Khâm Võ chậm rãi trở nên ngưng trọng, giọng điệu cũng mang theo sự tiếc hận.
“Bệ hạ thân thể vẫn còn cường tráng, loại chuyện này có thể đợi ba mươi năm nữa rồi hãy lo lắng!” Âu Dương Noãn cười nói.
"Ha ha, đừng giỗ ngọt trẫm!”
Tiếu Khâm Võ liên tiếp lắc đầu, cảm khái thở dài một hơi: “Trẫm hiểu rõ sức khỏe của mình, hơn nữa có ai có thể thiên thu muôn đời đâu! Đó chẳng qua chỉ là người si nói mộng thôi!”
Âu Dương Noãn cảm thấy không nên tiếp tục đề tài này nữa nên liền cười nói: “Để thần thiếp đổi lại trà cho bệ hạ!”
Tiếu Khâm Võ cười, sau đó chậm rãi đứng dậy: “Không cần. Cũng đã đi đủ lâu rồi, trẫm cần phải trở về!”
“Bệ hạ ngồi thêm một lát nữa!”
“Không được, quấy rầy một ly trà cũng đủ rồi!”
Tiếu Khâm Võ đi đến nửa đường, đột nhiên quay đầu: "Trọng Hoa, kết cục của con hồ ly kia, ngươi còn nhớ rõ chứ? Nhất định phải cẩn thận một chút!”
"Bệ hạ yên tâm!”
Tiếu Trọng Hoa hành lễ, ý cười bên miệng không giảm, hai mắt phát sáng, lại nhìn không ra cảm xúc gì.
“Được rồi! Noãn Nhi, ngươi cũng dừng bước đi!”
Tiếu Khâm Võ vẫy vẫy tay, sau đó xoay người sang chỗ khác, kính tự cất bước đi ra đại sảnh.
“Trọng Hoa, ngươi đi cùng trẫm. Về mấy chuyện vừa rồi còn phải ở trên đường nói chuyện cẩn thận với ngươi!”
“Dạ!”
Tiếu Trọng Hoa đi lại thong dong, cho dù là đối mặt với hoàng đế thì thái độ của hắn cũng không có khác biệt. Vẫn ôn hòa có lễ như vậy, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
Âu Dương Noãn đi theo đến cửa đại sảnh, Tiếu Khâm Võ lại dừng lại, quay đầu cười cười với nàng: “Noãn Nhi! Âu Dương Tước là một tiểu tử tốt. Nếu Uyển Thanh biết ngươi và đệ đệ ngươi đều có tiền đồ như vậy cũng nhất định sẽ rất vui!”
“Dạ! Cung tiễn bệ hạ!” Âu Dương Noãn thoáng sửng sốt rồi nhanh chóng đáp lời.
Tiếu Trọng Hoa cầm lấy tay Âu Dương Noãn rồi sau đó buông ra, cùng Tiếu Khâm Võ dưới ánh nhìn chăm chú của Âu Dương Noãn rời đi.
Âu Dương Noãn tạm dừng một lát rồi nhanh chóng trở lại thư phòng viết một bức mật tín đưa cho Hồng Ngọc.
“Phong thư này, thay ta đưa cho biểu tỷ!”
Nhưng khi Hồng Ngọc vừa nhận lấy thư, Âu Dương Noãn lại thay đổi chủ ý: “Quên đi! Ta tự mình đi một chuyến!”
Hồng Ngọc vô cùng kinh ngạc nhìn Âu Dương Noãn, sắc mặt nàng nặng nề khiến Hồng Ngọc không dám hỏi nhiều, nhanh chóng phân phó người đi chuẩn bị xe ngựa.
Âu Dương Noãn đã hơn ba tháng chưa tới phủ Thái tử. Người gác cổng vừa thấy nàng, nhất thời phát hoảng, nhanh chóng cho người bảo thông tri.
Lâm Nguyên Hinh tự mình đi ra đón, vừa đến Mặc hà trai nàng liền vội vã nói: “Ta vừa nghe nói Mộ Hương Tuyết đã vào Yến vương phủ, đang muốn tìm muội hỏi cho rõ ràng, vừa khéo muội lại đến đây!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, nói: "Chính là vì chuyện này!”
Nói xong nàng liền giản lược mọi chuyện giải thích một lần, Lâm Nguyên Hinh càng nghe sắc mặt càng ngưng trọng, cuối cùng cơ hồ là cười không nổi.
“Là thật sao?”
Âu Dương Noãn trịnh trọng nói: "Tám chín phần mười!”