Âu Dương Noãn liền cười nói: “Được rồi! Ta sẽ qua!”
Vào đại sảnh, Đổng thị cùng Tôn Nhu Trữ đã đến.
Tôn Nhu Trữ đang hướng Đổng thị nói y phục mùa thu đã chuẩn bị xong, lập tức sẽ phân phát đến các viện.
Đổng thị gật gật đầu, liếc mắt thấy Âu Dương Noãn tới, tươi cười trên mặt liền nhu hòa thêm vài phần: “Đã trở lại a!”
Âu Dương Noãn cũng cười: “Dạ! Đại tẩu đang nói về y phục mà thu sao?”
Tôn Nhu Trữ nhìn nàng, thần sắc chính là thản nhiên, cũng không có bao nhiêu thân thiết.
Người ngoài thoạt nhìn chính là không châm thích tương đối mà thôi: “Uh!”
Tôn Nhu Trữ ở trước mặt Đổng thị tựa hồ như luôn luôn có ý tiêu kỵ, chưa từng biểu hiện ra nửa điểm thân cận.
Như vậy có thể miễn trừ hoài nghi của người bên ngoài, sẽ giảm bớt được nhiều vấn đề có thể phát sinh.
Điểm này, trong lòng Âu Dương Noãn rất rõ.
Đổng thị nhìn Âu Dương Noãn ngồi xuống, quay đầu lại nói với Tôn Nhu Trữ: “Thời tiết càng ngày càng lạnh rồi! Thế tử nơi đó ngươi cũng phải chú ý thêm nhiều một chút!"
"Thời điểm này hàng năm hắn đều sẽ đến Cùng Châu dưỡng bệnh, không thì mùa đông xương cốt sẽ không chịu nổi. Năm nay ngươi cũng đi cùng đi. Hành lý đều đã chuẩn bị tốt chứ?”
Tôn Nhu Trữ nhìn Âu Dương Noãn liếc mắt một cái, lập tức đáp: "Đều chuẩn bị tốt!”
Cùng Châu là chỗ ấm áp phía nam, đến đó dưỡng bệnh đối với thân thể Tiếu Trọng Quân đúng là rất có lợi.
Chỉ là nghe lời cùng cử chỉ của Đổng thị, giống như là rất thật lòng quan tâm. Cũng không hề có chút ít giả bộ. Điều này khiến Âu Dương Noãn có chút kỳ quái.
Nếu Tôn Nhu Trữ nhắc nhở nàng cẩn thận Đổng thị, chứng minh vị trắc phi vẫn luôn ôn hòa khéo léo này nhất định là có vấn đề nào đó.
Nhưng kể từ khi nàng gả vào Yến vương phủ đến nay, không hề phát hiện một chút dị trạng nào. Nhất là đối với Thế tử, thật sự là quan tâm hết mức.
Ngay khi nàng đang mơ hồ suy nghĩ, Đổng thị đã lại ấm áp nói: “Ta đã đề cập với Vương gia, đem tất cả sản nghiệp Cùng Châu giao lại cho các ngươi!”
Nói xong, dừng lại một chút, ánh mắt đảo qua Âu Dương Noãn rồi trịnh trọng nói tiếp: “Bắt đầu từ năm nay, tất cả cửa hàng ở Cùng Châu không cần phụng trướng vào kinh, cứ trực tiếp phụng trướng cho Thế tử. Mọi việc cũng đều do Thế tử làm chủ, không cần lại qua ta!”
Âu Dương Noãn sửng sốt, Tiếu Trọng Quân là trưởng tử tiếp nhận sản nghiệp cũng không có gì là lạ.
Nhưng Đổng thị vì sao lại muốn nói cho nàng nghe, đây là muốn làm cho chính mình ngầm đồng ý chuyện này sao?
Âu Dương Noãn thản nhiên cười nhìn về phía Tôn Nhu Trữ, thấy trong mắt đối phương cũng hoàn toàn là kinh ngạc.
Đúng là Đổng thị không phải mẹ đẻ của Tiếu Trọng Quân. Tuy rằng đối với hắn quan tâm đủ đầy nhưng như vậy thì không khỏi có chút quá tốt.
Theo như những gì nàng tìm hiểu được trước đây, tuy Yến vương phủ phú khả địch quốc nhưng dù sao toàn bộ cũng đều phải theo khoản công trung.
Từ khi thân thể Tiếu Trọng Quân không tốt, nhiều năm qua cơ hồ là đem nhân sâm ăn như củ cải. Tiêu dùng như vậy tuyệt đối là kinh người.
Nghe nói có một lần vì mua một củ nhân sâm ngàn năm mà phải dùng ngàn lượng hoàng kim.
Phần tiền này Yến vương không đồng ý, ngược lại là Đổng thị tự mình móc hầu bao.
Đối với một kế mẫu mà nói, biểu hiện của Đổng thị có chút….Nếu nói là giả thì cảnh giới cũng quá cao rồi.
Nhưng nghĩ lại, Đổng thị trước khi Vương phi mất cũng dám cắt thịt của mình làm thuốc dẫn. Làm được loại chuyện này, tất nhiên không phải hạng người tầm thường.
Cho nên không thể lấy tâm lý tầm thường để đo lường được.
Dù sao hiện tại ở kinh đô Đổng thị cũng rất được mọi người kính trọng. Cơ hồ như là người hiền đức đoan trang có tiếng.
Thấy Âu Dương Noãn không nói gì thêm, ánh mắt Đổng thị hiện lên vẻ vừa lòng: “Trữ Nhi, biệt viện ban đầu kia rất trách, ở không thoải mái. Lần này đi Cùng Châu, các ngươi không ngại lần nữa tìm một tòa nhà, có cỡ mười ba mười bốn gian phòng liền cũng đủ dùng!"
"Đến lúc đó ngươi hãy đi trước, thu dọn một chút. Sau này hắn đến thì sửa theo ý hắn, lúc đó nhất nhất cứ nghe theo lời hắn!”
Âu Dương Noãn chính là lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng lại uống trà, ăn chút điểm tâm. Nhìn thập phần nhàn nhã.
Đang nói thì gã sai vặt báo lại, Thế tử đến thỉnh an.
Đổng thị lập tức im bặt, tay vốn đang cầm nắp trà liền cạnh một cái đụng nhẹ vào miệng chén trà khiến Âu Dương Noãn không khỏi hơi ghé mắt qua.
Nàng tự nhiên hướng phía cửa nhìn lại, liền thấy hai gã sai vặt áo xanh nâng một người ngồi trên ghế dựa đi qua cửa.
Mới vào tháng mười Tiếu Trọng Quân đã mặc y phục thật dày, làn da mang theo bệnh trạng thể hiện ra ngoài.
Trong đôi mắt nhuốm sự mệt mỏi, trong đồng tử đen đặc hiển lộ ra vài phần cảm giác đáng sợ.
May mà miệng hắn thường hòa ái tươi cười mới khiến cho đường cong trên khuôn mặt không cứng ngắc.
Hắn đi vào cửa, hai gã sai vặt liền đem ghế đặt vào một bên. Tiếu Trọng Quân liền ở trên ghế trực tiếp cúi người xuống hành lễ với Đổng thị: “Đổng trắc phi, năm nay ta không cần phải đi Cùng Châu. Cho nên ngài cũng không cần phải quan tâm như vậy!”
Đổng thị sửng sốt, lập tức cười nói với Tiếu Trọng Quân: “Sao lại nói những lời ngốc nghếch đó? Thân thể ngươi làm sao có thể không đi?”
Bên môi Tôn Nhu Trữ liền hiện lên tia trào phúng tươi cười.
Âu Dương Noãn nhìn, không tự chủ được mà khẽ thở dài. Hai người là một đôi phu thê bất hòa.
Nếu Hạ Lan Đồ có thể công khai thân phận, vậy Tôn Nhu Trữ cũng không đến mức phải gả cho nam nhân như Tiếu Trọng Quân.
Mặc kệ hắn tốt hay xấu, nhưng hắn thật sự không có một thân thể khỏe mạnh.
Nam nhân như vậy, ngay cả tính mạng cũng đều không đảm bảo thì sao có thể cho người khác hạnh phúc?
Nàng đang suy nghĩ, Tiếu Trọng Quân đã mỉm cười với nàng: “Đệ muội, Nhị đệ đi quân doanh sao?”
Âu Dương Noãn sửng sốt, không nghĩ hắn lại đột nhiên nói chuyện với mình: “Đúng vậy! Sáng sớm liền đã đi! Hôm qua chàng còn qua thăm Đại ca, chỉ là lúc ấy đại ca đang ngủ trưa còn chưa tỉnh. Cho nên chúng ta liền về trước!”
Đổng thị gật đầu nói: “Ngươi cũng biết đệ đệ kia của ngươi! Ngoại trừ mấy ngày Noãn Nhi sinh bệnh, hắn cơ hồ đều ở quân doanh. Yến vương phủ này cũng chỉ là cái nhà trọ a!”
Nhất thời mọi người đều cười rộ lên.
Tiếu Trọng Quân tuy rằng cũng cười theo nhưng trong ánh mắt lại không hề có ý cười.
Ngược lại sau khi nghe những lời này hắn có chút suy nghĩ nhìn Âu Dương Noãn.
Âu Dương Noãn nhạy cảm phát hiện liền cũng hướng hắn nhìn qua. Lại thấy mặt Tiếu Trọng Quân lộ vẻ cảm khái: “Ta thật sự là mang tới không ít phiền toái cho mọi người. Nếu thân thể ta khỏe mạnh, có thể giúp phụ vương. Cũng liền không đến mức khiến Nhị đệ vất vả như vậy!”
Âu Dương Noãn nghe lời hắn nói, cũng không giống như là một người lãnh khốc vô tình thì không khỏi xoay mặt hướng Tôn Nhu Trữ nhìn thoáng qua.
Nhưng đối phương lại cúi đầu, giống như không bao giờ muốn nhìn Tiếu Trọng Quân nhiều thêm một cái.
Trong lòng Âu Dương Noãn không khỏi cảm thấy hoài nghi. Có phải là bởi vì Tôn Nhu Trữ yêu thương Hạ Lan Đồ mới có thể chán ghét Tiếu Trọng Quân như vậy?
Bởi vì nàng thật sự khó mà tin được, một con ma ốm như Tiếu Trọng Quân sao có năng lực gây tổn thương đến Tôn Nhu Trữ?
Đổng thị cười nói: “Ngươi hiện tại so với ngày trước đã tốt hơn rồi. Đã có thể xuống giường được. Có thể thấy thuốc mà Trọng Hoa tìm được rất hữu hiệu. Ngươi cần phải kiên trì dùng, rất nhanh liền có thể khang phục rồi!”
Trong mắt Tiếu Trọng Quân có một tia cảm động, nói với Âu Dương Noãn: “Cái này còn phải đa tạ Nhị đệ lo lắng!”
Âu Dương Noãn cười nói: "Đây là điều nên làm!”
Tiếu Trọng Quân cùng Tiếu Trọng Hoa là thân huynh đệ. Tuy rằng bình thường Tiếu Trọng Hoa luôn lạnh lùng nhưng vừa để ý liền biết hắn là một nam nhân trọng tình cảm. Hắn thường vô thanh vô tức vì Tiếu Trọng Quân khắp nơi tìm kiếm thuốc tốt.
Âu Dương Noãn cũng rất đồng ý. Bởi vì suy bụng ta ra bụng người, nếu Âu Dương Tước là Tiếu Trọng Quân, nàng cũng sẽ vì hắn mà không tiếc mọi thứ.
Nha đầu một bên nhìn nhìn sắc trời, nhắc nhở: “Thế tử, tới giờ ngài phải uống thuốc rồi!”
Nói xong liền đi ra ngoài lấy thuốc vào nhưng rồi lại nhìn xung quanh. Rốt cuộc là ai bón thuốc đây?
Tiếu Trọng Quân nhíu nhíu mày.
Đổng thị lập tức nhìn Tôn Nhu Trữ. Mà không riêng gì Đổng thị, ngay cả nha đầu mama trong phòng cũng đều nhìn Tôn Nhu Trữ.
Tôn Nhu Trữ lại làm như không nhìn thấy, vẫn thản nhiên ngồi uống trà.
Nha đầu sớm đã nghĩ đến điều này, liền lấy cầm lấy chén thuốc đưa đến miệng Tiếu Trọng Quân.
Nhưng Tiếu Trọng Quân lại không mở miệng, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tôn Nhu Trữ.
Đổng thị nhăn mặt nhíu mày nói: “Thế tử muốn uống thuốc, nhiều người trong phòng cũng bị đè nén. Các ngươi đều lui xuống đi!”
Một phòng đầy mama nha đầu liền lui xuống, chỉ để lại tâm phúc hầu hạ
Tiếu Trọng Quân nhìn liền hiểu được hành động của Đổng thị. Nhanh chóng phục hồi lại tinh thần liền uống thuốc trên tay nha đầu.
Nhưng ánh mắt nhìn về phía Tôn Nhu Trữ lại chứa đầy băng hàn.
Không biết vì sao, nhìn Tiếu Trọng Quân tao nhã ôn tồn lộ ra vẻ mặt đó, trong lòng Âu Dương Noãn bất giác thấy sợ hãi.
Nàng nghĩ nghĩ liền cười nói: “Vừa rồi đại ca nói không đi Cùng Châu, không biết là vì sao?"
"Theo muội thấy, huynh ở kinh đô buồn chán, không bằng đi ra ngoài giải sầu cũng tốt. Dù sao so với trong kinh cũng tự do tự tại hơn…”
Tiếu Trọng Quân cười cười: “Trước kia là vì dưỡng bệnh, không thể không đi!”
Vừa nói xong hắn liền thu liễm tươi cười, có chút giận dữ nói: “Hiện tại thân mình ta đã tốt hơn nhiều, sao có thể trốn ra ngoài nhàn tản? Ta cũng muốn hết sức phụ giúp Phụ vương cùng nhị đệ mới phải!”
Sức khỏe như vậy, có năng lực tốt lên chỗ nào?
Âu Dương Noãn nghe xong lời hắn nói, trong lòng cũng khẽ thở dài. Trên mặt lại tươi cười nói: “Với học thức của đại ca, Vương gia sao có thể để ngài nhàn rỗi. Dưỡng tốt thân mình, cũng có thêm khí lực ứng phó. Làm gì phải nóng lòng nhất thời?”
Tiếu Trọng Quân chỉ phe phẩy đầu, không thèm nhắc lại.
Đổng thị giống như còn có gì muốn nói nhưng lại như cố ý vô tình liếc mắt quét qua Tôn Nhu Trữ.
Nhưng cuối cùng lại không nói gì, không khí trong phòng lập tức lạnh xuống.
Âu Dương Noãn cũng không phải đứa ngốc, nhìn tình hình này liền biết bản thân ở lại có chút dư thừa, là cần phải đi.
Thân mình nàng cũng có chút mệt nhọc, vừa rồi còn ngồi lâu trên xe ngựa. Vì thế nàng liền từ ghế đứng lên, cười tủm tỉm nói: “Bên này nếu đã không còn chuyện gì nữa, ta xin phép trở về trước!”
Một lời này vừa nói ra, Đổng thị cùng Tiếu Trọng Quân đều kinh ngạc.
Âu Dương Noãn thấy Tiếu Trọng Quân đang ngây ngốc nhìn mình thì mới cảm thấy bản thân tựa hồ có chút tùy hứng.
Cũng phải, trưởng bối còn chưa lên tiếng nàng sao có thể đứng lên trước? Nhưng nếu sống mà làm vừa lòng mỗi một người thì cũng quá vất vả rồi.
Ở Âu Dương Phủ đã sống như vậy nhiều năm, ở phu gia nàng cũng không nghĩ sẽ sống nghẹn khuất qua ngày.
Làm sao cho bản thân thoải mái là tốt rồi. Tiếu Trọng Hoa đã nói như thế, Âu Dương Noãn liền quyết định sống theo phương châm đó.
Kinh ngạc trên mặt Đổng thị bất quá chỉ trong chớp mắt, sau đó liền mỉm cười: “Ngươi cũng mệt mỏi rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi!”
Âu Dương Noãn mỉm cười tiêu chuẩn khách sáo rồi giống khuôn giống dạng hành lễ cảm tạ, sau đó liền rời khỏi đại sảnh.
Tiếu Trọng Quân nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng, ánh mắt nhất thời liền âm trầm.
Rất nhanh lại đã khôi phục như bình thường: “Nghe nói Nhị đệ đối với vị đệ muội này là sủng đến tận trời. Vì nàng mà nhiều cũng không đi quân doanh!”
Tôn Nhu Trữ không nói lời nào, miệng ngậm chặt, giống như không hề nghe thấy.
Đổng thị cười nói: “Trời sinh xinh đẹp như vậy, tính cách lại khiến người ta yêu thích. Làm việc còn cẩn thận chu đáo, khó trách Trọng Hoa lại thần hồn điên đảo. Liền ngay cả ta nhìn cũng thấy động tâm. Con dâu mới như vậy, ai có thể không vui đây?”
Tiếu Trọng Quân cười nhẹ, không nói, ánh mắt lại lạnh thêm vài phần.
Tôn Nhu Trữ nhìn hắn, trên mặt liền có chút khẩn trương.
Âu Dương Noãn ở bên ngoài cả một ngày, vừa rồi lại bị kéo đi tiếp khách. Ngồi lâu, trên người liền có chút mỏi mệt. Kêu Hồng Ngọc đấm bóp nửa ngày kéo dãn gân cốt.
Thấy Tiếu Trọng Hoa bước vào, nàng cũng không đứng dậy, liền mặt dày nằm úp sấp.
Hồng Ngọc có chút khiếp sợ lui xuống.
Tiếu Trọng Hoa ngồi hướng đầu giường, vươn tay ra giúp nàng bóp bóp bả vai: “Không thoải mái?”
Nàng lười biếng "uhm" một tiếng, lại nâng tay kéo lấy tay hắn.
Hắn cúi xuống, hỏi nhẹ: “Không phải vai đau sao?
Âu Dương Noãn hơi hơi ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt của hắn: “Đại ca cùng Đổng trắc phi tình cảm rất tốt sao?”
Nụ cười bên môi Tiếu Trọng Hoa biến mất, tay cũng dừng lại. Sau một lúc lâu mới thở dài nói: “Uh! Rất tốt!”
“Hả? Sao lại nói vậy? Không phải mẫu thân ruột, cũng có thể tốt như vậy sao?”
Âu Dương Noãn cũng nhận ra, Tiếu Trọng Hoa đối với chuyện này không phải thực sự vui vẻ.
Tiếu Trọng Hoa thản nhiên cười cười: “Đại ca thân thể vẫn luôn hưu nhược nhiều bệnh. Lúc mẫu phi vẫn còn, bởi vì không thể chiếu cố thường xuyên nên đã giao cho Đổng thị!"
"Sau khi mẫu phi qua đời, Phụ vương vì huynh ấy bị bệnh, ít mang theo bên người. Cho nên đại ca cơ hồ là theo Đổng thị lớn lên, tình cảm thập phần tốt!”
Âu Dương Noãn sửng sốt, Yến vương phi bởi vì chuyện của Yến vương mà vô tâm với đứa nhỏ. Điểm này nàng có thể lý giải.
Nhưng không phải còn có mama nha đầu hầu hạ trong viện sao? Có phí bao nhiêu tâm tư, cần gì phải để một tiểu thiếp tới chăm sóc nhi tử của mình?
Khó trách thái độ của Tiếu Trọng Quân đối với Đổng thị lại ấm áp ôn hòa như vậy. Hóa ra đều là có nguyên do…
Nhìn Tiếu Trọng Hoa mặt trầm như nước, nàng nhất thời không tìm được lời nói thích hợp. Không biết là nên cổ vũ hay vẫn nên an ủi hắn. Chỉ đành ngậm miệng, lại nằm úp sấp xuống.
Tiếu Trọng Hoa lại nói: "Đổng thị tính tình ôn hòa, không chỉ Phụ vương đối với nàng khác. Liền ngay cả đại ca cũng rất yêu thích, xem nàng như mẫu thân thân sinh!"
"Thế cho nên khi mẫu phi qua đời, đại ca ngay cả một giọt nước mắt cũng không hề rơi. Nhưng ngược lại, khi Đổng thị sinh bệnh, đại ca lại khóc nháo đòi gặp!"
"Mỗi lần nghĩ đến mẫu phi, nhìn những lúc như vậy…..ta không phải là không khó chịu!”
Tâm tình của Tiếu Trọng Hoa đối với Đổng thị khá là phức tạp. Âu Dương Noãn nghe đến đó liền thở dài trong lòng.
Tâm tình như vậy nàng cũng đã từng trải qua. Nàng và hắn đều cùng mất đi mẫu thân.
Khi phụ thân nàng cưới Lâm thị, nếu không phải Lâm thị muội muội của mẫu thân. Lại đối với nàng che chở đủ đầy thì nàng quyết sẽ không thích nữ nhân thay thế vị trí vốn là của mẫu thân mình….
Chỉ sợ Tiếu Trọng Hoa không mấy thân cận với Đổng thị cũng là vì thế. Thậm chí khi nhìn nữ nhân kia, trong lòng cũng không có cảm xúc gì.
Người ta thường nói mẫu thân ở đâu nhà liền sẽ ở đó. Từ thời khắc mẫu thân không còn, nàng liền sẽ không có nhà.
Nhất là từ khi phụ thân cưới Lâm thị, Âu Dương gia đã không còn là nhà của nàng nữa.
Có chăng chỉ là một nơi tạm trú, là một nơi nàng cần phải ở lại vì an toàn cùng lợi ích của đệ đệ.
Hóa ra Tiếu Trọng Hoa cũng có cảm giác như vậy….
Âu Dương Noãn cười khổ, vươn tay vuốt vuốt đầu lông mày đang nhíu chặt của hắn.
Tiếu Trọng Hoa nhìn sâu vào mắt nàng, tay bỗng nhiên bắt lấy tay nàng kề bên môi: “Lại đây!”
Âu Dương Noãn thoáng sửng sốt, lại lập tức cười.
Hắn nắm lấy cằm nàng, môi dừng trên trán nàng, nhẹ thở ra lại như than thở: “Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta!”