Âu Dương Khả thế nhưng lại mang thai? Chuyện này đúng là nằm ngoài dự kiến của nàng.
Vốn nàng chỉ muốn Âu Dương Khả thất thân với Tào Vinh, sau đó được gả cho Tô Ngọc Lâu. Đến lúc thích hợp sẽ đem chuyện này lộ ra cho người nhà Tô gia biết, để Âu Dương Khả cũng nếm thử mùi vị bị người ta vũ nhục hồng hạnh vượt tường.
Nhưng thật không ngờ….Âu Dương Khả thế nhưng lại mang thai đứa nhỏ của Tào Vinh. Chuyện này thật đúng là vừa khéo.
“Không sai. Chúc mừng Lão thái thái sắp được ôm tôn tử!” Vương đại phu tuy cảm thấy biểu tình của Lý thị có chút kỳ quái nhưng cũng chỉ cho rằng bà đang rất vui, cho nên vẫn mỉm cười trả lời.
Không ngờ Lý thị chậm rãi đứng lên, nhìn chằm chằm Vương đại phu khiến ông ta có chút không biết làm sao. Thật lâu sau Lý thị đột nhiên hừ lạnh một tiếng rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Vương đại phu khó hiểu nhìn, chỉ thấy sau khi Lý thị giận dữ ra khỏi phòng, bọn nha đầu cũng lần lượt đi theo.
Lý di nương bước nhanh theo, Âu Dương Noãn lại áy náy nhìn Vương đại phu cười nói: “Vất vả cho ngài rồi. Phương mama! Ngươi đưa Vương đại phu ra ngoài đi!”
Vương đại phu bị Phương mama đưa ra ngoài, Âu Dương Noãn yên lặng nhìn chằm chằm bóng dáng đối phương. Vẫn không mở miệng nói chuyện, Hồng Ngọc cẩn thận nói: “Đại tiểu thư, Lão thái thái đây là….”
Âu Dương Noãn nhẹ nhàng nở nụ cười: "Ngươi nói xem!”
Chạng vạng, Âu Dương Trì từ bên ngoài theo mang lễ vật của Lâm Văn Uyên trở về. Từ khi Lâm thị bị thất sủng, Lâm Văn Uyên không ba thì năm ngày lại mang tới vài thứ. Âu Dương Noãn biết, hắn đây là đang nhắc nhở Âu Dương Trì, có hắn ở đây, sẽ không dễ dàng động đến Lâm thị.
Âu Dương Trì mang đến cho Lý thị xem. Âu Dương Noãn ngồi một bên. Trên bàn là một chuỗi ngọc phật, một cái bình hoa cổ, còn có một số thứ gì đó….
“Hoa tai phỉ thúy là Lâm Văn Uyên tặng riêng cho Khả Nhi, nói là Tần vương ban cho hắn….”
Trong lòng Âu Dương Trì kỳ thật không được thoải mái, bởi vì hắn biết Lâm Văn Uyên đây là đang mượn tay Tần vương cảnh cáo mình. Nhưng hắn lại không thể không giả bộ như đang cao hứng, nhìn mọi người xung quanh rồi nói: “Sao lại không thấy Khả Nhi đâu? Đợi lát nữa rồi gọi nó đến cùng dùng cơm!”
Sắc mặt Lý thị trầm xuống: “Không cần, mấy ngày nay thân thể nó không được tốt!”
Âu Dương Trì sửng sốt: "Đứa nhỏ này từ nhỏ thân mình rất tốt, sao gần đây lại yếu ớt như vậy?”
Hắn nghĩ nghĩ sau đó nói với Lý di nương: “Ta cũng đã mấy ngày nay không gặp Khả Nhi, đi gọi nó đến đây!”
Lý di nương đứng không nhúc nhích, vẻ mặt thoáng cái có chút khẩn trương. Lý di nương nhìn thoáng qua thần sắc Lý thị, không dám đáp lời.
Âu Dương Noãn cầm lấy ly trà, chỉ lẳng lặng uống.
Âu Dương Trì nhăn mày lại, nói: “Nàng có nghe thấy không?”
“Dạ!” Lý di nương hoa dung thất sắc, tuy rằng mặt có chút ngượng nghịu nhưng vẫn miễn cưỡng đáp ứng.
Âu Dương Trì nhìn thoáng qua lễ vật trên bàn, nghĩ đến sự uy hiếp của Lâm Văn Uyên, khẩu khí hắn có chút dịu xuống: “Quên đi, nó có bệnh, đừng ép buộc. Ta đi xem!”
Trong mắt Lý di nương lộ ra một chút vui mừng nhưng trên mặt lại có chút kinh hoảng: “Không cần, không cần! Nhị tiểu thư vẫn rất tốt!”
Trong lòng Âu Dương Trì càng thêm nghi ngờ: “Vừa rồi nói có bệnh, như thế nào bây giờ lại rất tốt?”
Trong lòng Lý di nương cười lạnh, trên mặt lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Lý thị không thể che dấu lửa giận trong lòng, thanh âm mang theo tia lãnh liệt: “Trì nhi, ta có lời muốn nói với ngươi. Đi theo ta!”
Hồi lâu sau, Âu Dương Trì từ phòng khách nhỏ đi ra. Vẻ mặt đã đầy mây mù, trực tiếp hướng đến Lê Hương viện.
Lý di nương nhìn sắc mặt hắn không đúng, lặng lẽ nói với Âu Dương Noãn: “Đại tiểu thư, có muốn đi qua nhìn một chút không?”
Thần sắc Âu Dương Noãn vẫn như bình thường, khóe môi nhẹ nhàng cong lên: “Mời di nương dời bước, ta tự nhiên cũng sẽ tướng bồi!”
Âu Dương Trì chậm rãi bước đi, đến cửa Lê Hương viện, hắn nhìn thoáng qua, chỉ thấy nha đầu mama trong viện đều cúi đầu. Trong viện một mảnh tĩnh mịch: “Cút, tất cả đều cút ra ngoài!”
Mama nha đầu hai mặt nhìn nhau, lập tức bước nhanh ra khỏi Lê Hương viện.
Âu Dương Trì nhìn cửa phòng đang đóng chặt, nhất thời tức giận, hai ba bước đi lên đá mạnh một cước văng cửa phòng.
Lúc này Âu Dương Khả đang nằm trên giường, Âu Dương Trì giận không thể át nhìn chằm chằm. Sau đó nắm lấy cổ áo Âu Dương Khả túm mạnh kéo xuống giường, dùng sức ném nàng ta xuống đất.
Âu Dương Khả đột nhiên té trên mặt đất, nhìn thấy bộ dạng hung hăng của Âu Dương Trì thì nhất thời hoảng sợ: “Cha….”
Âu Dương Trì cả giận nói: "Đừng gọi ta là cha! Cái thứ không biết liêm sỉ, làm mất hết thể diện của ta!”
Âu Dương Khả khóc kêu: "Phụ thân, ta biết sai rồi. Ta thật sự biết sai rồi! Cầu người tha cho ta, tha cho ta!”
Ánh mắt Âu Dương Trì hung ác: "Nói! Tạp chủng này là của ai?”
Âu Dương Khả co rụt lại, Âu Dương Trì đã giơ bàn tay lên: “Nói hay không?”
Âu Dương Khả phát run: “Ta…ta…”
Lý Nguyệt Nga đứng ở ngoài cửa, mãn nhãn vui sướng khi người khác gặp họa nhưng trên mặt lại ưu sầu: “Lão gia, có gì thì từ từ nói! Ngài không nên động thủ a!”
“Từ từ nói? Nó làm ra loại chuyện xấu hổ này thì còn gì để nói!” Âu Dương Trì lộ gân xanh, hai mắt đỏ lên.
Môi mỏng Âu Dương Noãn mang theo mỉm cười xa cách, mày liễu cũng hơi giơ lên: “Muội muội, khó trách muội lại vì Tô công tử mà cầu tình. Haizzz, sao muội lại ngốc như vậy?”
Âu Dương Khả như được một câu này nhắc nhở, cả người chấn động, sắc mặt cũng trắng hơn ba phần. Trong đầu vô số ý niệm hiện lên, cơ hồ trong nháy mắt đã hạ quyết tâm.
Âu Dương Khả bổ nhào xuống chân Âu Dương Trì, dùng sức cầu xin: “Phải, đứa nhỏ này là của chàng. Phụ thân, phụ thân! Cầu người hãy nể tình ta, nể tình ngoại tôn của người mà cứu hắn. Xin người hãy cứu hắn, thành toàn cho chúng ta!”
Âu Dương Trì cười lạnh, nói: "Thành toàn cho các người? Nghĩ đến là hay. Ta sẽ khiến hắn chết trong lao ngục, đứa nhỏ này ngươi cũng đừng mong giữ lại!”
Nói xong liền nâng chân lên, muốn đá văng Âu Dương Khả nhưng đột nhiên một âm thanh lạnh lùng vang lên: “Phụ thân! Người hãy nghĩ đến Nhị cửu cửu, nếu hắn biết, còn không biết sẽ tức giận đến thế nào?”
Âu Dương Trì sửng sốt, quay đầu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của trưởng nữ, lại cúi đầu nhìn Âu Dương Khả nước mắt nước mũi tùm lum. Phẫn nộ buông chân xuống rồi mạnh tay đẩy tay Âu Dương Khả đang ôm lấy chân hắn, lạnh lùng nói: “Nhốt lại!”
Âu Dương Khả nhìn Âu Dương Trì quay người bước đi, nhất thời hoảng thần. Ở phía sau đụng phải cạnh bàn, kêu lên một tiếng.
Lý di nương nhẹ nhàng phất phất tay liền có mama tiến lên khóa cửa, ngăn cách tiếng kêu thê lương của Âu Dương Khả phía sau.
Thọ an đường.
Lý thị vẻ mặt âm trầm ngồi trên ghế, Âu Dương Trì đi qua đi lại, đột nhiên quay đầu nói: “Lão thái thái, phải làm sao bây giờ?”
Lý thị thở dài nói: "Nha đầu mất nết này, đúng là oan nghiệt mà. Ta ban đầu nghĩ cứ để nó chết nhưng nó hiện đang mang thai, chết đi chính là một xác hai mạng. Vạn nhất Lâm Văn Uyên lấy chuyện này đến hỏi tội, chúng ta sẽ không nói được lời công đạo. Còn cứ mặc nó sinh đứa trẻ ra, một cô nương chưa xuất giá đã có con, chúng ta còn mặt mũi nào nữa, như vậy tuyệt đối không thể. Nếu trừ bỏ đứa nhỏ khi đang ở trong bụng, làm không tốt sẽ chết người. Cho nên chỉ còn cách tìm một mối hôn sự rồi mau chóng gả nó đi!”
Lời này nghe ra ý Lý thị là muốn gả Âu Dương Khả cho người khác. Âu Dương Noãn nghe vậy thì mỉm cười nói: “Tổ mẫu, cháu gái mạn phép xin được nói mấy câu, xin người trăm ngàn lần đừng trách tội. Nếu chúng ta mang Khả Nhi đang có thai gả ra ngoài, chỉ sợ cũng không phải là biện pháp hay. Tổ mẫu cùng phụ thân cứ nghĩ xem, Khả Nhi vừa vào cửa liền sinh đứa nhỏ, ngày tháng đều không đúng, vậy phu gia sao có thể không trách tội? Không nói Khả Nhi cả đời này bị hủy, nhà chúng ta cũng sẽ bị cười nhạo!”
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
Âu Dương Noãn trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Cũng may Khả Nhi bây giờ nhìn không giống đang mang thai, không bằng diễn giả làm thực, để Khả Nhi thành hôn với Tô công tử. Như vậy vừa thành toàn cho bọn họ vừa có thể bảo vệ được thanh danh. Đứa nhỏ này là của Tô gia, nói vậy chắc bọn họ cũng không để ý, phương án này là tốt nhất!”
“Noãn Nhi, ta sao chưa từng nghĩ đến? Nhưng hiện tại hắn còn ở trong ngục….” Lý thị vì sợ thanh danh Âu Dương gia bị hủy nên cũng đã vắt óc suy nghĩ cách áp chế chuyện này.
Âu Dương Noãn cắt ngang lời đối phương: “Tổ mẫu, người trước hết đừng gấp. Theo cháu gái thấy thì việc này cũng không khó. Nghe nói Tô công tử kia cũng là vô tội bị liên lụy trong án mạng này, cũng không phải chân chính hại người. Nếu phụ thân gật đầu, hướng vị kinh triệu doãn đại nhân kia cầu tình, nhanh chóng thả Tô công tử ra rồi để bọn họ thành hôn, việc này liền được giải quyết!”
Nói đến đây nàng khe khẽ thở dài rồi nói: “Ta biết, dòng dõi Tô gia thấp nhưng muội muội cũng có tật, hơn nữa cửa hôn sự này chung quy cũng là ý của muội ấy. Như vậy, bên phía Nhị cửu cửu cho dù có nháo loạn một chút nhưng chuyện này dù sao cũng là gạo đã nấu thành cơm!”
Âu Dương Trì cho dù phẫn nộ, tức giận cũng không thể không gật đầu. Hắn trầm tư một lát rồi nói: “Lão thái thái, Noãn Nhi nói đúng. Chỉ có như vậy mới có thể bình ổn chuyện này, cũng có thể bảo vệ thanh danh nhà chúng ta. Việc này không nên chậm trễ, ta sẽ đi tìm kinh triệu doãn đại nhân, xin hắn hỗ trợ thả Tô Ngọc Lâu ra. Tháng sau liền để bọn chúng thành thân. Sau đó để hắn mang Âu Dương Khả về Giang Nam, vĩnh viễn cũng đừng trở lại. Ta xem như không có nữ nhi này!”
Âu Dương Noãn lạnh mắt nhìn phụ thân thiết diện vô tư này, trong lòng cười lạnh không ngừng.
Năm đó nàng cũng từng kiên quyết phải gả cho Tô Ngọc Lâu, Âu Dương Trì ngại Lão thái quân không dám làm gì nàng, chính là hung tợn nói ra một câu này.
Hiện tại phảng phất như sự kiện năm đó lại tái diễn, chỉ là thiếu đi một người trước mặt từ mẫu, sau lưng là rắn độc Lâm thị.
Từ phòng đi ra, Lý Nguyệt Nga nghi hoặc nhìn Âu Dương Noãn: “Đại tiểu thư, sao không mượn cơ hội này đuổi Nhị tiểu thư ra khỏi phủ?”
Âu Dương Noãn nhìn đối phương, trên mặt nở một nụ cười mềm nhẹ: “Di nương sao lại nói vậy? Khả Nhi là muội muội tốt của ta, ta tất nhiên phải quan tâm muội ấy nhiều hơn!”
Lý di nương không chút để ý cười, chợt có quang diễm nhu hòa nhẹ nhàng lướt qua mặt: “Gả đến Giang Nam xa xôi, cũng vừa là tâm ý của Nhị tiểu thư. Cũng rất thuận tiện!”
Âu Dương Noãn thản nhiên cười, dây kết trên trâm cài đung đưa va chạm vào nhau nghe sột soạt, lại có ánh sáng lấp lánh: “Di nương cảm thấy như thế sao?”
Bên môi nàng lập tức hiện lên ý cười có chút xa vời như mây khói xuân hàn, không thèm nhắc lại, nhẹ nhàng rời đi.
Lý Nguyệt Nga nhìn theo bóng lưng nàng, mãi đến khi làn váy biến mất nơi gấp khúc, vẻ nghi hoặc trên mặt thật lâu vẫn chưa tán….
.....
Ngày hôm sau, bên ngoài lại truyền đến tin tức làm người ta kinh ngạc. Tần vương Thế tử quỳ ở ngoài ngự thư phòng, cầu hoàng đế tứ hôn….