Đang ngồi đây không phải là phu nhân công hầu thì cũng là thiên kim quý tộc, sao có thể để nam tử tới gần? Lâm Văn Uyên cũng không hoảng, lạnh lùng nói: “Vậy mời các vị đi vào nội thất để nha đầu soát người là được!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Lâm Chi Nhiễm đang đứng trong đám người liền lạnh lùng nói: “Đang ngồi đây đều là phu nhân tiểu thư cao quý cành vàng lá ngọc, sao có thể để người tay chân vụng về đụng vào? Yêu cầu của Nhị thúc có chút quá đáng, thúc cho rằng nữ quyến ở đây là tặc nhân, nếu bị người ngoài biết được Hầu phủ vô lễ như vậy, sau này ai còn dám đến đây làm khách?”
Lâm Văn Uyên mỉm cười, không chút hoang mang nói: “Minh châu này là bị trộm ở Hầu phủ, nếu Thánh Thượng truy cứu tội danh khinh miệt thánh ý, đến lúc đó ai sẽ chịu đây?”
Âu Dương Noãn nghe vậy cười lạnh. Hóa ra là thế? Hóa ra Lâm Văn Uyên có chủ ý như vậy! Hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm tước vị, nhưng đại phòng có con trai, tước vị Hầu gia sao có thể dễ dàng đến lượt hắn?
Chỉ có đại phòng phạm tội bị đoạt tước vị, hắn mới có cơ hội leo lên vị trí Trấn quốc hầu. Vật Hoàng đế ban tặng, chắc chắn phải cả đời cung phụng gìn giữ nhưng ngay hôm ban cho lại bị mất, như vậy ít nhất đại phòng cũng sẽ mắc tội danh bảo quản không tốt. Phạt nặng hay nhẹ đều ở một ý niệm của Hoàng đế, đến lúc đó cho dù như thế nào thì người có lợi vẫn là hắn.
Hoàng trưởng tôn Tiếu Diễn nhíu mày nói: "Lâm Thượng Thư, ngươi hôm nay xử sự như vậy, xác thực là không ổn!”
Lâm Văn Uyên giống như sớm đoán được Tiếu Diễn sẽ phản đối liền bày ra vẻ trầm ngâm rồi nói: “Nếu như vậy….thì đành tìm biện pháp khác vậy. Người đâu, mang chó săn lại đây!”
Mọi người nghe vậy liền thất sắc nhìn nhau.
Tiếu Thiên Diệp cười lạnh không nói, hắn mơ hồ đoán được Lâm Văn Long muốn diễn trò gì. Chỉ là lúc này hắn chỉ nghĩ mọi chuyện trước mắt bất quá là vì ông ta nhắm đến tước vị mà thôi.
Tiếu Thanh Bần nhẹ giọng hỏi Tiếu Thanh Huyền: “Đại ca, người xem làm sao bây giờ?”
Tiếu Thanh Huyền nhìn thoáng qua biểu tình đạm bạc của Minh quận vương rồi thản nhiên nói: “Chờ!”
Bọn nha hoàn bận rộn, vội vàng bày biện ghế ngồi. Những nam khách tôn quý bị Lâm Văn Uyên mời đến xem vở kịch này đều ngồi cách xa nhóm nữ khách, cơ hồ tạo thành thế giằng co.
Tiếu Diễn tuy rằng còn mang theo ý cười thản nhiên nhưng trong ánh mắt đã lạnh như băng: “Ngươi nói xem, đây là định bày trò gì?”
Ánh mắt Tiếu Trọng Hoa hơi hơi hiện lên vẻ trào phúng thản nhiên: “Cái này…Hoàng trưởng tôn có thể đi hỏi Lâm thượng thư đại nhân!”
Qua một tuần trà, chó săn liền được dẫn vào, là một con chó cao gần nửa người, lông đen nhánh. Lâm Văn Uyên vỗ vỗ tay, thị vệ liền đem cái tráp từng đựng viên minh châu đến cho nó ngửi. Sau một lúc lâu, liền theo mùi của viên minh châu đi tìm.
Cái mũi của con chó đi qua mỗi vị tiểu thư rồi đột nhiên hung mãnh kêu lên với Chu Ngưng Bích, nàng ta kinh hô một tiếng, cơ hồ như muốn té xỉu. Chu Ngưng Ngọc bên cạnh nhanh chóng giải thích: “Tỷ tỷ ta từng chạm qua minh châu kia, chắc là vẫn còn vương hương khí!”
Mọi người liền cười vang, Tiếu Thanh Bần thấy Chu Ngưng Bích hoa dung thất sắc liền nhất thanh cười lớn khiến Chu Ngưng Bích hung tợn nhìn chằm chằm.
Tiếu Thanh Huyển đẩy đẩy tay hắn, nhắc nhở hắn phải có chừng mực. Tiếu Thanh Bần thè lưỡi, tỏ vẻ bản thân thực vô tội, nhưng lại nhịn không được mà cười càng lớn hơn.
Lúc chó săn đến bên người Âu Dương Noãn, tiếng sủa lại càng lợi hại hơn. Lâm Văn Uyên lạnh lùng cười, trong lòng Tương thị vui mừng. Lâm Nguyên Nhu có gắng kiềm chế tươi cười trên mặt, cố ý kinh hô: “Đây là có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ minh châu ở trên người ngươi?”
Chó săn vẫn không ngừng sủa với Âu Dương Noãn, Tương thị làm bộ như vô tình phát hiện ra cái gì, thất thanh nói: “Noãn Nhi, con chó kia hình như là hướng bên hông ngươi mà sủa?”
Lâm Nguyên Nhu giống như bắt được nhược điểm trí mạng của Âu Dương Noãn liền lộ ra tươi cười tàn nhẫn. Lâm Văn Uyên đến trước mặt Âu Dương Noãn, ngạo mạn nói: “Noãn Nhi, bên hông ngươi đeo cái gì?”
Âu Dương Noãn mỉm cười, từ từ nói: "Đây là túi hương hôm nay Nhu tỷ tỷ tặng cho ta!”
Lâm Văn Uyên nhíu mày nhìn Lâm Nguyên Nhu một bên, nàng ta cao giọng nói: “Đúng vậy, ta tặng hai túi hương, một cái cho Hinh Nhi, một cái cho Noãn Nhi. Chỉ là, sao con chó lại chỉ sủa với Noãn Nhi?”
Ánh mắt hoài nghi của mọi người đều dừng trên người Âu Dương Noãn. Ánh mắt kia từng đợt từng đợt mang đến cảm xúc không rõ khiến lòng người cảm thấy lạnh lẽo. Tiếu Thanh Bần mở đầu nói: “Các ngươi nhìn nàng như vậy làm gì? Âu Dương tiểu thư tuyệt đối không phải kẻ trộm!”
Thanh âm vang vọng trong hoa viên tĩnh mịch khiến Tiếu Thanh Huyền lập tức có ý niệm muốn đánh cho đệ đệ bất tỉnh. Lâm Văn Uyên cười lạnh nói: “Chỉ đơn giản là túi hương sao? Ta thấy Noãn Nhi ngươi vẫn nên đem túi hương này trình ra đi!”
Lâm Nguyên Hinh nghe vậy thì quá sợ hãi, túi hương này là do Lâm Nguyên Nhu đưa, thế nhưng lại nháo ra chuyện mất trộm minh châu. Lâm Văn Uyên lại khí thế bức người, một loạt sự kiện này tất cả đều có liên hệ với nhau. Nàng đột nhiên ý thức được, tất cả mọi chuyện đều đã được an bài!
Lâm Nguyên Hinh cầm lấy cánh tay Âu Dương Noãn, hoảng loạn trong lòng thông qua ngón tay nắm chặt lấy. Âu Dương Noãn nhìn đối phương trấn an, ngược lại ngẩng đầu đứng lên, thản nhiên nói: “Nói như vậy là Nhị cửu cửu hoài nghi ta trộm sao?”
Lão thái quân tức giận nói: "Lâm Văn Uyên! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Chỉ là đề phòng vạn nhất thôi! Nếu Noãn Nhi trong lòng không có quỷ thì để ý làm gì? Phải chủ động đem túi hương ra mới phải!” Lâm Văn Uyên hoàn toàn không để ý đến Lão thái quân đang phẫn nộ, từng bước ép sát, một bàn tay đã công khai đến trước mặt Âu Dương Noãn.
Cánh tay này, to lớn, đầy vết chai sạn của người thường xuyên tập võ, mang theo một loại sức mạnh không đạt được mục đích thì không bỏ qua. Âu Dương Noãn nhìn, chỉ mỉm cười nói: “Nhị cửu cửu, túi hương này là do Nhu biểu tỷ đưa, cửu cửu nói những lời này chẳng phải hoài nghi cả tỷ ấy sao?”
Ánh mắt Lâm Văn Uyên tựa như đao khắc lên người Âu Dương Noãn: “Lễ vật đã đeo lên người ngươi, chẳng lẽ người khác còn có thể động tay?”
Lâm Văn Uyên sớm đã có chuẩn bị, thiết kế sẵn một cái bẫy, giờ chỉ còn chờ nàng nhảy xuống. Một khi kiểm tra trong túi hương đeo trên người có viên minh châu thì tội danh trộm cắp liền được chứng thực.
Cho dù ở Hoàng đế nơi đó có miễn cưỡng thoát tội thì thanh danh cũng bị hủy. Minh châu nếu đã ban cho Trấn quốc Hầu phủ, giữ gìn nó là bổn phận của Lâm Văn Long. Đến lúc đó Tần vương lại nhúng tay vào gán tội danh không giữ gìn thánh vật an toàn, coi thường Thánh ý. Nếu Hoàng đế trách tội xuống thì có mười Lâm Văn Long cũng không chịu nổi trách nhiệm.
Nhìn Lâm Văn Uyên bày ra vẻ mặt khiến người ta sợ hãi thì Âu Dương Noãn lại chỉ nhẹ cười ra tiếng: “Nhị cửu cửu sao phải tức giận như vậy? Muốn xem liền xem đi!” Nói xong liền cởi túi hương tùy ý đưa cho Lâm Văn Uyên.
Lâm Văn Uyên cười lạnh, cầm túi hương trong tay xem xét, nhưng rồi bỗng nhiên lại sững sờ tại chỗ: “Cái này….chuyện này sao có thể?”
Hắn luống cuống như vậy bởi vì trong túi hương chỉ có một đóa hoa Ngọc Lan trắng sao khô, còn lại….cái gì cũng không có.
Lâm Văn Uyên không dám tin đem túi hương xem đi xem lại mấy lần. Càng xem sắc mặt càng trắng, Lâm Nguyên Nhu bên kia cũng bước nhanh tới, cùng nhau lật đi lật lại túi hương.
Bên trong túi hương này quả thật từng có viên minh châu, tất nhiên sẽ còn lưu lại mùi. Chó săn này cũng vì vậy mà sủa, nhưng bọn họ lại không nghĩ rằng bên trong cái gì cũng không tìm được, không hoảng mới lạ.
“Không đúng….nhất định là có a!” Lúc Lâm Nguyên Nhu buột miệng nói xong mới phát hiện ánh mắt mọi người đều đang nhìn mình, nhất thời liền đỏ mặt, nói: “Ý ta là, nếu chó săn sủa lợi hại như vậy thì chắc là phải có vấn đề!”
“Soát xong rồi!” Âu Dương Noãn thản nhiên nhìn Lâm Nguyên Nhu, ánh mắt sắc bén dị thường. Nhìn thấy trán nàng ta đã thấm mồ hôi lạnh thì cười nói: “Nhị cửu cửu, như vậy có thể chứng minh ta trong sạch chưa?”
Lâm Nguyên Hinh vẫn còn xem xét túi hương kia, cơ hồ như mỗi sợi tơ cũng muốn lôi ra nhưng lại vẫn không tìm thấy gì. Đúng lúc này, chó săn đột nhiên giãy khỏi tay thị vệ hướng thẳng vào Lâm Nguyên Nhu. Nàng ta không chút phòng bị, cả người bị ngã xuống đất, nhất thời hét lên. Tất cả mọi người nhìn một màn này đều sợ ngây người.
"Phụ thân! Cứu mạng! Cứu mạng a!"
Chó săn liều mạng hướng lên đầu Lâm Nguyên Nhu, cơ hồ đem mái tóc như mây đều lôi rối mù. Mọi người bỗng nhiên đều cười vang, cười còn lớn hơn Chu Ngưng Bích lúc nãy, cơ hồ như mất hết dáng vẻ thiên kim quý tộc.
Lâm Nguyên Nhu kinh hô không ngừng, Tương thị cũng kinh hoảng thất sắc. Lâm Văn Uyên muốn hét lớn ra lệnh cho chó săn kia buông ra! Hương Tú cùng Hoa Lan lập tức đến dìu Lâm Nguyên Nhu mới lảo đảo đứng lên.
Bởi vì toàn bộ búi tóc đều xõa tung nên tất cả trang sức trâm cài trên đầu cũng đều rơi xuống đất. Chó săn kia lại sủa một tiếng, muốn chạy qua. Cũng may thị vệ chặt chẽ giữ lại, nếu không lại dọa mọi người. Chỉ là cứ như vậy, ánh mắt mọi người đều nhìn xuống đất. Bỗng nhiên Chu Ngưng Bích kinh hô: “Mọi người xem!”
Lâm Nguyên Nhu đang cúi đầu sửa sang lại quần áo, đột nhiên nghe thấy mọi người kinh hô. Nàng ta ngẩng đầu, hoàn toàn hồ đồ, không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hèn mọn kỳ dị như vậy để nhìn mình?
Lâm Nguyên Nhu ngây ngốc nhìn theo ánh mắt của bọn họ nhìn xuống đất liền thấy bên trong đống trang sức có một đoá mẫu đơn thuỷ tinh bị đập nát. Một viên minh châu bất ngờ lăn ra, lẳng lặng nằm dưới ánh mặt trời, tản mát ánh sáng nhu hoà đẹp mắt.
“Chuyện này sao có thể?” Lâm Nguyên Nhu tóc tai bù xù, cơ hồ như luống cuống lớn tiếng kêu lên. Sao có thể? Rõ ràng mình đã thật cẩn thận đặt nó vào trong túi hương, sao có thể xuất hiện ở đây?
“Là nàng! Là nàng tặng ta hoa thuỷ tinh này!” Lâm Nguyên Nhu kinh thanh nói, chỉ vào Âu Dương Noãn.
Tiếu Diễn đột nhiên lạnh lùng nói: “Lâm thượng thư, nữ nhi nhà ngươi vừa rồi đẩy phi tử tương lai của ta xuống hồ không nói. Bây giờ còn nổi điên như vậy, ngươi định cứ mặc kệ cho phép nàng làm càn sao? Đây là quy củ gia giáo nhà ngươi sao?”
Lâm Văn Uyên cùng Tương thị liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra biểu tình kinh hãi. Lâm Văn Uyên nháo ngôn lập tức phản ứng lại, lớn tiếng quát: “Còn không mau đỡ lấy tiểu thư các ngươi!”
Hương Tú cùng Hoa Lan lập tức bước hết, dùng hết sức nắm lấy cánh tay Lâm Nguyên Nhu, khiến nàng ta tỉnh táo lại. Tương thị bước nhanh đến trước mặt Lâm Nguyên Nhu, lạnh lùng nói: “Nhu Nhi!”
Lâm Nguyên Nhu rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, nàng ta chỉ vào Âu Dương Noãn nói: “Là ngươi tặng ta hoa thuỷ tinh! Là ngươi oan uổng ta!”
Âu Dương Noãn nghe vậy thì sửng sốt, nhất thời lộ ra thần sắc uỷ khuất. Lâm Nguyên Hinh tức giận nói: “Nhu tỷ tỷ sao lại nói vậy? Ngươi tặng chúng ta túi hương, chúng ta liền đáp lễ ngươi một đoá mẫu đơn thuỷ tinh, chính là muốn biểu đạt tâm ý. Bây giờ xảy ra chuyện, sao lại trách lên người Noãn Nhi?” Nàng một câu hai cầu đều nói chúng ta, như vậy không chút do dự đứng cùng một chiến tuyến với Âu Dương Noãn.
Âu Dương Noãn cho tới bây giờ đều là đơn độc đối mặt với kẻ thù, loại thế cục này bất cứ ai tham gia vào cũng sẽ bị hoài nghi. Thế nhưng Lâm Nguyên Hinh lại không chút do dự liền đứng bên cạnh mình, một dòng nước ấm chảy trong lòng Âu Dương Noãn. Nàng cầm lấy tay Lâm Nguyên Hinh, ngẩng đầu đối diện với Lâm Văn Uyên: “Lễ vật đã đeo lên người, chẳng lẽ người khác còn có cơ hội động tay sao? Lời này vẫn còn văng vẳng bên tai, như thế nào khi đổi lại là Biểu tỷ, Nhị cửu cửu liền lật lọng?”
Lâm Văn Uyên không nghĩ tới những lời mình nói thế nhưng lại bị Âu Dương Noãn dùng để chống lại mình, nhất thời tức giận xanh mặt nói: “Ngươi nói ta thiên vị nữ nhi của mình?”
Lúc này chỉ nghe Lão thái quân cười lạnh một tiếng, nói: “Noãn Nhi là khách ta mời đến, ngươi lại cứ như vậy oan uổng nó. Đến khi bắt được tội phạm rồi, ngươi còn muốn chống chế bất thành. Lâm Nguyên Nhu là nữ nhi của ngươi, đúng là kẻ trộm còn kêu bắt trộm. Ngươi còn làm Bộ Binh thượng thư cái gì, bắt trộm cái gì?”
Trong lời nói kia có chứa hàn ý, cơ hồ khiến Lâm Văn Uyên căng thẳng, da đầu run lên. Tội danh trộm thánh vật không phải nhỏ, nếu Thánh Thượng trách tội xuống hắn tuyệt đối không chịu nổi. Hắn lạnh lùng nhìn qua Lâm Nguyên Nhu, thật nhanh liền quyết định bỏ xe giữ tướng!
Lâm Nguyên Nhu thấy ánh mắt âm lãnh của phụ thân nhìn chằm chằm mình cơ hồ sợ tới mức hai chân mềm nhũn.
Lúc này thanh âm của Tương thị vang lên phía sau: “Lão gia, thiếp xin được nói ra suy nghĩ của mình!”
—————— đề lời nói với người xa lạ——————
Chương này vẫn còn chút nghi vấn, chương sau sẽ giải đáp.
Có đồng hài hỏi ta, sao Lâm Văn Uyên không ở riêng và vì sao có thể kế thừa tước vị?
Ở xã hội lúc bấy giờ, càng là hào môn quý tộc thì việc ở riêng sẽ bị coi như gia tộc bất hoà, tượng trưng cho sự sắp lụn bại chứ không phải là như mọi người nhìn trong tiểu thuyết con vợ lẽ đều phải phân ra. Đối với gia đình bình dân, nếu cha mẹ đồng ý thì có thể ra ở riêng, nếu lão nhân lưu lại di ngôn nói không thể ở riêng thì sẽ không được tuỳ tiện phân ra.
Chế độ kế thừa phong tước phát triển đến giai đoạn nhất định, trình tự kế thừa bình thường là trưởng tử nhất đích, trưởng tôn nhất đích….xong rồi mới đến chi thứ 2…Nên dựa theo trình tự thì Lâm Chi Nhiễm đứng trước Lâm Văn Uyên. Nhưng nếu Lâm Chi Nhiễm đại phòng phạm vào đại sai, phía dưới lại không có con trai, như vậy Hoàng đế có quyền đem tước vị truyền cho đứa nhỏ chi thứ hai. Quan trọng nhất là, ta là tác giả, ta có bàn tay vàng, ha ha ha