“Tượng đất cũng có ba phần nóng tính. Ta thân chỉ là một nữ tử tay trói gà không chặt nhưng cũng có thứ ta yêu quý trân trọng nhất. Nếu ngươi vẫn cứ khư khư cố chấp muốn dồn Tước nhi vào chỗ chết, ta tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn!” Âu Dương Noãn cũng cười lạnh một tiếng, vừa đùa vừa thật nói.
Người bên ngoài thấy chỉ biết họ đang nói chuyện, nhưng lại không biết họ đang nói chuyện gì. Lát sau thấy khuôn mặt tuấn tú của Tần Vương Thế tử khẽ biến sắc.
“Mặc kệ Thế tử muốn làm gì ở khu săn bắn, chuyện đó không có liên quan gì đến tỷ đệ chúng ta. Nhưng nếu ngươi vẫn muốn khó xử chúng ta, Âu Dương Noãn cũng không phải là người sợ phiền phức. Từ nay về sau, ta muốn Tước nhi bình an, sống một đời không âu lo. Nếu như đệ đệ của ta thiếu một sợi lông, ta đều sẽ ghi tạc lên đầu Tần vương phủ các ngươi!”
Tim Tiếu Thiên Diệp có chút đập mạnh và loạn nhịp. Hắn chậm rãi đảo mắt, sau một lúc lâu mới nói: “Ý của ngươi là, cho dù Âu Dương Tước có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi cũng sẽ ghi tạc lên đầu ta?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Âu Dương Noãn gắt gao nhìn thẳng vào mắt hắn, “Tước nhi của ta vốn nhu thuận nghe lời, cũng không gây chuyện thị phi. Người hắn đắc tội chỉ có Tần vương Thế tử đây. Nếu như hắn bị thương hay sinh bệnh nhất định là có liên quan đến ngươi! Nếu như có ngày đó, ta nhất định sẽ bắt ngươi một mạng đền một mạng, để cho Tần vương điện hạ cũng nếm thử mùi vị mất đi nhi tử yêu quý!”
Nhìn Âu Dương Noãn khí thế bức người như vậy, vẻ mặt Tiếu Thiên Diệp đột nhiên thay đổi. Hắn thật sự là không thể tưởng tượng được Âu Dương Noãn lại trân trọng đệ đệ như vậy, lại có thể đánh cược cả tính mạng của nàng để bảo vệ đệ đệ. Nàng chỉ là một cô nương nhà quan lại nho nhỏ làm sao lại có khí phách như vậy, nàng thế nhưng lại dám nói chuyện với một Thế tử gia như vậy. Trong cuộc đời hắn, đây là lần đầu tiên có một nữ tử dám chọc giận hắn, cũng là lần đầu tiên dám khiêu chiến quyền uy của hắn mà lại bình an trở ra như vậy. Hắn tin tưởng những lời nàng nói đều là sự thật, nếu như tương lai Âu Dương Tước thật sự có tổn thương gì nàng nhất định sẽ dốc hết sức để tìm hắn báo thù rửa hận.
“Ngươi tin mình có năng lực như vậy sao?” Tiếu Thiên Diệp lạnh lùng nhìn nàng.
Âu Dương Noãn cười nhẹ, mặt mày ôn nhu nhưng giọng điệu lạnh như hàn băng nói: “Thế tử cứ thử xem!”
“Ngươi dám uy hiếp ta?”
Hôm nay ngươi đã hỏi câu này hai lần rồi! Tươi cười Âu Dương Noãn càng thêm khiêm tốn ôn nhu, nàng nghiêm túc nói: “Minh quận vương hôm nay xuất kinh, phần lớn hoàng tôn công tử đều ra tiễn. Vậy mà Thế tử lại xuất hiện trong khu vực săn bắn, chỉ sợ là đang chờ ai đó!”
Ánh mắt hàn quang của Tiếu Thiên Diệp quét qua, lạnh lùng nói: “Ngươi dám ăn nói hồ đồ. Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì!”
“Thế tử có hiểu hay không không quan trọng. Ngươi nói xem, nếu như để người ta nghe nói Tần vương Thế tử ở trong này triệu gặp ai đó, nói điều gì đó không muốn để người khác biết. Nhưng vô tình lại bị công tử Âu Dương Thị Lang nghe được cho nên mới vội vã giết người diệt khẩu. Cứ như vậy truyền đi…”
“Bất quá chỉ là lời đồn nhảm. Hoàng tổ phụ sẽ không tin ngươi!”
“Tâm tư con người từ xưa đến nay luôn sâu không lường được. Ngươi vĩnh viễn cũng không thể biết được. Bên tai luôn vang đến những lời như vậy, cho dù phụ tử tình thâm cũng sẽ bị ăn mòn. Bệ hạ tuy rằng tín nhiệm Tần vương điện hạ nhưng ngươi đừng quên, Thái tử mới là người mà bệ hạ tin tưởng nhất. Đến lúc đó…”
Tiếu Thiên Diệp vì biểu tình lạnh nhạt của Âu Dương Noãn làm cho tức giận càng tăng. Hắn tức giận mãnh liệt, nhịn không được mà nắm lấy cánh tay Âu Dương Noãn kéo mạnh nàng đến trước mặt mình, sức nóng phẫn hận như muốn thiếu đốt làn da lạnh lẽo của đối phương.
“Âu Dương Noãn!” Tiếu Thiên Diệp rít qua kẽ răng, “Ngươi dám truyền đi những lời đồn nhảm đó, ngươi có tin ta sẽ làm cho Âu Dương gia ngươi toàn bộ biến mất?”
Âu Dương Noãn lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Ta biết các ngươi là hoàng tôn hậu duệ quý tộc, lại không sợ làm những chuyện mờ ám bỉ ổi. Ta cũng biết những mũi tên các ngươi bắn ra đều là bắn lén. Nhưng ta cũng muốn cảnh cáo ngươi, ta tuyệt đối không cho phép ngươi xem Tước nhi như một quân cờ, tùy ý đùa nghịch, tùy ý hy sinh! Nếu ngươi dám động đến Tước nhi dù chỉ một chút ta sẽ đem những trù tính nhiều năm của Tần vương phủ hoàn toàn chấm dứt. Ngươi nghe có hiểu không?”
Trong lòng Tiếu Thiên Diệp dâng lên một cỗ chua xót, bên môi cũng lộ ra nụ cười thảm thương. Phụ tử tình thâm, huynh đệ tương ái? Mấy thứ này trong hoàng gia căn bản không hề tồn tại. Hắn đã sớm có trái tim băng giá, lãnh huyết vô tình. Nhưng nhìn thấy Âu Dương Noãn trân trọng đệ đệ như vậy, giống như là máu xương của nàng làm cho hắn cảm thấy khó quên.
Đột nhiên trong tầm mắt hắn xuất hiện gương mặt phẫn nộ của Âu Dương Tước. Thiếu niên đang tràn ngập phẫn nộ mà hung hăng cắn thật mạnh lên cổ tay hắn.
“Dừng tay!” Tiếu Thiên Diệp khó nhịn đau nhức, nhất thời buông lỏng tay. Âu Dương Noãn giận đến tái mặt, nàng che chắn trước người Tiếu Thiên Diệp, lạnh lùng nói: “Tước nhi, những lời ta nói đệ đã quên hết rồi sao? Sao có thể lỗ mãng như vậy? Đệ gây họa như vậy còn chưa đủ sao?”
“Nhưng hắn…” Âu Dương Tước tuy rằng lập tức nhả ra nhưng trong đôi mắt thật to lại tràn ngập bi thương.
“Tước nhi!” Âu Dương Noãn trách mắng, “Đệ phải nhớ rõ thân phận của mình, mau xin lỗi Thế tử điện hạ!”
Thân mình Âu Dương Tước khẽ run, gắt gao mím chặt môi, gương mặt tuấn tú đỏ hết lên. Hắn quật cường xoay mặt đi.
Tiếu Thiên Diệp xua xua tay, cau mày nói: “Quên đi!”
“Không được!” Âu Dương Noãn trầm mặt xuống, “Hắn phải nhớ kỹ. Tước nhi! Đệ còn không mau nhận lỗi?”
Âu Dương Tước không ngờ tỷ tỷ lại kiên trì như vậy, không khỏi tức đến mặt đỏ bừng, ngực phập phồng kịch liệt, cắn chặt răng đến cơ mặt đều phát xanh. Bộ dáng như là sắp khóc đến nơi.
Âu Dương Noãn thở dài một hơi, trong lòng mềm xuống. Nàng chậm rãi bước lên trước, cầm lấy tay Âu Dương Tước, thấp giọng nói: “Nghe lời tỷ tỷ, mau xin lỗi với Thế tử…” Nàng có thể đắc tội với hắn chẳng qua là ỷ vào bản thân là nữ tử, Tiếu Thiên Diệp sẽ không thể trực diện trở mặt. Nhưng Tước nhi lại không giống, tương lai còn muốn sống yên ổn trên triều. Nếu thật sự kết thù hận với Tiếu Thiên Diệp, thì hại nhiều hơn lợi.
“Nhanh nhận lỗi với Thế tử!”
Âu Dương Tước cúi cúi đầu, một lúc lâu sau thì đột nhiên nâng hai mắt lên, hung hăng trừng trừng nhìn Tiếu Thiên Diệp, cắn răng cứng rắn nói: “Ta không muốn!”
Vẻ mặt Âu Dương Tước thập phần nghiêm túc nói: “Ai dám khi dễ tỷ tỷ, ta sẽ liều mạng với hắn! Cho nên, ta sẽ không nhận lỗi!”
Âu Dương Noãn nhìn hắn, trầm tư một lát rồi nói: “Đệ đi trước đi, ta còn có chuyện muốn nói với Thế tử!”
Âu Dương Tước giật mình: “Nếu hắn lại khi dễ tỷ…”
“Thế tử là ai chứ? Làm sao lại đi khi dễ một tiểu cô nương như tỷ hả?” Âu Dương Noãn thản nhiên nói, “Tổ mẫu hôm nay bị kinh hách như vậy, đệ lại muốn làm người thêm lo lắng nữa sao?”
Âu Dương Tước không khỏi ngẩn ngơ, chung quy vẫn cẩn thận từng bước đi ra.
Âu Dương Noãn nói: “Thế tử gia, ta tin Tần vương phủ có năng lực làm cho Âu dương gia giệt vong. Thế nhưng ngươi có thể ngăn được miệng lưỡi thế gian sao? Tần vương phủ là đồ sứ quý giá, Âu Dương gia ta chỉ là gạch ngói không có gì quan trọng. Nếu như thật sự đụng với nhau, ngươi nghĩ ai sẽ là người bị tổn hại nhiều hơn? Trong thời điểm mấu chốt, thanh danh phi thường trọng yếu. Tước nhi chỉ là một đứa nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu, cứ coi như hôm nay chúng ta chưa bao giờ đi vào khu vực săn bắn đi. Ngươi và ta chưa từng quen biết, để cho chuyện cứ thế trôi qua, như vậy không tốt sao?”
Mày Tiếu Thiên Diệp nhíu chặt, hắn biết nàng nói rất đúng nhưng hắn vẫn cảm thấy không thoải mái. Một cảm giác chán ghét khó miêu tả.
Âu Dương Noãn thu hết mọi biến đổi trên mặt hắn, ngữ điệu nàng vẫn lạnh nhạt như cũ: “Hôm nay vì thoát hiểm, ta đã khống chế đe doạ Thế tử. Trong lòng ngươi không thoải mái, Âu Dương Noãn có thể hiểu được. Ta biết điểm giới hạn của ngươi cho nên tuyệt đối sẽ không động đến. Nhưng ta cũng có thủ đoạn cùng cách thức làm việc của riêng ta, chỉ sợ điện hạ không thể thích ứng ngay lập tức được. Còn nữa, không riêng gì ngươi chán ghét ta, bản thân ta cũng không ưa gì ngươi. Chỉ là vì nghiệp lớn, thế tử hy sinh một chút cảm giác của cá nhân, nhịn xuống tức giận một chút thì có gì mà không được?”
Tất cả đều bị nàng nói trúng, Tiếu Thiên Diệp nghiêm túc nhìn nàng nói: “Chuyện hôm nay ta sẽ không truy cứu Âu Dương Tước nữa. Nhưng nếu lần sau ngươi dám cố ý làm bộ như không biết ta, ta tuyệt đối không tha!”
Âu Dương Noãn sửng sốt, giương mắt nhìn lưu quang tràn đầy trong mắt Tiếu Thiên Diệp, tựa hồ như có chút thâm ý, nhất thời trong lòng cả kinh, nói: “Đa tạ Thế tử khoan dung độ lượng. Vậy, Âu Dương Noãn xin cáo từ!”
“Không cần khách khí!”Tiếu Thiên Diệp thản nhiên nói, “Ngươi đối với Âu Dương Tước, vẫn đừng nên quá mức nịch sủng. Tính tình hắn ngay thẳng như vậy, không thích hợp trong quan trường. Không bằng sớm đưa vào quân đội tôi luyện, để hắn biết thế nào là khí chất nam nhân. Nếu không thì sẽ giống như ngươi, còn nhỏ đã đầy tâm cơ. Cuối cùng cũng không tốt…”
Âu Dương Noãn không hề quay đầu, bước nhanh ra ngoài.
Ánh mắt Tiếu Thiên Diệp vẫn như cũ dán chặt lên bóng dáng đang rời đi của nàng, đến khi nàng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, hắn vẫn như cũ nhìn hướng nàng rời đi.
Âu Dương Noãn nhanh chóng đuổi theo, lại nhìn thấy Đại công chúa không rời đi mà vẫn đứng tại chỗ chờ, trong lòng nàng bỗng rùng mình. Nàng chậm rãi đi qua: “Đa tạ công chúa hôm nay đã giải vây cho tỷ đệ tiểu nữ. Âu Dương Noãn suốt đời không quên!”
“Vừa rồi lúc ta đang nghe Huệ An sư thái giảng kinh, ngươi có phải rất muốn hướng ta cầu cứu?” Đại công chúa thản nhiên cười, mặt mày kiêu ngạo mang theo tia lãnh ý, “Vì sao lại không chịu nói?”
Âu Dương Noãn cúi thấp đầu, yên lặng không nói gì.
“Kỳ thật là ngươi đã đoán chắc ta sẽ đến cứu ngươi!”
Âu Dương Noãn bị đoán trúng nhưng cũng không giật mình. Đối với người mà trường kỳ mưu quyền để sống sót, không cần phí lực giả thần giả quỷ trước mặt người đó. Âu Dương Noãn đơn giản thừa nhận: “Phải!”
Mặt công chúa lạnh như hàn sương nói: “Ngươi thật to gan!”
“Bởi vì ta cùng công chúa chỉ là bèo nước gặp nhau. Công chúa điện hạ không nhất thiết phải cứu Tước nhi cho nên ta chỉ có thể đánh cược một phen. Nếu công chúa chịu ra tay, tỷ đệ chúng ta tự nhiên sẽ không có việc gì. Bằng không thì đó là số mệnh của chúng ta!” Âu Dương Noãn chậm rãi nói.
Bởi vì hai câu nói này mà đại công chúa vốn đang tức giận liền biến mất hơn phân nửa. Chỉ là nghĩ lại vẫn không đúng, mi vừa động, trong lòng đột nhiên nổi lên nghi ngờ, từ từ hỏi: “Âu Dương Tước rốt cuộc là đã làm gì mà chọc Tiếu Thiên Diệp tức giận như vậy? Hắn không phải là người dễ xúc động, hôm nay lại gióng trống khua chiêng lớn như vậy, nhất định là có nguyên nhân khác!”
Âu Dương Noãn lắc đầu nói: “Nguyên nhân cụ thể như thế nào Noãn nhi cũng không biết. Huống hồ chuyện này đã qua đi, tỷ đệ chúng ta cũng không còn liên quan nữa. Công chúa có thể tự mình đi thăm dò thì sẽ biết!”
Đại công chúa cười nhẹ, nói: “Ta càng gióng trống khua chiêng đi hỏi tội, hắn sẽ đem hận ý đặt trên người ta. Như vậy tự nhiên sẽ tạm thời sẽ không còn tâm tư đi tìm ngươi gây phiền toái. Điểm này, ngươi đúng là tính toán tốt!”
Âu Dương Noãn cúi đầu cười nói: “Công chúa điện hạ lo lắng Tần vương Thế tử oán hận ngài sao?”
Trên mặt Đại công chúa lộ ra nụ cười lạnh: “Hắn sao? Chỉ là một vãn bối, ta mới không để vào mắt.Chỉ là Âu Dương Noãn, ta phải nhắc nhở ngươi.Tiếu Thiên Diệp tuy còn trẻ tuổi nhưng tâm cơ rất thâm trầm, thủ đoạn thập phần độc ác. Chuyện sẽ không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, hôm nay ngươi sở tác sở vi như vậy, thật sự là quá mức làm người khác chú ý. Chỉ sợ hắn sẽ không hoàn toàn bỏ qua cho ngươi…”