Mục lục
Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về phần đôi mắt Tiếu Trọng Hoa sớm đã không có bất kỳ mong chờ nào khác.

Sau khi mù, mọi thứ đều phải học lại từ đầu, đọc sách cưỡi ngựa, sinh hoạt hằng ngày hắn đều từ từ học được. Hiện tại, hắn rốt cục đã có thể tự làm hết.

Nhận được hai phong thư của Hạ Lan Đồ, trong thư nói thân thể Âu Dương Noãn đã phục hồi rất tốt. Chỉ là nàng không muốn trở về kinh đô.

Tiếu Trọng Hoa cười khổ, nàng là không muốn gặp lại hắn mà thôi. Chỉ cần biết được cuộc sống của nàng vẫn tốt là đủ rồi. 

Tiếu Trọng Hoa an ủi chính mình, chỉ là không nhìn thấy mà thôi, chỉ là có chút cảm thấy cô đơn tĩnh mịch chút mà thôi. Chỉ là mỗi đêm trong lòng đều sẽ vướng bận đến một người khác mà thôi. Nhưng dù sao so với tin tức nàng đột ngột chết đi năm đó thì tốt hơn rất nhiều.

“Đại ca, có phải nên nghỉ ngơi một chút?”

Dung mạo của Mộ Hương Tuyết càng đẹp hơn lúc trước. Nhấc tay nghiêng đầu đều dịu dàng lay động lòng người, lại càng thêm phần quyến rũ. Mọi người vây quanh nhìn mà không khỏi phát ra từng đợt thanh âm cảm thán.

Ánh mắt Tiếu Trọng Hoa không biết nhìn nơi nào, nghe vậy liền khẽ cười một tiếng nhưng lại không có ý dừng lại.

“Không cần! Ta sớm đã thành thói quen! Nếu ngươi mệt mỏi liền hãy nghỉ ngơi một lát đi!”

Mộ Hương Tuyết thở dài.

Qua ba năm điều trị, Tiếu Trọng Hoa cũng có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng người khác. Cho nên chỉ cần cho ngựa chạy chậm một chút thì đối với hắn mà nói không có gì đáng ngại.

Âu Dương Noãn xa xa nhìn Mộ Hương Tuyết bên cạnh Tiếu Trọng Hoa. Nàng nhàn nhạt lắc đầu, xoay người phân phó Hồng Ngọc: “Chúng ta đi thôi!”

Hồng Ngọc lau đi nước mắt không biết chảy ra từ khi nào, kiên định gật đầu: “Dạ!”

“Mẫu thân, người nhìn xem!  Nhìn đại mã kia xem, màu trắng như tuyết, thật đẹp a!”

Tiểu oa nhi ba tuổi cơ hồ muốn bật dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đỏ bừng, ánh mắt đen láy cũng phát ra ánh sáng lay động lòng người. Bàn tay nhỏ bé của hắn lôi kéo tay Âu Dương Noãn, nắm chặt tới nỗi dính đầy mồ hôi.

Âu Dương Noãn đã có chút thất thần, giống như không nghe thấy, thần sắc trên mặt cũng thanh lãnh hơn. Tựa hồ như nhớ tới cái gì, qua nửa ngày trên mặt lại nhiều hơn vẻ trào phúng.

Người vây xem càng lúc càng nhiều, trên đường cơ hồ có chút chật như nêm cối. Dân chúng tầm thường lại chưa từng thấy qua liền cũng ồn ào xôn xao hẳn lên, lôi lôi kéo kéo, ai cũng đều dùng sức rướn người lên.

Âu Dương Noãn vốn bảo vệ cho Niệm Nhi rất tốt, hơn nữa còn có Hồng Ngọc, Xương Bồ, căn bản sẽ không xảy ra chuyện gì. Ai ngờ đám người đột nhiên hỗn độn hơn, loáng thoáng nghe thấy có người kêu nói mau nhìn đại mỹ nhân. 

Đám người phía sau bắt đầu xôn xao hẳn lên, ngươi đẩy ta kéo, không ai nhường ai. Âu Dương Noãn ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không đúng, cúi đầu nhìn, Niệm Nhi luôn đi theo mình lại không thấy đâu.

"Niệm Nhi!”

Âu Dương Noãn nóng nảy, không biết nên làm thế nào cho phải: “Niệm Nhi! Con ở đâu?”

Đám người ngươi lôi ta kéo, đối với việc khó gặp này thì việc lạc mất một đứa nhỏ đối với bọn họ mà nói căn bản không được chú ý tới.

“Niệm Nhi! Con ở đâu?”

Âu Dương Noãn chưa từng gấp gáp như vậy, cảm thấy hoảng loạn kinh hãi chưa từng có. 

Hồng Ngọc cùng Xương Bồ vội vàng bảo hộ vệ đi tìm nhưng người rất nhiều, chỉ một lát mà đã không thấy tăm hơi đứa nhỏ đâu.

“Hu hu hu hu….Mẫu thân….”

Ngay chính giữa đường cái, có một đứa nhỏ té lăn trên đất, tựa hồ như là bị đám người đẩy ra, bị đau lại không tìm thấy người nhà, bị dọa sợ nên hu hu khóc lớn.

Tiếu Trọng Hoa nghe ra không đúng, vội vàng ghìm trụ dây cương, nhảy xuống lưng ngựa.

Lập tức bên cạnh có người đỡ lấy hắn.

“Nhiếp Chính vương….”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì! Chỉ là một đứa trẻ bị đám đông đẩy ra. Không cần lo lắng, nô tài sẽ làm cho hắn rời đi, sẽ không chậm trễ hành trình!”

Tiếu Trọng Hoa nhàn nhạt ừ một tiếng, hơi hơi vươn tay nói: “Dìu ta qua!”

“Dạ!”

Người hầu dè dặt cẩn trọng dìu Tiếu Trọng Hoa đi qua. Mộ Hương Tuyết xa xa thấy không đúng, trong lòng hơi nghi hoặc liền cưỡi ngựa lại gần.

“Hu hu….Mẫu thân….Người ở đâu?” Trong lòng Niệm Nhi rất sợ hãi, không ngừng khóc.

“Sao ngươi lại ở đây một mình?”

Niệm Nhi bỗng nhiên ngừng khóc, hơi hơi ngẩng đầu lên liền thấy một thúc thúc tuấn mỹ nhưng vẻ mặt hơi có chút tái nhợt đang mỉm cười nhìn mình.

Là thúc thúc vừa rồi cưỡi đại mã kia, Niệm Nhi kỳ quái nhìn hắn.

Không biết vì sao, trong lòng Tiếu Trọng Hoa dấy lên một loại cảm giác quen thuộc dị thường. Lại cũng không biết nên nói là đã xảy ra chuyện gì: “Ngã đau sao?”

Niệm Nhi chăm chú nhìn, nhất thời thế nhưng quên mất đang khóc.

Tiếu Trọng Hoa cười cười, hơi vươn tay sờ đầu Niệm Nhi: “Đừng khóc, để ta cho người đi tìm phụ mẫu ngươi!”

“Dạ!”

Niệm Nhi dùng sức gật đầu. Nhưng liếc mắt liền thấy Âu Dương Noãn đứng cách đó không xa liền vội vàng hân hoan nhảy nhót đứng lên nhào vào lòng nàng: “Mẫu thân!”

Âu Dương Noãn lại vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn nam nhân kia đang đứng dậy. Biểu cảm cực kỳ bình tĩnh, có chút cảm giác dường như đã qua mấy đời, lặng yên không nói gì.

Mộ Hương Tuyết bỗng chốc sợ ngây người nhìn một màn này. Âu Dương Noãn nhàn nhạt hướng nàng gật gật đầu, liền muốn lôi kéo Niệm Nhi rời đi.

Tiếu Trọng Hoa mắt không thể thấy, hắn chỉ có thể loáng thoáng nhìn ra hình dáng một lớn một nhỏ, còn lại vẫn là một mảnh trắng xóa.

Đối phương trầm mặc, hắn chỉ cảm thấy có chút kỳ quái. Trong tim, ở một nơi nào đó không biết vì sao lại đột nhiên hơi đau.

“Mẫu thân, sao người không nói lời nào?” Đứa nhỏ kia thiên chân hỏi.

Âu Dương Noãn cười nhẹ: “Chúng ta về thôi!”

Thanh âm này rất nhẹ, hiển nhiên nàng không muốn hắn phát hiện ra sự tồn tại của nàng. 

Nhưng thính giác của Tiếu Trọng Hoa rất tốt, vừa nghe thanh âm này hắn chỉ cảm thấy trái tim mình gắt gao co rút lại, tiếp theo là khó chịu như bị kim đâm.

Thanh âm này…rõ ràng là….

Tiếu Trọng Hoa đau lòng cơ hồ không thể hô hấp.

Tiếu Trọng Hoa không thể tin nói: “Noãn Nhi? Có phải nàng không?”

Khi nói chuyện, hắn cũng không tự chủ được mà bước lên phía trước một bước.

Âu Dương Noãn cũng đã mang theo Niệm Nhi xoay người rời đi.

Tiếu Trọng Hoa nhanh chóng bước qua, lại đột nhiên vấp ngã, trong lòng đau nhức, trong miệng tanh ngọt. ‘Phốc’ một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Những người khác đều sợ hãi, Mộ Hương Tuyết lớn tiếng kêu tên Âu Dương Noãn nhưng nàng lại cứng rắn không quay đầu.

“Mẫu thân…”

Niệm Nhi nhìn gương mặt lạnh lùng của Âu Dương Noãn biết mẫu thân đang tức giận. Nhưng vì sao? Bởi vì hắn chạy lung tung sao?

“Noãn Nhi!”

Tiếu Trọng Hoa hô hấp không thông, trong miệng tanh ngọt, bước chân đã hỗn độn nhưng vẫn miễn cưỡng giãy dụa đuổi theo. 

Nhưng mắt hắn mù, trong lúc hoảng hốt đã đụng phải không ít người, một đường đuổi theo đúng là một thân chật vật. 

Người càng lúc càng nhiều, hắn rốt cuộc không có cách nào nhận ra hai bóng dáng mơ hồ đó đang ở đâu. Trước mắt chỉ còn lại một mảnh trắng xóa hỗn loạn.

Âu Dương Noãn không biết vì sao, nghe thanh âm như vậy, tim nàng lại cũng không đè nén được sự run run. 

Ba năm, thời gian không quá dài nhưng cũng không ngắn, từng chỉ có oán hận, hận ý kia như phô thiên cái địa. 

Nhưng hôm nay gặp lại, càng nhiều thêm không biết phải đối mặt thế nào. Âu Dương Noãn ôm chặt đứa nhỏ, bước chân nhanh hơn.

Niệm Nhi hoàn toàn không biết gì, chỉ ngây thơ nhìn mẫu thân.

Người đã rất nhiều, Tiếu Trọng Hoa cũng không còn đuổi theo nữa.

Vốn là muốn lập tức trở về nhưng Niệm Nhi lại thất vọng. Âu Dương Noãn liền nghĩ, đã là người lạ sao phải lo lắng đụng mặt. Cuối cùng dứt khoát để hắn tiếp tục chơi đùa. 

Niệm Nhi dù sao vẫn chỉ là một tiểu hài tử, rất nhanh liền quên đi chuyện vừa rồi, một lát sau lại chui vào đám người xem náo nhiệt. Âu Dương Noãn cười lắc đầu, chậm rãi đi theo phía sau hắn. 

Đi được một lúc, nhìn bóng lưng hắn chạy ngược chạy xuôi cũng có chút mệt mỏi, ngực lại có chút cảm giác phiền muộn. Vừa định mở miệng gọi hắn về nhà thì Hồng Ngọc cùng Xương Bồ lại đột nhiên đề phòng nhìn phía trước. 

Âu Dương Noãn có chút dở khóc dở cười nhìn vẻ mặt khẩn trương của hai người, nghi hoặc ngẩng đầu lên….một bóng dáng thon dài đang đứng trước mặt bọn họ.

Ánh mặt trời chiếu xuống dưới, chiếu lên khuôn mặt như ngọc của người kia mang lại chút cảm giác trong suốt tái nhợt. Trên má đã có chút đỏ ửng kỳ dị, nhất thời hắn không có hành động gì.

Mãi đến khi người nọ cất bước về phía trước một bước, Xương Bồ bỗng nhiên nhảy dựng lên, giọng the thé: “Ngài….ngài bước tới làm cái gì?”

Cơ hồ là không cần chỉ dẫn Tiếu Trọng Hoa liền có thể nhận thấy được Âu Dương Noãn ở hướng nào. 

Hắn mạnh mẽ ngăn chặn huyết khí quay cuồng trước ngực, nhưng giọng điệu lại rất bình thản: “Ta chỉ muốn nhìn nàng một chút!”

Xương Bồ liền thốt lên: “Là tới xem tiểu thư nhà chúng ta đã chết hay chưa sao?”

Tiếu Trọng Hoa giống như chấn động, tiện đà nhẹ nhàng thở dài, rồi lặng im không nói gì.

Âu Dương Noãn thản nhiên: “Xương Bồ, không được vô lễ!”

Xương Bồ ủy khuất nói: “Tiểu thư, ngài phải thật vất vả mới tìm được đường sống từ cõi chết a!”

Trong suy nghĩ của Xương Bồ thủy chung vẫn cảm thấy Tiếu Trọng Hoa bội bạc. Cho dù Hồng Ngọc đã giải thích hàng trăm ngàn lần nàng cũng không thể hiểu được.

Âu Dương Noãn lạnh nhạt cười: "Nếu đã đến đây thì tới hàn xá ngồi một lát!”

Nói xong nàng cầm lấy tay Niệm Nhi, xoay người.

Lúc này Mộ Hương Tuyết đã chạy lên, nhìn tình hình này liền muốn giải thích. Nhưng cuối cùng chỉ đành nói: “Noãn Nhi tỷ tỷ, lúc này là Nhiếp chính vương muốn đưa ta về Cao Xương. Ta sẽ gả cho Cửu ca!”

Âu Dương Noãn ngẩn ra, tựa hồ có chút ngoài ý muốn nhưng lại không hề biểu lộ ra ngoài. Không biết từ khi nào người Mộ Hương Tuyết ái mộ lại biến thành Mộ Hiên Viên? Hay vẫn chỉ là một hôn lễ chính trị? 

Mộ Hương Tuyết theo bản năng muốn đến gần nhưng Xương Bồ lại làm mặt căm giận ngăn lại.

Dọc theo đường đi, Tiếu Trọng Hoa không còn kiên trì không cho ai dìu hắn. Kim Lương liền một đường hộ tống hắn tới biệt viện.

Đi đến cửa, Phương mama đã đứng sẵn, nhìn thấy nhiều người trở về mày hơi nhướng lên. Cũng không nói chuyện, chỉ là có chút lo lắng nhìn Âu Dương Noãn.

"Có khách đến, đi chuẩn bị chút rượu và thức ăn đi!”

Âu Dương Noãn ôn nhu phân phó xong lại quay sang nói với Tiếu Trọng Hoa và Mộ Hương Tuyết: “Hết thảy đều tùy ý, có gì cần cứ phân phó Phương mama!”

Tiếu Trọng Hoa chính là trầm mặc nửa ngày mới cười cười: “Ta đây muốn quấy rầy vài ngày!”

Âu Dương Noãn âm thầm thở dài, gật gật đầu sau đó liền xoay người mang theo Niệm Nhi rời đi.

Xương Bồ buồn buồn, vừa đi vừa nói: “Tiểu thư, Nhiếp chính vương có gì đặc biệt hơn người, đây là địa bàn của chúng ta, để bọn họ đi thôi!”

Âu Dương Noãn nhìn bầu trời dần ảm đạm, nhàn nhạt nói: “Ta không để ý, ngươi cần gì phải để trong lòng? Hắn ở lại cũng không bao lâu!”

“Nhưng, tiểu thư….”

Âu Dương Noãn yên lặng không cười: “Sao mà càng ngày càng lải nhải thế? Cẩn thận tương lai lại không gả được cho ai!”

“Hừ!” Xương Bồ mất hứng: “Nô tỳ chính là chán ghét vị công chúa hồ ly kia!”

Âu Dương Noãn cười lắc lắc đầu, ba năm nay nàng đã suy nghĩ rất nhiều, cũng từ từ phát hiện chỗ kỳ quái. 

Tuy rằng người khác không nói với nàng cái gì nhưng nàng vẫn mơ hồ đoán được một chút. Tiếu Trọng Hoa chắc là vì an nguy của quốc gia nên mới bỏ rơi nàng. Hoặc là đây chính là một loại bảo vệ. 

Nhưng đối với nàng mà nói loại bảo vệ này chính là một loại tổn thương. Một người bị bỏ rơi, nỗi thống khổ đó hắn có thể hiểu được sao? 

Hiện tại muốn nối lại tình xưa, nàng cũng đã không còn khí lực như vậy nữa…

Nàng….đã thực sự cảm thấy quá mệt mỏi rồi. Cuộc sống như hiện tại, chăm sóc tốt Niệm Nhi, chăm sóc tốt bản thân, như vậy thật tốt!

Ánh nến nhẹ lay động, đêm đã khuya. Hồng Ngọc ôm Niệm Nhi xuống nghỉ ngơi, Âu Dương Noãn một mình ngồi trước bàn, suy nghĩ xuất thần.

Không biết Tiếu Trọng Hoa đến vì cái gì? Chẳng lẽ là vì muốn nói với nàng hắn cùng Mộ Hương Tuyết không có quan hệ gì?

Âu Dương Noãn lặng lẽ thở dài, cười khổ lắc đầu. Quả nhiên là do nàng đã nghĩ quá nhiều, có lẽ bọn họ chỉ là tình cờ đi ngang qua. 

Nàng đứng dậy thổi tắt nến, nằm trên giường nhưng không thể nào ngủ được. Bên ngoài tí tách, hình như là đã mưa, thanh âm trong đêm yên tĩnh phá lệ rõ ràng. Nàng mơ màng mãi đến khi trời gần sáng mới mông lung ngủ.

Trong mơ hồ ẩn ẩn ngoài cửa nghe được thanh âm nói chuyện. Mở mắt thì sắc trời đã sáng. 

Bên ngoài tiếng mưa rơi vẫn như đêm qua, từng giọt tí tách không ngừng, còn có người tận lực hạ giọng nói chuyện. 

Âu Dương Noãn ở trong phòng nghe không rõ, nàng hướng ngoài cửa gọi: “Hồng Ngọc…”

“Dạ, tiểu thư!”

Hồng Ngọc đẩy cửa đi vào hầu hạ nàng rời giường.

Âu Dương Noãn cũng rất phối hợp, lại nhân tiện hỏi: “Ai ở bên ngoài?”

Hồng Ngọc đang trang điểm cho nàng, nhìn nhìn sắc mặt nàng mới cẩn thận nói: “Nhiếp chính vương sáng sớm đã mang thuốc bổ đến, nói là do thái y tốt nhất kinh đô kê, đối với thể chất hư hàn rất tốt. Thấy tiểu thư chưa tỉnh liền ở ngoài cửa, lại gặp Xương Bồ, hình như là nổi lên tranh chấp….Hắn đứng nửa ngày, y phục trên người cũng bị mưa làm ướt…”

Âu Dương Noãn thở dài: "Cho hắn vào đi!”

“Dạ!”

Hồng Ngọc không nhịn được mà mỉm cười. Âu Dương Noãn không tự chủ được lắc lắc đầu, hai nha đầu này mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, một thì liều mạng ngăn cản, một lại liều mạng tác hợp.

Chỉ chốc lát sau, cũng là Niệm Nhi sôi nổi vào trước, trong tay còn có một khối điểm tâm cắn dở. 

Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua rồi nói: “Còn chưa dùng đồ ăn sáng, ai đưa con điểm tâm?”

Niệm Nhi cười hì hì nhìn nàng, lại hàm hồ nói: “Thúc thúc cho!”

Thúc thúc? Âu Dương Noãn lắc lắc đầu, đứa nhỏ này thật sự là….Bình thường nhìn thấy người lạ cũng không thân thiết như vậy, vậy mà nháy mắt đã kêu Tiếu Trọng Hoa là thúc thúc.

Xương Bồ nhìn liền không thích liền cười ngọt ngào với Âu Dương Noãn: “Tiểu thư, hôm nay chúng ta xuất môn đi!”

Âu Dương Noãn nhìn nàng, cười lắc lắc đầu. Xương Bồ sụ mặt xuống, bị Hồng Ngọc thuận tay kéo ra ngoài, còn có Niệm Nhi đang vui vẻ ngồi cắn điểm tâm.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa. Âu Dương Noãn âm thầm thở dài, nên đến là tránh không khỏi: “Vào đi!”

Thân ảnh thon dài của Tiếu Trọng Hoa bước vào, Âu Dương Noãn chỉ vào ghế phía đối diện: “Mời ngồi!”

Tiếu Trọng Hoa thử thăm dò sờ soạng vách tường một chút, sau đó liền ngồi xuống.

Âu Dương Noãn nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, trên tóc còn có chút ẩm ướt, hẳn là do lúc nãy dầm mưa. 

Nàng nhẹ nhàng thở dài, rót một chén trà nóng: “Có khỏe không?”

Hắn cũng không động, cứ như vậy gắt gao nhìn nàng. Thần sắc trên mặt có chút cổ quái, dường như là ưu thương: “Noãn Nhi, nàng hận ta sao?”

Âu Dương Noãn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cầm lấy chén trà khác nhấp một ngụm, ngón tay nhẹ miết thành chén, từ từ nói: “Không! Ai ta cũng không hận, cũng không trách ai!”

Tiếu Trọng Hoa nghe xong giống như chấn động, sắc mặt lại càng tái nhợt, môi có chút run run.

Âu Dương Noãn thấy ngón tay hắn dùng sức gắt gao cầm lấy mép bàn, trên mu bàn tay gân xanh cũng lộ ra. Đầu lại cúi thấp nhìn không rõ biểu cảm trên mặt, chỉ thấy hàng mi đen dày kia hơi run run, một đôi mắt gần như trống rỗng, có vẻ phá lệ yếu ớt.

Âu Dương Noãn bất đắc dĩ nhìn hắn, không lên tiếng.

“Nàng….có thể tha thứ cho ta không?” Thanh âm của Tiếu Trọng Hoa run run, có chút kích động khó có thể phát hiện.

Âu Dương Noãn hơi nhíu mày, chỉ cảm thấy mệt mỏi: “Không có gì là không thể tha thứ!”

“Vậy…có thể cùng ta trở về?”

Trong lòng Âu Dương Noãn thở dài, nhàn nhạt chuyển đề tài: “Trọng Hoa! Đóa hoa xinh đẹp chỉ nở một lần, về sau liền sẽ héo tàn!”

Tiếu Trọng Hoa nghe vậy liền chấn động. Huyết sắc trên mặt trong phút chốc chuyển thành trắng bệch, hắn gắt gao nhắm mắt lại. Ngoài phòng gió lạnh thổi vào khiến căn phong vốn lạnh lẽo nay lại càng thê lương.

Chỉ chốc lát sau thanh âm của hắn lại chậm rãi vang lên. Trong thanh âm vốn trong trẻo đã có một loại mệt mỏi cùng suy yếu khó nói nên lời: “Mấy năm nay nàng chăm sóc rất tốt cho Niệm Nhi!”

Âu Dương Noãn nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt vẫn không biểu cảm như trước nhưng trong lòng lại hơi kinh ngạc cùng chua xót. Đáng tiếc lại không có một chút lưu luyến động lòng, mà chỉ có sự mệt mỏi vô chừng.

Nàng liếm liếm đôi môi khô khốc, nhàn nhạt nói: “Niệm Nhi là con ta, đó là tự nhiên!”

"Ta biết... Ta chỉ là muốn…”

Hắn muốn giải thích, Âu Dương Noãn hiểu được. Chỉ là nàng đã quá mệt mỏi, trải qua sinh tử nàng cơ hồ đã quên mọi chuyện, sao hiện tại lại phải nhớ lại giày vò bản thân?

"Tiếu Trọng Hoa…kỳ thực hiện tại giải thích đều đã không còn quan trọng. Ta không oán hận ngươi, chỉ là duyên phận của chúng ta đã kết thúc từ lâu, ngươi cũng đừng cưỡng cầu nữa. Ta tin, tương lai bên cạnh ngươi nhất định tương lai sẽ có người còn tốt hơn ta xuất hiện!”

Tiếu Trọng Hoa không có nói tiếp, Âu Dương Noãn quay đầu đi, không đành lòng nhìn vẻ mặt thống khổ của hắn.

Qua một thời gian rất dài, bọn họ cứ ngồi như vậy, đối diện không nói gì. Mãi đến khi trà cũng lạnh dần đi, hơn nửa ngày sau hắn mới sâu kín thở dài. 

“Chỉ cần nàng sống tốt, ta sẽ không miễn cưỡng!”

Dứt lời hắn liền chậm rãi đi ra ngoài.

Đến trưa mưa dần nhỏ lại, trong không khí tràn ngập hơi nước. Hồng Ngọc không biết đã kéo Xương Bồ đi đâu. 

Âu Dương Noãn một mình đi vào trong sân, trời âm u, không khí vừa lạnh vừa ẩm thấp, dường như khiến cả xương cốt cũng tấm lạnh khiến người ta cực kỳ không thoải mái.

Âu Dương Noãn nhẹ nhàng phủi đi bụi sương trên người, hướng hậu viện bước tới. Ở phía sau có một nơi độc lập, là đường dẫn tới ôn tuyền, dùng ngọc thạch để xây thành, lung linh đáng yêu, thập phần trân quý. 

Âu Dương Noãn buông mái tóc dài, rồi ngâm cả người vào ôn tuyền. Trên người từng lỗ chân lông đều hoàn toàn giãn nở, rất thoải mái.

Ngâm mình trong nước ấm, tùy ý để những đợt nước mềm nhẹ vuốt ve thân thể, cả người đều cảm thấy ấp áp dễ chịu, suy nghĩ dần bắt đầu đi xa, trong đầu thoải mái nhẹ nhõm.

Tắm xong liền cảm thấy thư thái hơn rất nhiều. Âu Dương Noãn chậm rãi đi về, lại không nghĩ rằng Mộ Hương Tuyết sớm đã đứng chờ ở cửa.

Nhìn thấy Âu Dương Noãn, Mộ Hương Tuyết liền nhẹ giọng nói: “Nhiếp chính vương, mắt ngài ấy không nhìn thấy!”

Âu Dương Noãn không nói gì, nàng đã nhận ra. Chỉ là nàng cảm thấy mọi chuyện đều nên có một kết thúc, vì sao còn phải truy vấn? Đây đều là nhân sinh của mỗi người…

“Ngài ấy là vì ngươi, ngươi biết không?”

Mộ Hương Tuyết không nhịn được mà muốn khóc nhưng cố gắng nhịn xuống: “Lúc đầu ta cảm thấy ngươi vì sao lại gả cho nam nhân này, vừa lãnh khốc lại vừa vô tình, nửa điểm nhân tình đều không có. Nhưng về sau ta cảm thấy ngươi đã làm đúng bởi vì hắn là một nam nhân rất tốt. Vì an toàn của ngươi mà cam chịu ủy khuất, cam nguyện thừa nhận mọi chỉ trích oán hận!” 

“Nhưng khi hắn quay lại ngươi lại bị trúng độc, tính mạng nguy hiểm. Hắn vì muốn ngươi sống lại, biết rõ tất cả đều là cái bẫy của Tiếu Thiên Diệp nhưng vẫn nguyện ý mang ngươi đến Nam Chiếu để vu y cứu ngươi. Nhưng bản thân hắn cũng uống máu kim điêu, chịu đựng thống khổ cắn xe tâm can, thậm chí ngay cả mắt cũng bị mù!” 

“Ba năm nay cứ cách một đoạn thời gian hắn lại ốm đau nằm giường, bởi vì đau đớn không chịu được! Noãn Nhi, ngươi có biết hắn làm mọi chuyện đều là vì ngươi, ngươi vì sao không chịu tha thứ cho hắn? Cho dù hắn làm sai cái gì cũng đều là vì ngươi, đều là vì ngươi a!”

Âu Dương Noãn nghe qua, liền cảm thấy giống như một trận gió xẹt qua bên tai. Nàng có thể nói gì đây? 

Nàng thấy được, cũng nghe được chân tướng nhưng chân tướng này nàng tình nguyện không biết. Tổn thương lẫn nhau quá sâu, chẳng lẽ gắn bó âu yến liền có thể sưởi ấm sao? 

Nàng đã mất đi năng lực yêu người khác, cho dù ở lại bên cạnh hắn thì cũng không còn tin tưởng chăm sóc hắn. 

Hắn cần không phải là một thê tử mà hắn phải tìm mọi cách bảo vệ mà là một nữ nhân có thể tự mình đảm đương mọi thứ. Nàng, thật sự là đã quá lao lực quá sức.

Mộ Hương Tuyết thất vọng rời đi, nàng không đợi câu trả lời của Âu Dương Noãn bởi vì chính Âu Dương Noãn không có cách nào trả lời nàng. 

Âu Dương Noãn trở lại viện mình, lại nhìn thấy Tiếu Trọng Hoa đang chơi đùa cùng Niệm Nhi. Niệm Nhi đang leo lên người hắn, rất thân cận vui vẻ.

Không biết vì sao, thấy một màn như vậy trong lòng nàng lại dâng lên chua xót, đau đớn. Nhưng nàng không muốn lúc này lại nói thêm cái gì.

Tiếu Trọng Hoa nhìn không thấy nàng, nhưng Niệm Nhi lại mở to hai mắt, kỳ quái nói: “Mẫu thân!”

Âu Dương Noãn quay lưng mà đứng, luôn luôn đều không quay đầu. Nghe vậy cũng không nhịn được mà nhẹ nhàng chấn động, sau đó liền rũ mắt xuống, gắt gao mím môi ngăn chặn hương vị chua xót.

"Noãn Nhi!”

Tiếu Trọng Hoa thở dài, dè dặt cẩn trọng đứng dậy muốn đi đến bên người cách hắn không xa nhưng lại cũng chậm rãi ngừng lại, do dự không dám tiến lên.

Qua thật lâu, Âu Dương Noãn rốt cục nhàn nhạt ‘Uh’ một tiếng.

"Ta….”

“Không cần phải nói, ta vẫn tốt! Ngươi trở về đi!”

Thanh âm của nàng rất bình thản, dường như nhìn thấu hết thảy, nhàn nhạt không gợn sóng.

Trong lòng Tiếu Trọng Hoa liền căng thẳng: “Noãn Nhi….” 

Âu Dương Noãn khẽ cười một tiếng, trầm mặc một lát mới nói: “Niệm Nhi, đi thôi!”

Niệm Nhi nhìn Tiếu Trọng Hoa, lại nhìn Âu Dương Noãn: “Nhưng thúc thúc không nhìn thấy, để một mình ở trong này sao được?”

Trong lòng Tiếu Trọng Hoa được an ủi, nhìn Niệm Nhi hiểu chuyện như vậy chứng tỏ Noãn Nhi đã dạy dỗ rất tốt. Trong lòng hắn không nhịn được mà mềm mại.

“Đi thôi!” Âu Dương Noãn lại không chút do dự nói.

Niệm Nhi chung quy vẫn không dám không nghe lời, cuối cùng nhìn Tiếu Trọng Hoa nói tạm biệt rồi nghiêng ngả chạy lại Âu Dương Noãn. Âu Dương Noãn cầm tay hắn, gắt gao nắm chặt, lại im lặng rồi rời đi không hề quay đầu.

Tiếu Trọng Hoa mỉm cười, lại không có khí lực đuổi theo, thân thể dần mệt mỏi, thanh âm độc tố lan tràn cơ hồ muốn phá vỡ mạch máu, thập phần rõ ràng truyền vào tai. Chung quy vẫn không giữ nàng lại được sao?

Thân ảnh mơ hồ càng ngày càng nhỏ, dần dần rốt cuộc hắn không còn nhìn thấy nữa. Hắn cắn chặt răng, bỗng nhiên co giật, ẩn nhẫn nửa ngày, đầu gối rốt cục cũng mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

Một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, thấy Tiếu Trọng Hoa, đầu tiên là kinh ngạc a một tiếng sau đó liền vội vàng đỡ lấy hắn: “Đại ca…Đại ca….”

Mộ Hương Tuyết hiện tại đã là nghĩa muội của Tiếu Trọng Hoa. Đây là tạ lễ mà hắn báo đáp những hỗ trợ của nàng, có phần tạ lễ này có thể đảm bảo nàng được ngồi lên ngai vàng hoàng hậu Cao Xương.

Độc tố lại nhanh chóng len lỏi, Tiếu Trọng Hoa ẩn nhẫn, trong mơ hồ nhìn người trước mặt, biết đó là Mộ Hương Tuyết nhưng lại không thể mở miệng nói chuyện. Đau đớn khó nhịn, gương mặt hắn đỏ bừng, mồ hôi lạnh cơ hồ đã thấm ướt áo bào hắn.

“Người đâu, mau tới a!” Mộ Hương Tuyết kinh hãi kêu lên.

Nghe thanh âm đó Niệm Nhi cũng không nhịn được mà quay đầu, lại phát hoảng: “Mẫu thân, thúc thúc hình như bị bệnh!”

Trước ngực Âu Dương Noãn căng thẳng, đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt khẽ biến.

Tiếu Trọng Hoa cúi đầu hừ nhẹ một tiếng, trong lồng ngực bỗng nhiên co rút nhanh, dần dần toàn thân cũng bắt đầu co rút.

Mộ Hương Tuyết đột ngột gặp tình huống này, nhất thời không biết làm gì, chỉ có thể lớn tiếng kêu người.

Tiếu Trọng Hoa đã đau không thể tự chế, vừa rồi hắn đã mạnh mẽ áp chế, ai ngờ độc huyết một khi phát tác lại lợi hại như thế. Chẳng qua chỉ là một lúc mà lục phủ ngũ tạng như tan nát, cơ hồ muốn mất đi thần trí.

“Noãn Nhi…”

Hắn thì thào, nhìn phương hướng người nọ rời đi, mồ hôi đầm đìa dọc theo sườn mặt chảy xuống.

Mộ Hồng Tuyết cơ hồ muốn khóc lên. Nàng không biết nên nói cái gì, cũng không biết nên an ủi hắn như thế nào. 

Chính là thấy Âu Dương Noãn phía đối diện, Tiếu Trọng Hoa lại không nhìn thấy liền cố ý nói: “Đã thống khổ như vậy, huynh cần gì phải cứu nàng? Hiện tại đã bị mù, cuộc sống như vậy chưa đủ thảm sao? Hay huynh muốn ép chết bản thân mới chịu?”

Tiếu Trọng Hoa cuộn tròn thân thể, trong miệng hừ hừ rên rỉ vài tiếng. Máu đen không ngừng dọc theo khóe miệng của hắn tràn ra, nhiễm đỏ cả y phục.

Thần trí Tiếu Trọng Hoa đã không rõ, trong miệng chỉ không ngừng thì thào nỉ non một cái tên. Mặc dù trong người đau đớn, nhưng đáy mắt hắn vẫn lưu lại bóng dáng người đó.

Âu Dương Noãn không tiếp tục do dự mà bước nhanh tới: “Bất luận thế nào, việc cấp bách là tìm đại phu đã!”

Niệm Nhi lôi kéo vạt áo nàng, nhìn mà có chút sợ hãi, sắc mặt đỏ bừng không dám nói lời nào.

Âu Dương Noãn nhìn Tiếu Trọng Hoa, hắn đã đau đến mức không nói được gì. Thần trí tựa hồ cũng không còn rõ, chỉ có mồ hôi làm ướt vạt áo hắn.

“Đại phu sẽ tới ngay!”

Ngữ khí của Âu Dương Noãn bỗng nhiên mờ mịt, ẩn ẩn có chút đau đớn xuyên thấu qua thanh âm run run của nàng, vô cùng rõ ràng vọng vào không khí thanh lãnh.

“Độc tố trong cơ thể Nhiếp chính vương tích tụ đã lâu, kinh mạch hỗn loạn, khí huyết không thông. Cũng may từ trước vẫn luôn dùng vị thuốc khắc chế độc tính, thật ra cũng không có gì đáng ngại nhưng nhất định phải điều trị tốt…”

“Được rồi!”

Âu Dương Noãn cắt ngang lời hắn, đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi có thể cứu hắn hay không?”

Đại phu nhìn nhìn sắc mặt Âu Dương Noãn, lắc lắc đầu: “Không có biện pháp trị tận gốc, chỉ có thể tận lực giảm bớt sự thống khổ mỗi lần phát tác!”

Tiếu Trọng Hoa đã hôn mê bất tỉnh, trên y phục đều là máu đen, thân thể vì đau đớn mà hơi co rút. Dường như trong mộng mà vẫn đau khổ, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, thấp giọng nỉ non gì đó.

Âu Dương Noãn ngồi ở trước giường, cúi đầu nhìn Tiếu Trọng Hoa, không nói lời nào.

“Noãn Nhi…”

Lát sau Tiếu Trọng Hoa đột nhiên mở to hai mắt, không tiếp tục giãy dụa, nhìn hướng nàng, mông lung nhỏ giọng kêu một tiếng.

Âu Dương Noãn nhẹ run, nâng ánh mắt lên nhìn hắn.

"Noãn Nhi... Noãn Nhi..." 

Tiếu Trọng Hoa thở dốc, như là đã mệt mỏi, thần trí dường như không khôi phục được bao nhiêu, nửa ngày cũng không động đậy.

Âu Dương Noãn chỉ dè dặt cẩn trọng quan sát hắn, thấy hai mắt hắn nhắm nghiền, hơi thở ồ ồ dồn dập, mồ hôi trên người đầm đìa liền nhẹ giọng: “Trọng Hoa, chàng tỉnh sao?”

Lông mi Tiếu Trọng Hoa khẽ run nhưng không mở mắt. Chính là miệng không ngừng gọi tên nàng, giống như là cái tên khắc sâu vào trong trí nhớ, trong mộng cũng không quên gọi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK