Nàng biết, Tiếu Thiên Diệp sẽ không tổn thương đến nàng. Nếu bây giờ nàng lộ diện, hắn nhất định sẽ không để ai tổn thương đến một sợi tóc tỷ đệ nàng.
Nhưng….ánh mắt của nàng không tự chủ mà nhìn Lâm Nguyên Hinh.
Hắn sẽ che chở cho nàng nhưng lại không có nghĩa vụ càng không có lập trường phải che chở cho trắc phi của Hoàng trưởng tôn.
Nàng không thể mạo hiểm tính mạng của biểu tỷ….
Hạ Lan Đồ để Tuyết Phách thay thế vị trí của con ngựa bị chết kia, xe ngựa lập tức vững chắc hơn rất nhiều.
Xe ngựa chạy một đêm, đến hừng đông mới dừng lại. Phía sau đã không còn thấy truy binh.
Từ buổi tối rời đi, mọi người chưa kịp ăn gì, lại để bụng không đi đến bây giờ.
Đặc biệt là Lâm Nguyên Hinh, người có mang thân thể hư nhược, đã sớm choáng váng vì mệt. Vài lần nghĩ muốn nói xe ngựa dừng lại nghỉ ngơi một lát nhưng nghĩ đến an toàn của mọi người, lời đến bên miệng lại vẫn nhẫn nhịn trở về.
Âu Đương Tước chú ý đến sắc mặt trắng bệch của biểu tỷ, hắn phát hiện bên đường có một nhà cỏ, lập tức bảo mọi người nghỉ ngơi một lát.
Hạ Lan Đồ mang ngựa dắt tới ven đường để bọn chúng ăn cỏ, sau đó dẫn mọi người vào nghỉ ngơi.
Chỗ này là nơi nông dân phụ cận dựng lên để thay phiên nhau trông coi hoa màu.
Hạ Lan Đồ tìm trong chốc lát, cuối cùng cũng tìm được mấy hũ ngói. Bên trong có một ít gạo trắng cùng dưa muối.
Âu Dương Noãn cầm lấy túi nước đổ đầy nước trong, sau đó lại cùng Hồng Ngọc ra bên ngoài tìm một ít củi.
Nhưng quay lại nhà cỏ lại đều có chút quẫn bách, bởi vì nơi này không có người biết nhóm lửa.
Ngay cả Hồng Ngọc dù là nô tỳ nhưng từ nhỏ lớn lên bên cạnh tiểu thư, cuộc sống hằng ngày so với nữ tử nhà bình thường còn thoải mái hơn, làm sao phải đụng tay vào chuyện bếp núc.
Hồng Ngọc vừa muốn thử, Hạ Lan Đồ đã lấy nồi đặt lên bếp, đánh lửa sau đó đổ nước vào nồi, bắt đầu nấu cháo.
Âu Dương Noãn ngồi xuống bên cạnh, nhìn Hạ Lan Đồ thuần thục nhóm lửa nấu cháo. Càng nhìn càng thấy kỳ quái, người này võ nghệ cao cường, thân phận thần bí, ngay cả việc bếp núc cũng không làm khó được hắn. Lại có giao hảo với Tiếu Trọng Hoa, hắn đến tột cùng là người như thế nào?
Hạ Lan Đồ cảm nhận được sau lưng như có mũi nhọn liền quay đầu lại. Vừa vặn thấy Âu Dương Noãn hai mắt sáng ngời đang mỉm cười nhìn mình.
Hắn sửng sốt, lập tức cũng nở một nụ cười nhạt nhẽo. Sau đó lại quay lại nhấc cái vung lên, lập tức mùi thơm liền tràn ra.
Bọn họ bất chấp mọi thứ, dùng chén bát thô bẩn múc cháo, lại lấy dưa mặn, miễn cưỡng dùng bữa.
Ăn xong, Âu Dương Noãn nhìn Hạ Lan Đồ liếc mắt một cái, chủ động mở miệng cùng hắn nói chuyện.
Bọn họ cùng xông qua quan tạp, cùng bị đuổi giết, lại trong hỗn loạn cùng ngồi ăn một chỗ nhưng vẫn chưa nói với nhau mấy câu. Ai cũng mơ hồ không rõ, Lâm Nguyên Hinh tận lực không nói hoặc nói ít, Âu Dương Noãn nói chuyện cũng rất cẩn thận.
Ngay khi Âu Dương Noãn muốn tìm hiểu thân phận đối phương, Hạ Lan Đồ đã nhìn được hết thảy. Hắn khẽ cười nói:”Khó trách mọi người đều nói Vĩnh An quận chúa cẩn thận. Nhưng ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không có ác ý!”
Da mặt Lâm Nguyên Hinh vốn mỏng, nghe hắn nói như thế liền thật sự có chút trách Âu Dương Noãn đa tâm. Dù sao hắn cũng là người đã cứu mạng bọn họ, sao có thể hiểu lầm hắn chứ?
Nhưng Âu Dương Noãn lại hoàn toàn như không cảm nhận được. Trên mặt vẫn bình thản ung dung cùng Hạ Lan Đồ nói chuyện.
Hắn đúng là đã cứu bọn nàng, nhưng vẫn giữ kín thân phận, chỉ là lai lịch xuất thân, có gì không thể nói?
Hạ Lan Đồ không khỏi có điểm bội phục vị nữ tử này. Một thiên kim khuê các nếu gặp phải chuyện sinh tử này, sẽ như Lâm Nguyên Hinh sợ hãi âu lo mới đúng.
Còn bình tĩnh như Âu Dương Noãn đây, thậm chí đôi lúc còn có chút lãnh khốc, trong ánh mắt đẹp đẽ kia luôn bất giác mang theo sự xem xét kỹ lưỡng đúng là vẫn lần đầu thấy.
Cũng khó trách Âu Dương Noãn hoài nghi hắn. Dù sao trong kinh đô chưa từng có người nhắc đến một người nào là Hạ Lan công tử.
Hắn giống như người từ trên trời đột nhiên rơi xuống, lại bất ngờ vươn tay tương trợ, đúng là khiến lòng người bất an.
Giữ trưa, bọn họ đến trấn bình gia. Kỳ thật cũng không tính là trấn gì, chẳng qua chỉ là một thôn nhỏ, một bên dựa núi, một bên là đường đi vào kinh đô.
Trong thôn nhà không ít, nhưng từ khi kinh đô xảy ra biến động, các nơi liền xuất hiện không ít đạo phỉ tác loạn. Càng vào sâu một chút những gia tộc quyền thế đều đóng kín cửa.
Nhà bình thường cũng không chịu cho người không có lai lịch rõ ràng như bọn họ ở. Mặt khác bọn họ lại nhiều người, nhà nào chịu cũng không thể chứa hết. May mắn thay, sau thôn có một ngôi miếu bị bỏ hoang.
Lâm Nguyên Hinh thân thể suy yếu, Sơn Cúc cùng Đào Thiên lần lượt đều đã chết, chỉ còn lại nha đầu Hồng Ngọc. Hồng Ngọc việc trong việc ngoài đều phải chăm sóc bọn họ.
Hồng Ngọc đun nước ấm mang cho bọn người Âu Dương Tước bên ngoài, Âu Dương Noãn tự mình lấy một chậu nước ấm mang đến cho Lâm Nguyên Hinh lau mặt.
Lâm Nguyên Hinh tuy rằng yếu đuối, nhưng cũng là người hiểu chuyện. Dù khổ dù mệt cũng cắn răng không than nửa tiếng. Điểm này, ngay cả Âu Dương Noãn cũng rất ngạc nhiên.
Một lát sau, Hồng Ngọc đột nhiên chạy vọt vào. Sắc mặt hoảng loạn: “Tiểu thư, không hay rồi. Hạ Lan công tử hôn mê rồi….”
Âu Dương Noãn sửng sốt, nhanh chóng đứng lên bước ra ngoài.
Âu Dương Tước đang ở bên cạnh Hạ Lan Đồ, thấy Âu Dương Noãn đi ra, trong thanh âm có một tia run run khó kiềm chế: “Tỷ tỷ, hắn bị thương….”
Âu Dương Noãn ngồi xuống, đẩy đẩy Hạ Lan Đồ. Sắc mặt hắn tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền. Nàng kêu thế nào hắn cũng không có phản ứng. Âu Dương Noãn cúi đầu nhìn vết thương, bất giác hoảng sợ.
Lúc ấy mũi tên bắn từ phía sau hắn, xuyên qua thân thể. Mũi tên xuyên qua xương quai xanh, hắn lại lặng lẽ tự rút tên ra, còn dùng mảnh vải gắt gao bịt chặt vết thương.
Lúc này, không thể chịu được nữa nên hắn đã ngất đi. Bởi vì trên người Âu Dương Tước cũng đều là máu nên vừa rồi Âu Dương Noãn còn tưởng rằng máu trên người hắn chẳng qua đều là máu của người khác bắn vào….
Nàng chưa bao giờ gặp qua vết thương đáng sợ như vậy, càng đáng sợ hơn là người này sớm đã bị thương nhưng lại chịu đựng không nói ra.
Lúc ấy trời rất tối, bọn họ chỉ lo chạy, nàng thế nhưng lại sơ ý, không hề phát giác.
Âu Dương Noãn nhắm mắt, sinh mệnh của nàng hiển nhiên là do người trước mắt này dùng sinh mệnh của mình để giữ lấy.
Vết thương kia vẫn không ngừng chảy máu, làm sao cũng không ngừng. Nơi này lại hoang vu, biết đi đâu tìm đại phu? Chỉ sợ có tìm được đại phu, người cũng đã chết.
Nghĩ đến từ ‘chết’, trong lòng Âu Dương Noãn trầm xuống, nếu hắn thật sự chết thì phải làm sao? Không! Nàng nhất quyết không để hắn chết.
“Nơi này chỉ là thôn nhỏ, không có bệnh xá. Chúng ta đến một trấn lớn hơn tìm!” Âu Dương Noãn cắn răng nói.
“Đúng vậy!”
Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của Lâm Nguyên Hinh. Thanh âm dị thương ôn nhu, lại thập phần kiên định: “Ta không sao! Hạ Lan công tử là ân nhân cứu mạng của chúng ta. Nếu chúng ta mặc kệ hắn bị thương, còn có thể làm người sao?”
Âu Dương Noãn trầm ngâm giây lát rồi nói: “Được rồi! Vậy chúng ta liền xuất phát đến thôn trấn tìm đại phu. Cũng nhân tiện xem cho biểu tỷ một chút!”
Xe ngựa lại tiếp túc đi về phía trước, thẳng đến chạng vạng mới đến được một thôn trấn. Mọi người lập tức hỏi y quán nổi tiếng nhất.
Đại phu kia cũng có chút năng lực, rất nhanh chẩn đoán thương thế cũng nhanh chóng băng bó cho Hạ Lan Đồ. Sau đó nói: “Cũng may đưa đến kịp, nếu không không chết cũng để lại di chứng!”
Đại phu lại xem cho Lâm Nguyên Hinh, nói nàng chỉ bị kinh hách. Cả mẹ và đứa nhỏ trong bụng đều không sao. Lúc này Âu Dương Noãn mới yên lòng.
Đại phu kê đơn cho Hạ Lan Đồ, dược đồng nhanh chóng mang thuốc đến. Âu Dương Tước đa tạ, muốn đỡ người đi nhưng lại bị dược đồng ngăn cản.
Dược đồng kia vươn tay hướng hắn vẫy vẫy. Âu Dương Tước sửng sốt: “Cái gì?”
Dược đồng kia nhếch môi: “Ngươi là hồ đồ thật hay vẫn là giả vờ. Tiền a!”
Âu Dương Tước sửng sốt, lúc này mới nhớ xem bệnh phải trả tiền. Mỗi lần hắn xuất phủ, bên người đều tiền hô hậu ủng, trên người làm gì phải mang ngân lượng? Lúc trước cũng đi vội vàng, qua loa ngay cả kiện giá cũng không mang theo.
Dược đồng kia thấy tình hình không tốt liền kêu lên: “Sư phụ, những người này ăn mặc đẹp đẽ quý giá như vậy nhưng cũng vào đây mà không có ngân lượng a!”
Âu Dương Tước nghe xong, vừa vội vừa giận: "Chỉ là trên người ta không mang theo tiền. Chờ ta về tự nhiên sẽ có người mang đến trả cho ngươi!”
Dược đồng kia cười lạnh: “Muốn quỵt sao?”
Đại phu vốn đã vào phòng trong, nghe thấy tiếng cãi cọ liền đi tới nói: “Thôi, trả thuốc lại đây!”
Dược đồng kia nghe liền muốn bước qua.
Âu Dương Tước vội vàng nắm chặt, dược đồng cũng không buông tha.
Hồng Ngọc vội vàng tìm trên người, nhưng chỉ tìm được ít bạc vụn: “Cái này cho ngươi!”
Dược đồng cầm lấy bạc, điềm nhiên nói: “Chừng này chỉ đủ xem bệnh!”
“Vậy lấy cái này làm dược phí!” Âu Dương Noãn rút cây trâm trên đầu xuống, đặt lên bàn: “Đủ chưa?”
Đại phu kia cũng gặp không ít người, thấy trên trâm được khảm một viên ngọc bích, sặc sỡ lóa mắt. Trong lòng liền biết là thứ có giá, nhanh chóng bảo dược đồng buông tay ra.
Âu Dương Tước nhìn bọn họ chằm chằm: “Cây trâm này hiện tại chúng ta tạm thời để đây. Chờ chúng ta quay lại sẽ trả tiền, các ngươi không được bán!”
Đại phu vội vàng cầm lấy cây trâm, cười nói: “Được, được!”
Âu Dương Noãn nói: “Bảo thạch trên cây trâm này trị giá ít nhất một trăm lượng. Phí chẩn bệnh cùng dược phí chắc sẽ không vượt qua năm lượng. Ngươi trái lại còn phải trả lại cho chúng ta chín mươi lăm lượng. Nhưng chúng ta xuất môn, cũng xem như chịu sự giúp đỡ của ngài. Ngài không cần đưa chín mươi lăm lượng, chỉ cần đưa chúng ta chín mươi hai lượng là được rồi!”
Đại phu kia vô lại nói: “Trên người ta không có sẵn bạc!”
Âu Dương Noãn cười lạnh: “Nếu đã như vậy, Tước Nhi! Đệ đi tìm một gian hiệu cầm đồ, đem cây trâm này định giá xem được bao nhiêu?”
Âu Dương Tước nhanh chóng đáp lời, sau đó muốn lấy lại cây trâm. Đại phu kia vội vàng hướng mắt liếc nhìn dược đồng, hắn nhanh chóng lấy bạc ra: “Được rồi, ta đưa cho các ngươi là được chứ gì?”
Âu Dương Noãn thản nhiên nói: “Tước Nhi! Cầm lấy!”
Bọn họ hành tẩu không quen, trên cây trâm này lại là bảo thạch quá mức quý báu. Nếu tùy tiện tìm một tiệm cầm đồ, gặp được hành gia ngược lại sẽ dễ dàng để lộ dấu vết. Không bằng đổi cho người khác ngược lại rất tiện.
Đại phu này là người tham lam, cũng sẽ không dễ dàng lan truyền cho mọi người biết. Như vậy tương đối an toàn hơn một chút…
Có ngân lượng bọn họ liền tìm một khách điếm nho nhỏ. Dưới lầu, Âu Dương Tước đang hỏi thăm tiểu nhị, chốc lát đã trở lại phòng: “Tỷ tỷ, bọn họ nói hôm nay đã có một toán binh lính lục soát qua. Không biết là đang tìm người nào?”
Âu Dương Noãn sửng sốt, lập tức phản ứng lại. Tốc độ của truy binh sẽ không nhanh như vậy.
Trừ phi…bọn họ đang truy kích một mục tiêu khác….Là Thái tử? Hay là Tiếu Trọng Hoa?