Lâm thị giống như là bị một đao đánh tan mớ sương mù hỗn độn trong đầu, cả người run lên mãnh liệt.
Sao phu nhân có thể trấn định như vậy? Phu nhân đang muốn làm gì? Mọi người trong phòng đều kinh hoàng nhìn Lâm thị, sợ hãi không biết nói gì. Vương mama cũng không dám hỏi một câu, bởi vì bị biểu tình trên mặt Lâm thị làm cho sợ hãi.
“Ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, phải dùng thuốc chống đỡ. Ít nhất cũng phải được một tháng!” Trong ánh mắt Lâm thị có ánh lửa kỳ dị, như là cả người phó mặc cho một loại thế lực đáng sợ, “Còn có, nơi này chỉ có năm người. Nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài các người đừng một ai mong được sống sót!”
Tiền đại phu chợt run rẩy, cúi đầu không dám nhìn khuôn mặt đáng sợ của Lâm thị.
Vương mama nhắm hai mắt ầng ậc nước, lệ theo khóe mắt chảy xuống hai gò má cao cao rồi chậm rãi rớt xuống đất….
Vú nuôi Cao thị rùng mình ớn lạnh từ đầu đến chân, cả người nàng ta phát run quỳ rạp xuống đất cũng không có ai đỡ lấy. Ngay cả khí lực để đứng lên cũng không có, Cao thị không nghĩ rằng bản thân lại bị cuốn vào chuyện này, đầu óc trống rỗng như tờ giấy trắng.
Lê Hương nhìn thoáng qua đứa trẻ trong nôi bỗng tâm hoảng ý loạn, hô hấp như bị phủ một tầng băng.
“Ta không thể thua! Tuyệt đối không thể thua!” Lâm thị lạnh lùng nói xong, vẻ mặt lại kỳ dị đáng sợ làm mọi người đều thấp thỏm, trong nhất thời bọn họ giống như câm điếc, một chữ cũng không dám nói.
……
Thấm thoát hai mươi ngày trôi qua, Lâm thị vẫn mượn lý do đứa nhỏ không khỏe không thể chịu gió lạnh để cự tuyệt những người đến thăm hỏi. Ngay cả Âu Dương Khả cũng không được nhìn thấy đệ đệ, trong lòng mọi người đều cảm thấy thập phần kỳ quái nhưng cũng không dám nói ra miệng.
Lý thị mới đầu nửa điểm cũng không hề quan tâm đứa nhỏ này, chỉ là lâu ngày cũng sinh ra nghi hoặc. Bà e sợ Thiên sát cô tinh sẽ khắc mình nên không bước vào Phúc Thụy viện nửa bước mà để Lý di nương lấy danh mình đến vấn an để xem xem rốt cuộc là Lâm thị đang làm gì.
Phúc thụy viện.
Vương mama mới từ nội thất xốc mành đi ra liền thấy nha đầu chuyên chăm lo trà nước đang đứng ngoài vẻ mặt lo lắng. Vương mama không khỏi nhăn mặt, mở miệng trách mắng: “Ngươi không có đầu óc sao? Không biết bây giờ đang là giấc nghỉ trưa của Đại phu nhân sao? Càng ngày càng không biết quy củ!”
Tranh Nhi ủy khuất những cũng không dám cãi lại, chỉ nhỏ giọng nói: “Vương mama, Lý di nương đến thăm nói là muốn gặp phu nhân. Ngài mau ra xem một chút, Lê Hương tỷ tỷ cũng không ngăn được nàng ấy!”
Vương mama sửng sốt, sau đó giận quá hóa cười nói: “Nuôi bọn phế vật các người thì được gì, ngăn cản một người cũng không được. Nay mai bảo phu nhân đuổi hết các người ra khỏi phủ!”
Nói xong cũng không thèm nghe giải thích liền vội vàng đi ra ngoài. Mới đến cuối hành lang liền thấy Lý di nương vẻ mặt lạnh lùng đứng đó, Lê Hương vẻ mặt khó xử đứng bên cạnh.
Vương mama nhịn lửa giận xuống, gượng cười hành lễ với Lý Nguyệt Nga. Lý Nguyệt Nga muốn vội vàng muốn đi lên đỡ lấy nhưng Vương mama nhanh chóng tránh đi. Bà ta bước đến trước mặt Lê Hương, nâng tay rồi mạnh mẽ hạ xuống một cái tát vang dội.
Lý Nguyệt Nga sửng sốt, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi.
Vương mama cũng không thèm nhìn Lý Nguyệt Nga mà chỉ tay vào Lê Hương mà mắng: “Quy củ trong phủ ngươi cũng không biết sao? Đây là chỗ nào? Phu nhân có thân phận gì? Người vừa mới sinh con, là công thần lớn của Âu Dương gia. Thân mình xương cốt lại đang yếu ớt, ngươi lại còn cố tình ở đây tranh cãi ầm ĩ lúc này. Quả nhiên là vì thường ngày đối đãi với ngươi quá dễ dãi, ngươi thế nhưng lại hoàn toàn quên đi thân phận của mình, dám ở trong này làm càn khóc lóc om sòm! Ngươi thật sự nghĩ mình là chủ tử được kiệu hoa nâng vào từ cửa chính sao? Phi!”
Trên má Lê Hương nhất thời sưng đỏ, chỉ biết quay mặt ra chỗ khác nức nở khóc nhẹ. Vương mama mắng xong liền quay đầu nhìn nha hoàn bà tử đang canh giữ ở cửa nói: “Đứng đó nhìn gì? Còn không mau mang nha đầu này kéo ra ngoài. Ở đây chỉ tổ chướng mắt ta!”
Mama nha hoàn hai mặt nhìn nhau, Lê Hương lập tức lấy lại phản ứng tự động quay đầu bước nhanh đi.
Vương mama cũng không thèm nhìn, xoay mặt cười lạnh nhìn Lý Nguyệt Nga: “Lý di nương, ngài tìm phu nhân có việc gì sao?”
Chỉ cây dâu mắng cây hòe như vậy quả nhiên lợi hại, Lý Nguyệt Nga muốn phát tác nhưng lại không biết nói gì cho phải. Nàng ta nhất thời trắng mặt, nửa ngày cũng không mở miệng nói được câu gì nên xoay người bước đi. Đi được một đoạn liền quay đầu nhìn Vương mama nói: “Ta vốn cũng không muốn đến quấy nhiễu. Chỉ là Lão thái thái phân phó muốn ta tới thăm phu nhân. Nếu như phu nhân đang nghỉ trưa, ta không quấy rầy nữa. Cáo từ!”
Nói xong liền xoay người rời đi. Vương mama nhìn bóng dáng Lý di nương, hung hăng phun một ngụm nước miếng…
Lý di nương ôm một bụng tức giận chạy đến Thọ an đường cáo trạng. Trùng hợp Âu Dương Noãn cũng đang cùng Lý thị ẩm trà. Nghe thấy tình hình này, Lý thị liền nói với Âu Dương Noãn: “Nếu đã như vậy, liền phải phiền Noãn Nhi vất vả một chuyến rồi. Cũng thuận tiện hỏi thăm một chút đầy tháng cho đứa nhỏ rốt cuộc là làm hay không làm?”
Lý thị thật tâm muốn làm đầy tháng cho Âu Dương Hạo sao? Chỉ sợ là muốn nàng đi dò xét Lâm thị mới là thật. Âu Dương Noãn khẽ cụp hàng lông mi tinh mịn xuống, khẽ cắn môi: “Vâng!”
Lát sau, khi Âu Dương Noãn đến Phúc Thụy viện thì Lâm thị đã ngủ dậy. Bà ta mặc áo màu hồng nhạt, váy màu xanh ngọc, mái tóc đen nhánh được vấn cao gọn gàng, thần sắc trấn định ngồi trong đình viện. Lâm thị đang ôm một tã lót gấm màu hồng thêu trăm tử đồ, thỉnh thoảng lại vô cùng thân thiết lấy ngón tay chọc chọc vào bên trong, vẻ mặt rất ôn nhu.
Nhưng trong mắt Âu Dương Noãn, Lâm thị tuy rằng một bộ tươi trẻ phấn son, lại dấu không được bóng đen sậm dưới đôi mắt. Rõ ràng là một bộ dáng thập phần tiều tụy.
Thấy Âu Dương Noãn, Lâm thị thản nhiên cười nói: “Noãn Nhi, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây vậy?” Nói xong liền nhìn Cao thị bên cạnh nói: “Tiểu thiếu gia đói bụng rồi!”
“Dạ!” Cao thị cúi đầu trịnh trọng tiếp nhận đứa nhỏ rồi đi đến cái ghế sứ thanh hoa nhỏ phía xa xa ngồi xuống, thoải mái vạch áo cho đứa nhỏ bú. Lâm thị không chuyển mắt nhìn chăm chú.
“Đệ đệ vẫn tốt chứ?” Âu Dương Noãn vừa mới muốn bước lên, Lâm thị đã nhanh chóng đứng dậy chắn trước người nàng, trong mắt tựa hồ toát ra tia cảnh giác.
Lâm thị sẽ không nghĩ là nàng sẽ ở trước mắt bao nhiêu người gây tổn hại gì đến Âu Dương Hạo chứ? Âu Dương Noãn mỉm cười, không khỏi cảm thấy Lâm thị đúng là có ý này. Nếu như nàng muốn mạng của đứa nhỏ này, cần gì phải dùng tuyết tham cứu bà ta chứ? Cứ để cho bà ta một xác hai mạng có phải nhanh hơn không?
Lâm thị vẫn là một bộ dáng kiêng kỵ, nhìn Cao thị nói: “Tuy rằng thời tiết đã ấm lên nhưng vẫn còn gió lạnh. Ngươi mau ôm tiểu thiếu gia vào trong đi, cẩn thận gió thổi!”
Cao thị cúi đầu nói: “Phu nhân yên tâm, nô tỳ đã biết!” Nói xong liền ôm đứa nhỏ bước nhanh vào trong nhà.
Âu Dương Noãn nhìn bả vai Cao thị hơi hơi phát run liền mỉm cười thản nhiên nói: “Nhũ mẫu này, thoạt nhìn rất chất phác!”
“Đúng là chất phác, phải sai bảo mới biết làm. Ban đêm thiếu gia khóc cũng không biết dỗ! Là phế vật thì đúng hơn!” Lâm thị lạnh lùng thốt lên.
Âu Dương Noãn cười nói: “Nếu đã như vậy, sao không đổi qua người thông minh đáng tin cậy hơn?”
Lâm thị sửng sốt, đột nhiên mỉm cười, nói: “Quên đi, nàng ta chăm sóc Hạo Nhi cũng coi như tận tâm hết sức. Bây giờ đi tìm chỉ sợ không có người thích hợp. Qua thời gian nữa rồi tính. Noãn Nhi hôm nay đến đây có chuyện gì sao?”
“Tổ mẫu bảo con tới hỏi mẫu thân, đầy tháng của Hạo Nhi người muốn mời khách như thế nào?” Âu Dương Noãn cười cười nói.
“Tiệc đầy tháng?” Trong mắt Lâm thị hiện lên sắc bén lạnh lùng, trên mặt lại là một bộ dáng tươi cười: “Thân thể đệ đệ con suy yếu. Trong tiệc đầy tháng lại luôn phải ôm ra cho mọi người xem, đến lúc đó chỉ sợ chịu gió lạnh thì không tốt!”
Âu Dương Noãn cẩn thận nhìn vẻ mặt Lâm thị, trong lòng xẹt qua tia nghi hoặc nhưng vẫn mỉm cười nói: “Đầy tháng của đệ đệ là ngày quan trọng, sao lại không bày tiệc chứ? Hai ngày nay Nhị cửu cửu có ý mướn thợ may thay đệ đệ làm rất nhiều quần áo. Lúc Lý di nương thay người nhận lấy, Nhị cửu mẫu còn nói tiệc đầy tháng là thời điểm tốt để xem mặt đệ đệ. Nếu bây giờ mẫu thân không chịu làm chỉ sợ sẽ làm bọn họ thương tâm!”
Lâm Văn Uyên đối với việc muội muội sinh con đúng là thập phần cao hứng, cố ý sai người may rất nhiều quần áo tiểu hài tử mang qua đây. Bất luận là đan, giáp, miên, da, giầy, mũ, áo choàng, áo nhỏ….đều chuẩn bị từ khi đứa nhỏ ra đời đến khi đứa nhỏ được mười tuổi mới thôi. Quả nhiên là sặc sỡ lóa mắt, cẩm tú huy hoàng. Vì để thêm phần long trọng, càng trang bị kim khóa kim nhân, chọn ngày lành tháng tốt, tấu nhạc dẫn một đoàn đưa đến Âu Dương phủ.
Vì thế nên lễ đầy tháng đúng là không thể không làm. Lâm thị híp đôi mắt sáng quắc, giống như hàn đao, cực kỳ sắc bén. Lúc nâng ánh mắt lên phát hiện Âu Dương Noãn đang mỉm cười nhìn mình, trong lòng thoáng cứng lại, sau đó trầm mặc không nói gì hồi lâu.
“Mẫu thân, ngài làm sao vậy?” Theo tính cách của Lâm thị thì khi sinh con bà ta còn hận không thể nói cho toàn bộ người trong thiên hạ biết. Thế nhưng hiện tại Lâm thị lại đóng cửa không ra, giống như kỳ vọng không có ai biết chuyện. Thật sự là có chút kỳ quái. Âu Dương Noãn nhìn Lâm thị, trong ánh mắt có mang theo vài phần nghi hoặc.
Lâm thị bị nàng nhìn như vậy bất tri bất giác có chút bất an. Cố gắng trấn định, trên mặt vẫn duy trì nụ cười đoan trang cao quý như trước: “Nếu đã như vậy, hết thảy cứ giao cho Noãn Nhi làm đi!”
“Dạ, Noãn Nhi cùng Lý di nương nhất định sẽ làm tiệc đầy tháng cho đệ đệ thật là náo nhiệt. Xin mẫu thân hãy yên tâm!” Âu Dương Noãn cười nói.
…..
Noãn các.
Những đóa hoa ngoài cửa sổ đua nhau khoe sắc, chiếu qua lớp giấy mỏng như cánh ve trên song cửa, cánh hoa mờ ảo đung đưa trong không khí. Lại mang theo mùi hương thoang thoảng ngấm vào trong hơi thở, làm lòng người nhộn nhạo say mê.
Hồng Ngọc dâng trà lên, nhẹ giọng nói: “Đại tiểu thư, nô tỳ cảm thấy phu nhân có điểm là lạ!”
“Oh, ngươi thử nói xem!” Âu Dương Noãn cầm khối điểm tâm tinh tế thưởng thức, vẻ mặt có chút tán thưởng.
Hồng Ngọc trầm mặc một chút rồi đáp: “Phu nhân ngày xưa vẫn luôn nghĩ biện pháp chèn ép người. Nhưng từ sau khi sinh hạ đứa nhỏ lại có vẻ như hoàn toàn thay đổi, giống như người khác vậy. Phu nhân luôn dùng khuôn mặt tươi cười để đối đãi với người, khắp nơi nhún nhường, giống như là….”
Âu Dương Noãn mỉm cười: “Giống như ngày nào đó trước kia, có phải không?”
Hồng Ngọc đáp: “Dạ, không biết trong đó có duyên cơ khác hay không…”
“Chuyện khác thường tất có tai họa!” Bàn tay tuyết trắng của Âu Dương Noãn đặt trên mép bàn, trầm ngâm một lát rồi nhẹ giọng nói: “Chúng ta nên chú ý một chút!”
“Nhưng tiểu thư, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?” Hồng Ngọc do dự một lát rồi không tự chủ được hỏi.
Âu Dương Noãn cười: “Bây giờ? Tất nhiên là chúng ta đến tiệm kim hoàn nổi tiếng nhất kinh đô mua lễ vật cho ngày đầy tháng Nhị đệ ta rồi!”
“Đại tiểu thư…..” Hồng Ngọc kinh ngạc mở to hai mắt.