Mục lục
Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không dễ dàng như vậy. Tào Vinh mặc dù ngu xuẩn nhưng phụ mẫu hắn lại không như vậy. Nếu không nắm chắc, bọn họ căn bản cũng không dám đến cửa. Ta chỉ sợ….bọn họ sớm đã có chuẩn bị!”

Tương thị không cười, nghiêm túc nói: “Vậy Lão gia nhanh đi khẩn cầu Tần vương, mau chóng xin Bệ hạ tứ hôn!”

“Đúng là nữ nhân, ánh mắt thiển cận!” Lâm Văn Uyên phất tay áo: “Ngươi nghĩ rằng ta không nghĩ đến sao? Chính là Tần vương điện hạ mấy ngày gần đây liên tục bị Bệ hạ khiển trách, lại không rõ nguyên nhân vì sao? Như vậy sao ngài ấy có thể mạo hiểm? Ai, đều là do nữ nhi của ngươi không tốt, không có việc gì cũng chạy loạn bên ngoài khiến bọn tăng đồ tử như vậy nhìn đến. Đúng là đồi phong bại tục!” 

Lâm Văn Uyên cũng không biết, đôi giày thêu của Lâm Nguyên Nhu đã nằm trong tay Tào Vinh. Nếu biết chỉ sợ hắn đã bị tức chết.

“Cái này sao có thể trách Nhu Nhi được? Chắc là trên yến hội ngắm hoa của Đại công chúa có không ít người, bị hắn nhìn thấy lúc đó cũng không biết chừng?” Tương thị nhíu mày lại: “Tần vương không được, cũng có thể để người khác nhắc với Bệ hạ. Từ quý phi là mẫu thân thân sinh của Tần vương, không bằng xin bà ấy mở lời….”

“Không ổn, không ổn!” Lâm Văn Uyên chắp tay sau lưng, đứng ở nơi đó liên tục lắc đầu.

“Có gì không ổn? Đây chính là thiên đại hảo sự, nếu lão gia không hạ quyết tâm sớm, lúc Bệ hạ nổi lên tâm tư thì vị trí Thế tử phi này có thể đã không còn là của nữ nhi chúng ta rồi!”

Trong ánh mắt Lâm Văn Uyên phút chốc lóe lên ánh sáng, rất nhanh liền biến mất. Còn đang chậm rãi lắc đầu, Tương thị tức giận, dùng ngữ điệu trầm thấp dồn dập nói: “Ngươi giả câm giả điếc cái gì? Rõ ràng trong lòng đều hiểu được, chính là không chịu nói, còn buộc ta phải nói….Đại phòng cùng Nhị phòng chúng ta luôn như nước với lửa. Lão thái quân kia hết sức giữ lấy tính mạng của đại ca. Đem Nhu Nhi gả qua, từ nay về sau có Tần vương to lớn phía sau chống lưng, làm gì cũng dễ dàng hơn. Chẳng lẽ ngươi muốn ở vị trí Bộ Binh Thượng Thư cả đời?”

Lâm Văn Uyên nhìn Tương thị, ánh mắt khôn khéo lóe ra không chừng. Hắn do dự, lúc này mở miệng có phải là thời cơ tốt nhất hay không: “Chờ một thời gian nữa! Chờ một thời gian nữa!”

Tương thị lập tức không khống chế được tức giận, một tay chỉ vào Lâm Văn Uyên, tức giận đến nói không ra lời. Lại đột nhiên ngồi xuống ghế, lạnh lùng nói: “Tùy ngươi! Nay ngay cả cháu gái kia của ngươi cũng leo lên đầu chúng ta cười nhạo, nói ngươi và ta đều là thứ xuất thì Nhu Nhi cũng không thể cao quý được! Hừ, Ngươi còn muốn để nhà chúng ta chịu bao nhiêu chê cười, ngươi còn muốn mẹ con ta thừa nhận bao nhiêu nhục nhã! Đồ nam nhân vô dụng! Sớm biết như thế ta lấy trâu lấy ngựa cũng sẽ không lấy ngươi!”

Lâm Văn Uyên quay mạnh người lại, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận. Đột nhiên cuồng nộ vọt đến trước mặt Tương thị hung hăng nắm cổ áo kéo bà dậy rồi nhanh chóng cho hai bạt tai.

Tương thị lập tức sợ ngây người, bà ta tuy rằng là thứ nữ nhưng do mẹ cả không có nữ nhi thân sinh nên liền đem mình nuôi dưới gối. Từ khi còn nhỏ đến nay, cũng không có ai dám động đến một ngón tay.

Tương thị nhất thời giận dữ, nhưng nhìn thoáng qua Lâm Văn Uyên liền sửng sốt. Trên mặt Lâm Văn Uyên tràn ngập phẫn hận, ba chữ con vợ lẽ đối với hắn phi thường đau đớn. Gương mặt hắn cơ hồ bị phẫn nộ kích thích đến vặn vẹo, thở dốc, toàn thân hơi hơi phát run.

Chốc lát sau, lửa giận của Tương thị lập tức hạ xuống. Bà ta chậm rãi đến trước mặt trượng phu, nhẹ nhàng lôi kéo vạt áo hắn, nhỏ giọng kêu lên: “Văn Uyên, khi không nổi giận, là thiếp sai rồi…” 

Lâm Văn Uyên nhìn bà ta, ánh mắt lạnh cứng, một chữ cũng không nói. Tương thị khóc: “Đều tại tiện nhân Âu Dương Noãn kia làm ta tức giận. Nó cười nhạo nữ nhi của chúng ta, khi dễ nhục mạ nó khiến trong lòng thiếp khó chịu a!”

"Âu Dương Noãn! Âu Dương Noãn! Nó dám nói như vậy?” Lâm Văn Uyên chậm rãi bình tĩnh lại, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Trong ánh mắt âm trầm tựa hồ như có lửa thiêu đốt: “Ngươi nhìn đi, rất nhanh ta sẽ khiến cho nó không thể nói ra những lời như vậy nữa!”

Tương thị ngẩng mạnh đầu, kinh hãi nhìn Lâm Văn Uyên….

.....

Đối với Trấn quốc hầu Lâm Văn Long, Âu Dương Noãn sớm đã không có ấn tượng nhiều. Nàng chỉ nhớ rõ, tính cách Đại cửu cửu này thập phần ôn hòa, phong cách làm việc cùng Lão Hầu gia cương trực công chính giống nhau. 

Lúc nàng còn rất nhỏ luôn thích đem nàng ôm vào trong ngực, dạy nàng đọc bảng chữ mẫu, đối với nàng yêu thương cơ hồ vượt qua nữ nhi thân sinh Lâm Nguyên Hinh. Nàng biết trong đó có bao nhiêu chân tình.

Nhưng mà mãi đến khi nàng bị thương nặng cũng không thể tái kiến, điều này đủ để thấy được bệnh của ông thực sự rất nặng. Nhưng mà mười bốn tháng sáu là thọ yến Trấn quốc hầu, ông bắt buộc phải tham dự. Cái này không chỉ vì danh dự Trấn quốc Hầu phủ, cũng là vì biết tận sâu đã bắt đầu khởi động sóng ngầm.

Mười hai tháng sáu, Trấn quốc Hầu phủ mời một vị Thái y trong cung tới. Lúc này đây, Lão thái quân dẫn theo Âu Dương Noãn cùng đến Tĩnh tâm các.

Tĩnh tâm các là nơi Lâm Văn Long dưỡng bệnh, Âu Dương Noãn dìu Lão thái quân đi tới, lại không biết bên trong Tĩnh tâm các sâu như vậy. Hai người phải đi qua tầng tầng lớp lớp cửa mới đến nội thất. Vừa vào bên trong, đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, nặng nề khiến tâm tình người ta chuyển lãnh.

Trầm thị bước ra, đột nhiên thấy Âu Dương Noãn, ánh mắt hơi hơi chớp động. Lão thái quân vỗ vỗ tay an ủi, Trầm thị thở dài, cuối cùng không nói gì thêm. Âu Dương Noãn đối với sự chần chừ của Trầm thị như không thấy, chỉ thấp giọng thỉnh an rồi cùng Lâm Nguyên Hinh đứng chờ.

Cuối cùng mặt sau một tầng yên la sa tướng, chúc quang chuyển nhu, chiếu ra một bóng người. Thái y cách màn che bắt mạch cho Lâm Văn Long, mặt khác hỏi thăm bệnh tình.

Thái y hỏi nhóm tỳ nữ hầu hạ bệnh tình của Lâm Văn Long, hỏi rất rõ ràng, lại cầm phương thuốc cũ lên xem. Lúc đi ra sắc mặt ngưng trọng, thật lâu sau chưa nói gì.

Lâm Nguyên Hinh ở bên nhìn mà kinh hãi, Trầm thị nhíu mày, Lão thái quân lại mệt mỏi, giống như hoàn toàn không thèm để ý. Một màn này khiến trong lòng Âu Dương Noãn dâng lên một dự cảm không lành.

Trầm thị bước nhanh đi lên, Âu Dương Noãn chỉ nhìn thấy trên người bà hỗn độn lay động. Trong lòng không khỏi thở dài, quan tâm quá sẽ bị loạn. Đại cửu mẫu hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ thường ngày, có thể thấy được tâm tư toàn bộ đặt lên Đại cửu cửu. Trầm thị vội vàng: “Lý thái y, tình hình như thế nào? Ông cứ nói thật!”

Lý thái y lộ vẻ muốn nói lại thôi: “Cái này….Hầu gia ỷ lại vào dược thạch quá lâu, thuốc tầm thường đối với bệnh đã không có hiệu quả. Ta chỉ có thể cho mấy phương thuốc ôn trung bổ dưỡng, nhưng thân thể Hầu gia đã hư tổn, cũng khó chống đỡ lâu dài. Một khi tổn hại đến tâm phế….” Trên trán thái y không tự chủ mà chảy mồ hôi, không dám đem hung ngôn nói ra.

“Có thể giữ được bao lâu?” Trong phòng đang cực kỳ yên tĩnh, đột nhiên nghe một câu này của Lão thái quân không khỏi khiến người ta lạnh sống lưng.

Trầm thị bất chấp kiêng kị, luôn mãi truy vấn: "Mời ngài cứ nói thẳng!”

Thái y lo sợ không yên nói: "Nhanh thì ba tháng, chậm nhất là một năm!”

Trong lòng mọi người tuy có chuẩn bị nhưng vẫn như là sét đánh ngang tai.

Chỉ có Lão thái quân, thở một hơi thật dài. Ngữ thanh không còn nghe rõ chậm rãi truy vấn: “Không còn biện pháp khác sao?”

Lý Thái y luôn mãi trầm tư, chung quy là lắc lắc đầu.

Trong phòng lập tức lâm vào trầm lặng, Âu Dương Noãn không nói được một lời. Ám ảnh che đậy thần sắc trên mặt khiến nàng giờ phút này yên tĩnh như một pho tượng trong bóng đêm. 

Nàng tính kế được lòng người lại tính không được thiên mệnh, mọi chuyện cùng kiếp trước đều giống nhau. Chung quy không thể tránh được Đại cửu cửu sớm thệ…giống như một bàn tay vô hình, bóp chặt lấy cổ nàng khiến nàng khó chịu cũng không thể nói ra được.

Ngay lúc này, Lâm Nguyên Hinh gắt gao cầm lấy tay Âu Dương Noãn. Chặt đến mức như muốn khảm vào tay nàng, Âu Dương Noãn nhìn lại thấy đối phương miễn cưỡng cười với mình, trong mắt đã có nước mắt rơi xuống. 

Âu Dương Noãn cứng đờ, tay chân lạnh lẽo, khắp cả người giống như bị kim châm, đau tận xương cốt. Lại chảy không ra một giọt máu khi phải nhẫn nhịn nhìn tươi cười thống khổ kia. Thân nhân sinh ly tử biệt, đủ để đau thấu tâm can, Lâm Nguyên Hinh cười như vậy càng khiến nàng thêm lo lắng.

Tỳ nữ áo xanh đi ra, khuôn mặt nghiêm túc: “Lão thái quân, phu nhân! Hầu gia mời hai vị vào!” 

Lão thái quân gật gật đầu với Trầm thị, Trầm thị vội vàng lau nước mắt, sửa sang tóc hơi rối bên thái dương rồi mới cùng mọi người đi vào.

Mành nhẹ nhàng được vén lên, rốt cục Âu Dương Noãn cũng được gặp Lâm Văn Long nằm trên giường không dậy nổi. Ông nằm trên giường, cũng không đến nỗi hấp hối như nàng nghĩ, ngược lại còn tươi cười. Chỉ là sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt nhìn quanh mặt mọi người rồi dừng lại trên người Âu Dương Noãn, vẫy vẫy tay: “Con là Noãn Nhi?”

Âu Dương Noãn đứng ở tại chỗ, thế nhưng lại quên mình hẳn là nên đi qua. Lâm Nguyên Hinh nhẹ nhàng đẩy tay: “Noãn Nhi, cha ta gọi muội!”

Âu Dương Noãn ngẩn ra, không biết vì sao lúc đi qua hai chân như nhũn ra. Ánh mắt Lâm Văn Long phút chốc sáng ngời, như là tinh hỏa sắp tắt vụt sáng lần cuối. Sau đó liền vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, tươi cười trên mặt thực bình thản: “Con cùng Thanh Nhi rất giống nhau!”

Một câu này khiến cho Trầm thị không tự chủ được mà nhìn Lão thái quân. Phu quân cùng tiểu cô là huynh muội ruột thịt, lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm cực kỳ tốt. Lão thái quân để Noãn Nhi tới gặp Lâm Văn Long là muốn an ủi chàng sao?

Hai tay Lâm Văn Long thực thon dài, đầu ngón tay hơi hơi chai, nghĩ đến ông cũng từng cầm bút viết chữ, lúc này lại gầy yếu như vậy. Huyết mạch ẩn hiện dưới da thịt tái nhợt. Âu Dương Noãn cầm tay ông, chỉ cảm thấy bàn tay lạnh lẽo, hơn nữa lại mềm nhũn không có khí lực…

Ánh mắt Lâm Văn Long toát ra một tia thương đau, thật lâu sau mới run giọng mở miệng: “Đứa nhỏ đáng thương!”

Âu Dương Noãn nghe ông nhắc đến tên mẫu thân, còn nói mình đáng thương, trong lòng một cỗ lưu nhiệt chợt nảy lên, đáy mắt lộ vẻ đau thương. Nàng hung hăng căn môi, đến khi nếm được vị mặn mới ý thức được nước mắt rơi xuống từ khi nào. Thấy Lâm Văn Long nàng không tự chủ được nhớ tới Lâm Uyển Thanh. Thanh âm nghẹn ngào đã không còn kiềm chế được, mọi ẩn nhẫn đều uổng công.

“Cửu cữu…” Thanh âm Âu Dương Noãn vỡ vụn, nghẹn ngào, ướt đẫm nước mắt. Từng câu từng chữ đều là thống khổ, nghe mà xót xa.

Tâm Lâm Chi Nhiễm vẫn một mực yên lặng đứng đó bỗng nhiên bị kích thích. Trong mắt trong lòng hắn đều là nước mắt của nàng, nàng thế nhưng lại bi thương như vậy? Lâm Chi Nhiễm đi lên muốn nâng nàng dậy nhưng Âu Dương Noãn lại đột nhiên cả kinh phất tay hắn đi. 

Lúc này, trí tuệ của nàng, bình tĩnh cùng kiêu ngạo bỗng hóa thành bọt nước. Nàng thất kinh, trong ánh mắt thương xót của Lâm Văn Long nàng như chật vật hiện rõ bản chất, dường như nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương yếu đuối.

Lâm Văn Long cười cười, nhưng chỉ đủ khí lực để môi hơi nhếch, trong ngực kịch liệt phập phồng. Ông kịch liệt nhịn vị tanh nồng như muốn trào ra xuống, sau đó cố gắng nỗ lực vươn tay sờ sờ đầu nàng, giống như là vuốt ve một đứa nhỏ: “Đừng khóc!”

Chỉ một câu nói như vậy khiến Lâm Nguyên Hinh lập tức gục xuống bên giường, nắm chặt tay áo Lâm Văn Long: “Phụ thân!” Nước mắt của nàng so với Âu Dương Noãn còn tùy ý hơn, giống như hết thảy bi thương đều khóc ra.

“Không được khóc!” Đúng lúc này mọi người nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Lão thái quân vang lên. Âu Dương Noãn đột nhiên cả kinh, theo bản năng quay đầu, kinh ngạc nhìn Lão thái quân.

“Còn ra bộ dạng gì nữa? Mau lau khô nước mắt đi!” Ánh mắt Lão thái quân tối đen, mang theo một loại nghiêm khắc khiến người ta kinh hãi.

Đây là lần đầu tiên Lão thái quân đối với nàng nghiêm khắc. Âu Dương Noãn hiểu, bởi vì nàng đã quá luống cuống. Thân là một danh môn khuê tú, cho dù Thái Sơn có đổ xuống cũng không thể lớn tiếng khóc, điều này không chỉ liên quan đến dáng vẻ mà còn là khí độ cùng kiêu ngạo của nữ tử thế gia.

Âu Dương Noãn yên lặng lau khô nước mắt rồi lôi kéo Lâm Nguyên Hinh đứng qua một bên. Nước mắt Lâm Nguyên Hinh vẫn còn chảy nhưng cũng không dám phát ra âm thanh gì.

“Chi Nhiễm, con lại đây!” Ánh mắt Lâm Văn Long quyến luyến dừng lại trên người Âu Dương Noãn cùng Lâm Nguyên Hinh một lát cuối cùng nhìn Lâm Chi Nhiễm, nhẹ giọng nói.

Nước mắt Trầm thị đong đầy trong mắt nhưng lại không dám rơi xuống. Lão thái quân cũng đã lệnh cho tất cả mọi người lui ra ngoài để phụ tử bọn họ nói chuyện.

Khi đi ra nội thất, Âu Dương Noãn mơ hồ nghe Lâm Chi Nhiễm nói ‘Thái tử, Yến vương, Lâm Văn Uyên….”giống như mũi nhọn lọt vào tai. Âu Dương Noãn hơi hơi lấy lại bình tĩnh, bước nhanh ra ngoài.

Nói xong những lời nên nói, Lâm Văn Long đột nhiên hỏi: “Hôn ước của con thì sao?”

Lâm Chi Nhiễm ngưng thần nhìn phụ thân, gương mặt hiện lên mâu thuẫn, cực kỳ nhỏ. Lâm Văn Long mỉm cười nói: “Cả đời ta, không thể nhận lấy trách nhiệm của chính mình!”

Mặt Lâm Chi Nhiễm trắng toát, thần sắc dần nhuốm bi thương. Cảm thấy những lời phụ thân nói giống như con dao đâm thẳng vào ngực hắn, rõ ràng đã thấy vết thương nứt ra, máu chảy lênh láng nhưng Lâm Văn Long lại không thấy được, chỉ mỉm cười nói tiếp: “Đáp ứng ta, con nhất định phải làm được!”

Lâm Chi Nhiễm chậm chạp không trả lời. Lâm Văn Long đột nhiên bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt càng trở nên nghiêm khắc, giống như ẩn dấu vài thập niên rồi đột nhiên bung ra, chiếu thẳng vào mắt. Trong nháy mắt kia đầu Lâm Chi Nhiễm nhẹ nhàng hạ xuống. Hắn không phải sợ uy thế của phụ thân mà vì hắn biết rõ, người trước mắt này đã không còn nhiều thời gian nữa rồi.

“Dạ!” Hắn nghe thấy thanh âm của mình vang lên thật rõ, nhưng lại lạnh lẽo giống như không từ yết hầu của chính hắn vọng ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK