Nhưng không biết vì sao, nhìn Tiếu Diễn lúc này, trong lòng Âu Dương Noãn chỉ cảm thấy dâng lên đầy hàn khí.
Tiếu Diễn cũng đang nhìn Âu Dương Noãn, chính xác mà nói thì nay là Minh quận vương phi.
Nghĩ đến cách xưng hô này, trong lòng Tiếu Diễn liền nổi lên sự bài xích mãnh liệt.
Nhưng hương khí thoang thoảng trên người Âu Dương Noãn thấm nhập vào mũi hắn khiến nỗi lòng hắn lập tức yên ổn lại.
"Noãn Nhi, muội vì sao lại chọn hắn? Thứ Tiếu Trọng Hoa có thể cho muội, ta cũng có thể. Thứ Tiếu Trọng Hoa không thể nhưng ta lại có thể cho muội. Chỉ việc không phải là chính phi của ta, còn lại ta sẽ cho muội thứ tốt nhất. Ngay cả Chu Chỉ Quân cũng đều kém hơn!”
Nếu Tiếu Diễn cường ngạnh, Âu Dương Noãn nhất định sẽ rất phản cảm. Nhưng vẻ mặt hắn lại ôn hòa như vậy, lời nói ra cơ hồ như là khẩn thiết.
Âu Dương Noãn cảm thấy có thể cùng hắn nói chuyện nghiêm túc.
Nghĩ đến đây nàng liền nâng mắt lên nhìn hắn.
Dưới ánh mặt trời hắt bóng, đôi mắt nàng như trong suốt. Có thể gặp vạn hóa ngàn đoan trên đời nhưng lại không hề nhiễm chút vẩn đục.
Tiếu Diễn bỗng nhiên cảm thấy lớp băng kết trong lòng như vỡ ra, khiến lục phủ ngũ tạng của hắn bị nhấn chìm, khiến hắn không khỏi càng hãm càng sâu.
“Ngài là Thái tử, bên người mỹ nữ như mây. Không nói đến Thái tử phi u nhã như lan, biểu tỷ đoan trang tú lệ, bên cạnh ngài còn có vô số thị thiếp như hoa như ngọc!"
"Lại càng không nói đến các đại thần vì muốn lấy lòng ngài mà đưa tới mỹ nhân muôn màu. Kỳ thật ngài cũng không hề thích ta, chỉ vì ta không chịu cúi đầu nhân nhượng cho nên ngài mới cảm thấy hứng thú!”
Nàng khẽ thở dài: “Biểu tỷ từng nói điện hạ có một nghiên mực ngọc bích. Trước kia ngài chưa từng liếc mắt để ý đến nó một cái, tùy ý để nó nằm trên giá sách!"
"Nhưng sau lại có một ngày, nội các đại thần Vương đại nhân đến quý phủ của ngài, vừa nhìn một cái liền thích nghiên mực kia nên đã xin mang nó đi!"
"Từ đó ngài bắt đầu thương nhớ khối nghiên mực kia, nói dùng cái khác không tiện tay, lại dùng lễ trọng để lấy nó về từ tay Vương đại nhân!”
"Khối nghiên mực kia, vốn đối với ngài mà nói không hề có giá trị. Ngài cũng không thèm liếc mắt nhìn, thậm chí ngài chẳng còn lưu ý!"
"Nhưng có một ngày, người khác lại nhìn trúng nó. Nó không hề vô dụng với họ, trở thành thứ họ yêu thích. Ở trong mắt ngài liền tựa hồ như thấy nghiên mực này có gì đó khác lạ. Trong lòng ngài cảm thấy bất bình, cảm thấy vật này vốn là của ta, sao có thể biến thành của người khác?”
Lời nói của Âu Dương Noãn cực kỳ nhỏ nhẹ nhưng từng câu từng chữ lại như mưa chậm rãi lướt qua lòng Tiếu Diễn. Lại mang theo một chút ý tứ hàm xúc: “Điện hạ, ngài có thể trả lời ta, nghiên mực ngọc bích kia hiện đang ở đâu không?”
Tiếu Diễn sửng sốt, lập tức nghĩ sau khi lấy lại nghiên mực kia hắn phát hiện nó cũng giống như những nghiên mực khác liền cảm thấy vô vị. Rất nhanh hắn đã quẳng qua một bên.
Hắn nhìn Âu Dương Noãn, đột nhiên hiểu được nàng muốn nói gì.
Âu Dương Noãn tiếp tục nói: "Điện hạ, ngài xem. Đây chẳng qua chỉ là ý nghĩ nhất thời mà thôi, cũng không tồn tại ý nghĩa đặc biệt gì. Sao phải vì thống khoái nhất thời mà phí nhiều công sức như vậy? Sao phải đi làm chuyện mà sau này ngài nhất định sẽ hối hận?"
"Qua một thời gian, ngài sẽ cảm thấy kỳ thật chuyện đó cũng chẳng có gì. Nói không chừng ngài còn có thể cảm thấy cứ chấp nhất với ta như vậy rất buồn cười!”
Tiếu Diễn trầm mặc trong chốc lát, lúc mở miệng liền có loại ý tứ tự giễu: “Nói đến mỹ mạo, muội đúng là danh chấn kinh đô. Nhưng qua vài năm nữa cũng sẽ già đi, người có dung mạo xuất chúng hơn muội cũng sẽ xuất hiện!"
"Nói đến dịu dàng, muội lại luôn có một bộ dáng lạnh lùng này, làm sao có nửa điểm khiến người ta yêu mến? Nhưng ta đối với muội thích chính là thích!"
"Hơn nữa bất luận muội nói gì ta đều thích đều coi trọng muội! Thậm chí còn không để ý đến việc muội đã gả cho người khác, ta cũng sẽ nghĩ mọi cách để có được muội!"
"Muội nói, muội đối với ta chẳng qua chỉ như nghiên mực kia. Chẳng lẽ ta sẽ hao hết tâm tư như vậy sao?”
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt dị thường nghiêm túc. Ánh mắt kiên định chuyên chú tạo thành một loại khí thế bức người: “Muội biết không, nếu không phải muội nguyện ý với tứ hôn của Bệ hạ, ta cũng sẽ hướng Phụ hoàng xin cho muội cùng hưởng tôn vinh chính phi với Chỉ Quân!"
"Ta thậm chí có thể đồng ý với muội, nếu tương lai muội sinh hạ con trai cho ta trước, ta có thể cho muội trở thành nữ nhân có địa vị tối cao nhất ở Đại Lịch. Tâm ý của ta, chẳng lẽ muội còn không hiểu sao?"
"Ta chưa bao giờ nói qua những lời này với nữ nhân, cũng chưa bao giờ khẩn trương vì một nữ nhân như vậy. Nhưng là muội, chính muội đã hủy hết tất cả, hủy đi tâm ý của ta, cũng hủy đi chính tiền đồ của mình!”
Âu Dương Noãn nhìn hắn nhẹ nhàng nói: “Điện hạ, ngài cao cao tại thượng, phàm là thứ ngài thích đều sẽ thuộc về ngài. Nhưng tình cảm không như thế, không phải cứ ngài thích liền nhất định sẽ là của ngài!"
"Ta một chút cũng chưa từng nghĩ sẽ trở thành nữ nhân có địa vị cao nhất, lại càng không nghĩ sẽ bước vào nơi hậu cung ngươi lừa ta gạt, tranh tranh đoạt đoạt!"
"Nếu ngài thật lòng thích ta thì sẽ muốn ta an an ổn ổn sống vui vẻ. Bên cạnh ngài cũng có người thật lòng, thật lòng thích ngài. Điều trân quý nhất không phải là thứ không chiếm được hay thứ đã mất đi mà chính là những thứ đang nằm trong tay ngài!”
“Thứ đang nằm trong tay? Muội cùng Tiếu Trọng Hoa thì có được bao nhiêu tình cảm? Muội dựa vào gì mà nói hắn có thể cho muội hạnh phúc?” Tiếu Diễn lạnh lùng nhìn nàng.
Âu Dương Noãn vẫn bình tĩnh, ánh mắt nhu hòa nhưng lại có sự kiên quyết không thể bỏ qua: “Nay ta đã là thê tử của chàng, ta tin tưởng chàng!”
Ánh mắt Tiếu Diễn không hề chớp nhìn chăm chú vào nàng, thanh âm lại càng lạnh: “Nếu ta cứ không chịu buông tha?”
"Ta đây chỉ có thể nói, nếu nghiên mực ngọc bích vỡ nát, điện hạ ngoại trừ đống vỡ nát đó thì cái gì cũng đều không chiếm được!”
Tiếu Diễn hơi hơi chấn động, vừa muốn nói lại nghe Âu Dương Noãn thản nhiên nói: “Điện hạ, thái tử phi đến!”
Tiếu Diễn nhướng mày, quay đầu nhìn lại liền thấy Chu Chỉ Quân đứng trên ngọc giai cách đó không xa.
Váy màu đỏ thẫm màu quả lựu đoan trang, làn váy xếp tầng, đứng trong gió nhẹ nhàng bay bay.
Đan phượng chín vòng lung linh trên đầu, dưới ánh mặt trời càng phát sáng rạng rỡ. Đó chính là thứ mà chỉ có Thái tử phi mới được quyền đeo.
"Điện hạ!” Chu Chỉ Quân thấy Tiếu Diễn nhíu mày liền cười giao hũ sứ thanh hoa cho cung nữ còn mình đi tới hành lễ.
“Nàng làm gì trong này?” Khẩu khí của Tiếu Diễn thập phần lạnh nhạt.
“Không phải điện hạ thích nhất dùng giọt sương ngưng trên hoa thơm để chế hồng trà sao? Sáng này trước khi mặt trời lên cao muốn thu thập nhiều sương một chút, thay điện hạ bảo tồn….”
Chu Chỉ Quân ôn nhu trả lời, lại hướng mỉm cười gật đầu với Âu Dương Noãn đang khom gối hành lễ một bên.
Ngữ khí Tiếu Diễn chậm rãi hòa hoãn xuống: “Việc này giao cho cung nữ làm là được rồi, nàng cần gì phải tự mình làm!”
“Dù sao cung nữ cũng không đủ cẩn thận. Ta sợ các nàng tay chân vụng về, lấy giọt sương không đủ nhẹ nhàng khoan khoái. Ngược lại sẽ khiến điện hạ không vui!”
Chu Chỉ Quân ôn nhu tươi cười, sóng mắt nhẹ chuyển thấy Âu Dương Noãn sắc mặt bình thản liền nói: “Điện hạ đang có việc nói với Minh quận vương phi sao? Ta không ở đây quấy rầy nữa!”
“Nàng lui xuống trước đi!”
“Dạ!”
Chu Chỉ Quân mềm mại thuận theo, mệnh cung nữ cầm hũ nhỏ lại cho mình rồi cúi đầu nói: “Ta hồi phủ trước. Tiết trời nóng, gió lại lớn, điện hạ hãy cẩn thận!”
Trong lòng Âu Dương Noãn lướt qua tia khác thường. Vị Thái tử phi này, thủ đoạn tựa hồ như càng ngày càng cao.
Nàng không tự chủ được mà thở dài một hơi rồi nhanh chóng nói: “Không! Ta cùng điện hạ cũng là ngẫu nhiên gặp nhau mà thôi. Là ta quấy rầy đến hai vị mới phải. Đại công chúa đang chờ, ta xin đi trước!”
Nói xong, nàng liền nhanh chóng rời đi. Mà do có Chu Chỉ Quân ở đây cho nên Tiếu Diễn không có cách nào giữ riêng nàng lại.
Chu Chỉ Quân nhẹ nhàng cắn cắn môi hồng, cúi đầu thấp giọng nói: “Gần đây điện hạ thường phiền nhiễu như thế, là vì nàng sao?”
Tiếu Diễn nhíu nhíu mày: “Nàng nghĩ đi đâu vậy? Ta là vì quốc sự mà ưu phiền!”
“Kỳ thật….đều là tại ta không tốt. Nếu như ta có thể phát hiện tâm ý của điện hạ sớm, cũng có thể sớm nói chuyện với nàng!"
"Tuy rằng là trắc phi nhưng chỉ cần điện hạ thích ta tuyệt đối không có chút khó xử với nàng. Cho dù điện hạ về sau muốn thay đổi vị thế của nàng, ta cũng…..Chỉ tiếc lại chậm một bước, khiến điện hạ mất đi nữ tử yêu thích!”
“Lại ăn nói bậy bạ!”
Tiếu Diễn lạnh lùng nhìn Chu Chỉ Quân, thấy sắc mặt nàng chuyển trắng. Ý niệm trong đầu vừa chuyển, thanh âm đã bình thường trở lại: “Được rồi! Ta đã nói qua rất nhiều lần, nàng là nàng, Noãn Nhi là Noãn Nhi. Đừng tự mình tìm phiền não cho mình!"
"Gần đây tâm tình Thái Hoàng Thái Hậu không được vui, còn muốn dựa vào nàng hầu hạ dưới gối. Nếu chính nàng còn không vui, làm sao có thể thay ta tận hiếu?”
Ánh mắt Chu Chỉ Quân hiện lên lệ quang: “Thực có lỗi….Ta chỉ muốn mình thông minh hơn, có khả năng hơn một chút, có thể phân ưu cùng điện hạ là tốt rồi…”
“Được rồi!”
Tiếu Diễn không an ủi nàng như trước đây vẫn thường làm, chỉ nhăn mi lại nói: “Đi đi, để ta ở đây một mình an tĩnh một chút!”
.....
Âu Dương Noãn đi được vài bước, Ngụy Nhiễm vội vàng đón đầu: “Ai nha, Minh quận vương phi! Nô tài đã chậm một bước, đại công chúa đã xuất cung rồi! Nô tài vừa rồi đã bẩm báo lại Bệ hạ, người nói một khi đã như vậy thì mời ngài cùng Minh quận vương ở lại dùng gia yến!”
Âu Dương Noãn nhìn chằm chằm Ngụy Nhiễm, trên mặt chậm rãi hiện lên vẻ tươi cười: “Được rồi, làm phiền Ngụy công công rồi!”
Đáy mắt Ngụy Nhiễm nhanh chóng có chút chột dạ. Vừa rồi hắn thật sự có làm giúp Thái tử một chuyện.
Nhưng Thái tử là Hoàng đế tương lai, hắn không dám cũng không thể cự tuyệt. Vậy mà Minh quận vương phi trước mắt lại không chút so đo, đây là chuyện không thể tốt hơn rồi.
Nhưng nếu chính nàng không hiểu chuyện, nháo lên trước mặt Bệ hạ. Vậy thì hắn cũng không để nàng chiếm được cái gì tốt đẹp. Như bây giờ, mới là đúng đắn, mới là thông minh.
Đúng lúc này, phía sau một cung nữ đột nhiên chạy đến, trong tay cầm hũ nhỏ kêu lên: “Minh quận vương phi, xin dừng bước!”
Âu Dương Noãn quay đầu lại: "Chuyện gì?"
"Thái tử phi nói, những giọt sương mới này dùng để pha trà là tốt nhất. Mời Minh quận vương phi cũng nếm thử!”
Trong lòng Âu Dương Noãn nao nao, nhưng trên mặt lại không mảy may hiện ra. Nàng cười nói: “Đây chính là những giọt sương tự tay Thái tử phi lấy, ta làm sao dám? Phiền ngươi hồi bẩm lại với Thái tử phi, ta ngày khác sẽ đáp lễ, tự mình tới cảm tạ Thái tử phi!”
Ngụy Nhiễm đứng ở một bên, mắt nhìn mũi, giống như cái gì cũng không nghe được.
Thấy cung nữ đi rồi mới cười nói: “Cái này trước hết cứ giao cho nô tài, sau khi yến hội xong sẽ đưa đến xe ngựa cho ngài!”
Buổi tối trên gia yến, Chu Chỉ Quân nhiệt tình kính Âu Dương Noãn một ly rượu. Phi tần của Hoàng đế cũng liên tục kính nàng.
Âu Dương Noãn không thể cự tuyệt, đành phải ẩm hạ. Sau lại cảm thấy hoa mắt váng đầu, trong lòng có chút sốt ruột, sợ lại luống cuống trên yến hội.
Trong lúc ý thức mơ hồ, nàng biết chính mình miễn cưỡng rời yến hội.
Sau đó Tiếu Trọng Hoa thế nhưng lại ôm nàng một đường đi qua cửa cung, lên xe ngựa.
Lúc bị ôm đến xe ngựa, bị không khí có chút lạnh của buổi tối thổi vào, tâm trí Âu Dương Noãn đã thanh tỉnh hơn phân nửa.
Tiếu Trọng Hoa không cưỡi ngựa, ngược lại lên xe ngựa nhẹ nhàng đặt nàng xuống đệm dựa.
Xe ngựa chạy như bay, bên trong lại yên lặng không tiếng động.
Âu Dương Noãn dĩ nhiên đã tỉnh, chỉ là không biết vì sao thế nhưng lại không biết làm sao để phá vỡ sự yên tĩnh này?
Tiếu Trọng Hoa lo lắng, cúi người nhìn Âu Dương Noãn. Mặt hắn dựa vào rất gần, hơi thở ấm áp phả vào khiến Âu Dương Noãn cảm thấy khác thường.
Nàng vốn cảm thấy xấu hổ, lúc này lại càng không dám tùy tiện mở mắt, chỉ đành giả vờ ngủ.
Tiếu Trọng Hoa cũng không rành chuyện chăm sóc người khác. Nhưng hắn cũng không phân phó mấy người Hồng Ngọc mà là tự mình mang Âu Dương Noãn vào giường.
Hắn đỡ nàng dậy uống canh giải rượu, lại giúp nàng phủ thêm chăn gấm, đem nàng quấn thành như một con kén.
Rượu đã tỉnh hơn phân nửa, chỉ còn lại mỏi mệt. Đối phó với người Yến vương phủ, ứng phó với Hoàng đế, với Tiếu Diễn, với Chu Chỉ Quân, nàng đã cảm thấy mệt mỏi
Bất tri bất giác nàng đã bắt đầu cảm thấy chán ghét với loại tranh đấu này.
Nếu có một ngày cuộc sống có thể bình yên trôi qua, không cần phải luôn dùng khuôn mặt tươi cười dối trá với người khác thì tốt biết bao.
Rượu vào sẽ cảm thấy lạnh. Chăn gấm ấm áp vây quanh Âu Dương Noãn, nhè nhẹ nhuận nhuận đều là hương vị của ánh mặt trời, sạch sẽ mà khoan khoái nhẹ nhàng.
Âu Dương Noãn thoải mái vùi đầu trong chăn gấm.
Nàng hỗn loạn thả lỏng thân mình, để mọi phiền não của mình theo giấc ngủ bay xa.
Khi nàng sắp đi vào giấc ngủ lại đột nhiên nghe tiếng bước chân. Tiếu Trọng Hoa đã rời đi lại trở lại.
Âu Dương Noãn từ từ nhắm hai mắt, cảm giác được Tiếu Trọng Hoa đang ngồi bên cạnh mình.
Hắn đã phát hiện nàng tỉnh rồi sao?
Âu Dương Noãn có chút khẩn trương, vừa định muốn mở to mắt nhưng nghĩ nghĩ nàng lại không hề động.
Tiếu Trọng Hoa trầm mặc ngồi bên cạnh nàng hồi lâu, không hề động cũng không hề có ý muốn rời đi.
Âu Dương Noãn tuy rằng cảm thấy quái dị nhưng lúc này nàng không muốn hỏi.
Có chuyện gì muốn nói muốn hỏi thì để ngày mai rồi nói sau, hiện tại nàng rất mệt.
Đang muốn chìm vào mộng đẹp thì bỗng nhiên một thứ gì đó mềm mại chạm vào môi nàng.
Thần trí lập tức bừng tỉnh, nàng giống như bị người ta mạnh mẽ kéo ra từ trong mộng đẹp, ý thức cũng lập tức khôi phục.
Trong cảm giác có một loại cảm xúc ôn nhuyễn. Đầu tiên là thật cẩn thận thăm dò rồi sau đó xâm nhập. Hắn thản nhiên hôn nàng.
Nếu hiện tại đẩy hắn ra, hai người có khả năng sẽ rất xấu hổ cũng trở nên xa lạ.
Hắn là trượng phu của nàng, hắn có quyền làm vậy.
Nhưng đêm nay Âu Dương Noãn không muốn làm gì hết! Nàng chỉ muốn nghỉ ngơi, nàng hạ quyết tâm, nếu hắn muốn nàng nhất định sẽ cự tuyệt.
Nhưng, Tiếu Trọng Hoa ngoại trừ hôn môi cũng không có hành động gì khác.
Môi hắn nhẹ nhàng vuốt ve nàng, vươn đầu lưỡi thử thăm dò môi nàng.
Cho dù nàng đang nhắm mắt nhưng cũng có thể cảm nhận được hô hấp nóng rực của hắn.
Trong lòng Âu Dương Noãn vừa động, rốt cục không nhịn được mà giật giật thân mình.
Tiếu Trọng Hoa đột nhiên dừng lại. Không biết vì sao lại đột nhiên đứng lên, bước nhanh ra ngoài.
Âu Dương Noãn trộm mở mắt ra, chỉ nhìn được bóng dáng của hắn.
Người đã thuận lợi cưỡng chế rời đi, nhưng tâm tình của nàng lại như sóng trào mãnh liệt, không thể bình tĩnh trở lại.
Nàng nâng tay lên vuốt vuốt môi mình, trên môi hơi ấm của hắn vẫn còn dư lại, cảm giác ôn nhu vẫn còn.
Hắn hôn......cũng thực ôn nhu.
Âu Dương Noãn mang theo nghi hoặc, nặng nề rơi vào mộng đẹp.
Sáng sớm trong Yến vương phủ thực yên tĩnh. Bởi vì Yến vương phi không còn nên Âu Dương Noãn không cần phải dậy sớm đi thỉnh an.
Chính là thân là quận vương phi, nàng cũng không thể dậy quá muộn vì sẽ bị người ta chê cười.
Âu Dương Noãn chịu đựng đau đầu đứng lên. Hồng Ngọc hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, sau đó nói Minh quận vương đã dậy từ sớm, đang chờ nàng cùng dùng bữa sáng.
Nghĩ đến ngày hôm qua luống cuống, mặt Âu Dương Noãn không tự chủ được mà đỏ hồng lên.
Bữa sáng cũng thực phong phú. Ngoài cháo ra còn có hơn hai mươi món ăn kèm.
Âu Dương Noãn ngồi bên cạnh Tiếu Trọng Hoa. Cúi mặt ăn cơ hồ nửa canh giờ, nàng nhìn nhìn Tiếu Trọng Hoa. Muốn nói nhưng lại có chút không mở miệng được.
Hắn vì sao lại muốn hôn trộm nàng?
Trầm mặc vẫn tiếp diễn, trên bàn cơm không ai nói chuyện. Chỉ có chú chim nhỏ đậu trên cửa sổ hót tới hót lui.