Mục lục
ĐỈNH CAO PHÚ QUÝ TRÌNH UYÊN ngoại truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 119 Âm mưu dần lộ ra


Xe dừng lại ở trước cửa siêu thị, Long Thầm Lãng nói với Thiệu Đình Đình: “Anh đi mua bao thuốc.” “Ừ, em đợi anh trong xe” Thiệu Đình Đình trả lời.


Long Thầm Lãng nồng nàn liếc nhìn cô ta một cái, cũng.


cười với cô ta, sau đó xoay người bước vào siêu thị.


Mà trong lòng Thiệu Đình Đình lại rối bời khôn nguôi.


Cuối cùng, cô ta lựa chọn báo cho Trình Uyên biết, vì cô †a không muốn nhìn thấy Long Thầm Lãng và Tiêu Mục: âm mưu hãm hại Trình Uyên, nếu cuộc đời là một bộ phim điện ảnh, cô ta không muốn làm nhân vật phản diện bị người ta thù hận.


Thiệu Đình Đình cầm điện thoại di động lên, vội vàng bấm số điện thoại của Trình Uyên, nhưng mà điện thoại lại báo đường dây đang bận. Thật ra lúc này Trình Uyên đang nghe điện thoại của Vương Tử Yên.


Sau khi gọi liên tục mấy cuộc không được, Thiệu Đình Đình cũng hơi nóng nảy, vì vậy lập tức dùng Wechat soạn tin nhắn: Trình Uyên, bây giờ tuyệt đối đừng về nhà, CÓ…


Đột nhiên một hơi thở cực kỳ đáng sợ bao phủ Thiệu.


Đình Đình, ngón tay mảnh mai của cô ta lập tức dừng lại trên chữ cái.


Chậm rãi ngẩng đầu, sau đó nhìn thấy gương mặt cười nham hiểm của Long Thầm Lãng, hắn ta đứng ngay trước cửa sổ xe của ghế phó lái, nhìn chằm chằm Thiệu Đình Đình.


“Đang gửi tin nhắn cho ai vậy?” Long Thầm Lãng khẽ hỏi, bộ dạng như đang sợ quấy rây đến người khác.


Thiệu Đình Đình vội vàng giấu điện thoại di động ra sau lưng, cực kỳ hoảng loạn nói: ‘Không có… Không gửi cho.


ai hết… Ư ư..” Một chiếc túi màu đen chụp xuống đầu cô ta.


Đèn rực rỡ mới sáng lên, trên con đường cao tốc đi xuyên qua thủ đô, một chiếc xe dã ngoại đang chậm rãi tiến về phía trước.


Bạch An Tương từ từ mở mắt, sau đó nhìn thấy cây cối trôi ngược bên ngoài cửa sổ xe, cùng với bầu trời đầy sao phía xa xa.


Cô vội vàng ngồi dậy, nhìn xung quanh.


Bạch Sĩ Câu ngồi trên ghế sô pha xem điện thoại di động, Lý Ninh Quyên đang pha cà phê trong nhà bếp đơn giản của xe dã ngoại.


“Ba, mẹ?” Cô ngơ ngác.


Bạch Sĩ Câu nghe tiếng cô thì đặt điện thoại di động xuống, mỉm cười với Bạch An Tương: “Con dậy rồi à?’ Lý Ninh Quyên cũng vội vàng gác lại việc đang làm dở chạy đến, ngồi xuống trước giường Bạch An Tương, kéo †ay cô ân cần hỏi: “Con gái, con cảm thấy thế nào rồi?” Bạch An Tương ngơ ngác lắc đầu: “Con rất khỏe mà” “Thật là, đang yên ổn sao lại tụt huyết áp chứ?” Lý Ninh Quyên oán trách: “Đều tại Trình Uyên, các người xem cậu †a chăm sóc con gái tôi kiểu gì kìa.” “Mẹ…!” Bạch An Tương kêu oan cho Trình Uyên, nhưng cùng lúc đó cũng nhận ra một vấn đề khác: “Chúng ta định đi đâu vậy?” Bạch Sĩ Câu mỉm cười nói: “Mẹ con nói có tuổi rồi mà còn chưa được đến thủ đô bao giờ, cho nên ba dẫn mẹ con, tiện thể dẫn cả con cùng đến thủ đô thăm thú, chơi hai ngày” Lý Ninh Quyên ngầm hiểu vội vàng gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, mẹ cực kỳ muốn đến thủ đô.” Bạch An Tương nửa tin nửa ngờ với lời nói của bọn họ, theo bản năng cúi đầu nhìn ngón tay, chiếc nhẫn trên ngón áp út vẫn còn, không kiềm được thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Vậy tại sao không dẫn Trình Uyên theo?” “Cậu ta bận.’ Bạch Sĩ Câu nói.


Lý Ninh Quyên gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, cậu ta bận… Này, đến lúc nào rồi mà con còn nghĩ đến đồ vô dụng Trình Uyên kia, theo mẹ thấy, con cứ dứt khoát…” Nói nửa chừng, bà ta đột nhiên ngậm miệng, dường như ý thức được mình đã nói sai.


Quả nhiên, Bạch An Tương nhíu mày hỏi: “Cái gì gọi là đến lúc nào rồi?” “Đã tối rồi, con nhìn xem trên trời đầy sao kìa”” Bạch Sĩ Câu chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ.


“Đúng đúng đúng” Lý Ninh Quyên vội vàng gật đầu đồng ý.


Ở chỗ khác, Trình Uyên thuê xe về đến nhà, đang chuẩn bị mở cửa, đột nhiên có một hàng đèn xe bật lên.


Ánh sáng mãnh liệt khiến anh không mở nổi mắt, trong nháy mát đèn đuốc sáng rực.


Từ trong ngọn đèn chói mắt có một bóng đen bước ra, đứng trước mặt Trình Uyên, nhưng lúc này Trình Uyên đang bị đèn điện chiếu chói mắt nên vẫn không nhìn thấy rõ hắn ta là ai.


“Trình Uyên, nhìn cho rõ ràng, đây là lệnh bắt đã được phê duyệt, từ bây giờ trở đi anh có quyền nói chuyện, nhưng mỗi câu anh nói ra đều được coi là lời khai bằng chứng trước tòa án, đi cùng với chúng tôi đi” Người kia giơ một tờ giấy ra vẫy vẫy trước mặt Trình Uyên, không đợi anh nhìn rõ nét chữ bên trên, “lách cách” một tiếng, cổ tay bị ép buộc đeo lên một chiếc “vòng bạc”.


Trình Uyên vẫn hoàn toàn chưa hiểu rõ tình hình thì đã bị mấy người ấn vào một chiếc xe, mà còn có người ấn mạnh đầu anh xuống.


Sau khi đần độn u mê bị người ta nhét vào trong xe, Trình Uyên luống cuống, vì trong xe có đầy cảnh sát đang ngồi. Anh định nói chuyện thì trên đầu lại bị chụp.


một chiếc túi đen.


Mười phút sau, xe dừng lại, tiếp theo anh bị người ta kẹp chặt đi nhanh, sau đó bị ném vào một gian phòng lạnh như băng, tiếng bước chân xa dần, đồng thời, cửa lớn đánh “rầm’ một tiếng, giống như bị người ta khóa lại.


Sau đó là quá trình chờ đợi dài dằng dặc.


Trong lúc đó, Trình Uyên không phải chịu bất kỳ hành hạ nào, đương nhiên, cũng không được đối xử tốt chút nào.


Nhưng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Người bắt anh vào đây dường như đã quên mất anh vậy, mãi đến tận trước buổi trưa ngày hôm sau, vẫn luôn chẳng hỏi han gì đến anh, sau đó giữa trưa mới có người đưa một bát mì thịt bò đến.


“Mì thịt bò là bát to, ngoại trừ tăng thêm năm đồng thịt bò ra, Cục trưởng còn cố tình dặn dò tăng thêm một quả trứng mặn nữa cho anh đấy.” Một bát mì thịt bò từ trên ô cửa hình vuông trên cửa sắt được đẩy vào, là một cảnh sát trẻ tuổi một gạch hai sao đến đưa mì.


“Đồng chí cảnh sát, tôi phạm tội gì mà bị bát vào đây?” Trình Uyên tranh thủ cơ hội, đột nhiên nắm chặt tay đối phương mà không phải là bát mì.


Cảnh sát cũng dứt khoát nói: “Anh nắm tay tôi cũng chẳng có tác dụng gì, chuyện gì nên nói tôi đều nói cả rồi, không nên nói tôi sẽ không tiết lộ một câu nào cho.


anh đâu” “Vậy cái gì nên nói?” Trình Uyên hỏi.


“Ở đây là Cục Cảnh sát.’ Hắn ta nói.


“.” Trình Uyên.


Cảnh sát cười nói: “Cẩn thận suy nghĩ một chút đi, có điều phải công nhận vệ sĩ của Chủ tịch Trình cũng thật lợi hại, mấy chục người mà cũng không đến gần được” Nói xong câu đó, hắn ta hất tay Trình Uyên ra.


Đợi sau khi cảnh sát rời đi, Trình Uyên ôm bụng nhìn chăm chằm bát mì thịt bò kia, anh không dám ăn, sợ trúng độc.


Dựa theo câu nói của cảnh sát kia, dường như chuyện này có liên quan đến việc “quấy r: nh viện” ở cửa bệnh viện kia, hản là Bạch Long đánh người xong, người nhà kia báo cảnh sát, cảnh sát không bắt được Bạch Long, mở camera giám sát phát hiện Bạch Long là người của Trình Uyên, vì vậy bát Trình Uyên vào đây.


Có lẽ Trình Uyên sẽ bị phán tội danh chủ mưu đánh nhau ẩu đả.


Nhưng đây cũng không phải chuyện gì to tát cả, tại sao.


không thẩm vấn anh? Trình Uyên dường như ngửi được mùi vị khác thường nào đó.


“Nói như vậy, Trình Uyên bị bắt rồi sao?” Trong phòng làm việc của Chủ tịch Tập đoàn Long Đẳng, Long Văn kinh ngạc hỏi.


Long Thầm Lãng gật đầu cười nói: “Tất cả mọi thứ đều được tiến hành theo kế hoạch” Long Văn nhíu mày nói: “Ba vẫn cảm thấy có phần không ổn, đến lúc đó không phải là con sẽ đứng ra sao? Hay là bảo Tiêu Mục…” “Ba” Long Thầm Lãng không kiềm được cười khổ nói: “Lần này phối hợp là do chúng ta giữ vai trò chính, nếu nước cờ quan trọng lại để Tiêu Mục đứng ra, vậy lợi ích mà chúng ta đạt được thật sự quá ít, Tiêu Mục ngược lại nở mày nở mặt, ba thật sự cam lòng để vị trí doanh nghiệp đứng đầu thành phố Tân Dương rơi vào tay Tập đoàn Trích Thủy sao?” Long Văn lo lắng nói: “Nhưng Trình Uyên cũng không phạm vào tội gì, chẳng mấy chốc anh ta sẽ được thả thôi.” Long Thầm Lãng lại cười nói: “Chúng ta chỉ cần chút thời gian là được rồi, miễn là giam anh ta bốn mươi tám tiếng đồng hồ là đủ rồi: “Cũng giống như trước đây để Tập đoàn Trích Thủy thu mua Công ty Trái cây Bạch Thị, đơn giản cũng chỉ muốn kéo sự chú ý đến Bạch Thị mà thôi, từ đó che giấu mục đích thật sự của chúng ta” “Yên tâm đi ba, ván cờ này, chúng ta đi không chê vào đâu được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK