Sức mạnh của Trần Thành khác với Trình Uyên, ai mà biết nếu một quyền này đánh trúng người Trình Uyên thì anh có thể chịu được không.
Nhưng cũng may Trình Uyên có dẫn Bạch Long theo.
Nắm đấm của Trần Thành mang theo cơn gió mạnh khiến Trình Uyên không thể mở mắt ra, sau đó giữa đường lại gặp phải nắm đấm của Bạch Long.
“BốpI”.- “ÀoP”
Hai nắm đấm chạm vào nhau rồi tách ra, lúc Trần Thành lùi về sau đụng đổ kệ rượu, rất nhiều chai rượu đắt tiền rơi xuống đất vỡ tan tành.
Bạch Long cũng liên tục lùi về sau mấy bước mới dừng lại.
Thực lực của hai người vốn không chênh lệch quá nhiều.
Thấy cảnh này, mấy nhân viên phục vụ đều mất bình tĩnh, lấy điện thoại ra muốn gọi cảnh sát.
Nói thật, bọn họ cũng không muốn ngu ngốc chạy tới can ngăn, từ nắm đấm kia có thể nhìn ra được hai người này đều là người tập võ, không ai muốn tiến lên rước phiền phức vào người cả.
Theo tính cách của Trình Uyên, dưới tình huống bình thường, chắc chắn anh sẽ dừng tay.
Nhưng Trình Uyên hôm nay tựa như phát điên vậy, anh quát to với Bạch Long: “Đánh anh ta, đánh đến khi nào.
anh ta nói mới thôi!”
Nếu là người khác nghe thấy lệnh của Trình Uyên có lẽ sẽ chần chừ, sẽ khuyên ngăn, nhưng mà…
Trên việc phục tùng mệnh lệnh của Trình Uyên, Bạch Long ngay thẳng chưa bao giờ do dự.
Nghe thấy tiếng quát của anh, Bạch Long giãm mạnh chân, sàn gỗ cứng cỏi “rắc” một tiếng, bị anh ta đạp gãy một mảng lớn.
Sau đó, anh ta xông về phía Trần Thành tựa như một viên đạn pháo.
Đương nhiên Trần Thành không dám sơ ý, bước qua kệ rượu rơi vỡ trên đất nhào về phía Bạch Long.
Ngay sau đó, một loan đao sáng rực như trăng non xuyên qua mây đen đột nhiên chém về phía Bạch Long.
Bạch Long xoay người cầm kệ rượu to hơn mình rất nhiều kia lên, ném về phía Trần Thành.
Một tiếng “ầm” vang lên.
Đao của Trần Thành cắt rách áo hoodie của Bạch Long, trên lưng xuất hiện một vết máu, nhưng người anh ta cũng bị đè dưới kệ rượu, như con ruồi bị vợt ruồi đè lên trên thuỷ tỉnh vậy.
Lần này thật sự không nhẹ.
Bạch Long không hề dừng lại, tiếp tục tấn công Trần Thành.
Khoé miệng Trần Thành ứa máu, đột nhiên đạp chân, kệ rượu bị anh ta đạp đổ ngã về phía Bạch Long.
Bạch Long giơ hai tay ôm đầu xông thẳng tới.
Trong tiếng “loảng xoảng”, anh ta đụng vỡ nát kệ rượu Kia.
Mà Trần Thành cũng lợi dụng khoảng trống này nhảy ra ngoài từ cửa sổ, muốn chạy trốn.
Nhìn thấy hướng Trần Thành chạy trốn, Trình Uyên đột nhiên ngây người.
Cũng tỉnh táo khỏi cảm xúc khó kiểm soát trước đó.
Bạch Long hỏi: “Có đuổi theo không?”
Trình Uyên cười khổ: “Mẹ nó, tôi vừa làm gì thế này?”
Bạch Long và Trần Thành đánh nhau chỉ là chuyện trong nháy mắt, thậm chí điện thoại báo cảnh sát của mấy.
nhân viên phục vụ kia chỉ vừa có người nghe máy.
Trình Uyên và Bạch Long rời đi, những nhân viên này thậm chí còn không dám ngăn lại, càng khỏi nói tới bắt đền mấy thứ bị đổ vỡ.
Đương nhiên nơi này có camera, không ngăn cản, mấy người Trình Uyên cũng không chạy được.
Cho nên sau khi ra ngoài Trình Uyên lập tức gọi điện thoại cho Từ Đầu Trọc, kêu anh ta đến Hương Tạ xử lý.
Trong phòng làm việc của quán bar Hương Tạ, một chàng trai trẻ mắt hí mặc đồ phong cách hiphop nhìn mọi chuyện diễn ra trong camera, không ngừng cười khẩy.
Sau đó cậu ta gọi điện thoại.
“Ông chủ, Trần Thành và Trình Uyên đánh nhau rồi, nhưng tên to con bên cạnh Trình Uyên thật sự rất lợi hại, cả Trần Thành cũng không phải đối thủ”
Không biết người ở đầu bên kia nói gì, cậu ta chỉ gật đầu đáp: “Vâng!”
Sau khi cúp máy, chàng trai trẻ xem lại video lần nữa, cậu ta đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng không đúng chỗ nào, cậu ta lại không nói ra được.
Ra khỏi quán bar, Trình Uyên vừa ngồi vào xe mình, Vương Tử Yên đã gọi điện thoại tới.
“Chủ tịch, Tống Triết từ chối lời mời của chúng ta”
“Biết rồi”
Dù sao cũng là ở trong toà nhà, cho nên Lý Nam Địch vừa mới cúp máy, ba phút sau đã xuất hiện trong phòng làm việc của Trình Uyên.
“Cô băng bó giúp Bạch Long đi” Trình Uyên nói với Lý Nam Địch.
Lý Nam Địch vừa định gật đầu đã thấy Bạch Long lắc đầu: “Không cần!”
Nghe vậy, Lý Nam Địch hơi ngạc nhiên, lúc này cô ta mới thấy sau áo của Bạch Long bị rách, trên lưng là vết thương dài, máu tươi chảy ra, trông vô cùng dữ tợn.
Cô ta bị doạ sợ rồi.
Bị thương nặng như vậy còn như không sao cả, lại còn nói không cần?
Cô ta không khỏi nhìn Bạch Long thêm mấ như không biết rốt cuộc đây là quái vật gì.
lần, dường Trình Uyên nghiêm túc nói với Bạch Long: “Ngoan, nghe lời”
“Phụt!” Lý Nam Địch và Vương Tử Yên suýt chút nôn ra.
Trình Uyên cao một mét bảy mươi lăm, dáng người gầy gò lại nói “ngoan” với một người đàn ông trông như tháp.
sắt cao một mét chín.
Như đang dỗ dành con nít vậy.
Cảnh này trông cực kỳ vi diệu.
Bạch Long nhíu mày.
“Yên tâm đi, tôi chỉ đi bàn công việc thôi, sẽ không có chuyện gì đâu” Trình Uyên nói: “Huống hồ sau khi anh băng bó xong vẫn phải tiếp tục đi bảo vệ vợ tôi giúp tôi.”
Khuyên mãi mới chịu nghe.
Trình Uyên dẫn Vương Tử Yên đến Trung Thượng.
Đến Trung Thượng rồi, nhân viên của trụ sở chính cũng không làm khó bọn họ, cho nên bọn họ rất thuận lợi gặp được ông chủ béo Tống Triết của Trung Thượng.
Phòng làm việc của ông ta bày trí tựa như một vườn hoa vậy.
“Xem ra Chủ tịch Tống rất thích thiên nhiên” Sau khi gõ cửa bước vào, Trình Uyên lập tức khen ngợi một tiếng.
Tống Triết ngồi sau bàn làm việc hơi nâng mắt lên, thịt béo trên mặt hơi rung, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Ồ, thì ra là chủ tịch của Tuấn Phong, không tiếp đón từ xa, mong cậu đừng trách”
Lúc nói ra câu này, mông của ông ta vẫn dán chặt trên ghế không hề nhúc nhích.
Trình Uyên thầm cười khẩy, nhưng ngoài mặt lại thở dài: “Chủ tịch Tống quá cao quý, tôi muốn mời cũng không mời được”
Tống Triết lạnh nhạt đáp: “Nào cao quý bằng Chủ tịch Trình chứ, ngay kế bên nhau, không phải tôi cũng không mời được sao?”
Nghe thấy câu này, Trình Uyên lập tức hiểu ra suy nghĩ của Tống Triết.
Thì ra mấu chốt là ở điểm này.
Ngày đó đi ra từ phòng đấu giá, Lý Nam Địch chuyển lời thay Tống Triết, nói ông ta muốn mình đi qua gặp mặt.
Đương nhiên Trình Uyên xem thường nhân phẩm của Tống Triết, không muốn gặp ông ta.
Xem ra cái tên này để bụng nên đợi mình ở đây.
“Chủ tịch Tống nói đùa rồi, hôm đó tôi thật sự có việc.
gấp..” Trình Uyên nói.
Tống Triết phất tay, sau đó tham lam quan sát Vương Tử Yên ở bên cạnh một phen.
“Sao hôm nay cô Lý không đến cùng cậu vậy?” Ông ta hỏi.
Trình Uyên biết ông ta muốn hỏi đến Lý Nam Địch, thầm mắng một tiếng trong lòng: ông già lưu manh!
Nhưng ngoài mặt lại cười nói: “À, cô ta đi lo chuyện khách sạn rồi”