Mục lục
ĐỈNH CAO PHÚ QUÝ TRÌNH UYÊN ngoại truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 170











Chương 170 Lạ là để bái hon Trong nháy mắt Trình Uyên hiểu ra ngay.


Cái gọi là nhử hổ rời núi này, mục tiêu hoàn toàn không phải Bạch An Tương, mà chính là anh.


Có người muốn nhử Trình Uyên bước vào.


dòng xe, tạo thành hiện tượng giả nhử hổi rời núi, dẫn tên vệ sĩ mạnh đến biến thái của Trình Uyên kia đi bảo vệ Bạch An Tương, rồi xuống tay với anh.


Trên ghế lái là một người đàn ông mặc tây phục đeo mắt kính, nhìn qua cũng nho nhã lịch sự, có lẽ khoảng hơn ba mươi tuổi.


Cũng chính một người đàn ông nho nhã lịch sự như vậy lại khiến cho Trình Uyên có cảm giác cực kỳ nguy hiểm, nhất là nụ cười gian ác trên môi.


“Xoẹt!” Một âm thanh xé rách không khí vang lên, cửa xe bị hắn ta dễ dàng đâm xuyên qua bảng một thanh “đao ẩn”, mà nửa mũi đao nhọn lộ ra ngoài đâm rách phần áo trên bụng Trình Uyên.


Cũng may Trình Uyên đập vào cửa xe có lớp chắn đạn, nếu không e rằng thanh đao.


kia đã cắm vào bụng anh rồi.


Thanh đao dọa Trình Uyên sợ hết hồn, theo bản năng lùi về đẳng sau, trượt chân lập tức ngã xuống đất.


Lúc ngẩng đầu, người đàn ông đeo kính nho nhã kia đã xuống xe, “phụt” một tiếng, rút thanh đao ẩn đang cảm lên cửa xe kia ra, mỉm cười đi về phía Trình Uyên.


Trình Uyên cuống quýt đứng dậy chỉ vào hẳn ta nói: “Giữa ban ngày ban mặt mà anh dám cầm đao hành hung, anh có tin tôi la lên một tiếng là anh hết đường chạy không? Người kia cười nói: “Vậy anh có tin, trước khi anh kêu thành tiếng, tôi sẽ cảm đao vào cổ họng anh trước không?” Trình Uyên tin, một thanh đao sắc bén thế nào chăng nữa mà muốn đâm nó xuyên qua cửa xe hơi vẫn rất khó, song người trước mặt anh lại dễ dàng làm được, có thể thấy được bản lĩnh của anh ta không phải dạng vừa.


Anh bắt đầu lùi về phía sau, người đàn ông đeo kính cũng ép sát từng bước.


Đúng lúc này…


“Bùm bùm bùm…!” Một tràng tiếng nổ ầm.


vang, Trong khe hở của dòng xe cộ “tê cứng”, có một chiếc xe máy việt dã xông lên, người lái xe mặc trang phục gọn gàng, đầu đội mũ bảo hiểm, xông thẳng về phía Trình Uyên.


Trình Uyên không thể lùi lại được, trơ mắt nhìn chiếc xe máy kia chuẩn bị đâm vào mình.


Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc này.


Một bóng người từ trong dòng xe oộ nhảy vọt đến, ôm chặt cổ người đang lái xe kia, ném người lái xe kia bay ra ngoài.


“Rầm!” Một tiếng nổ vang, sau đó là một tràng tiếng hú “tít tít tít” của xe hơi vang lên.


Đám người trong dòng xe bắt đầu xôn xao, rất nhiều người đều chạy ra khỏi xe, muốn xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì Vì vậy đều nhao nhao dõi mắt nhìn về phía mấy người Trình Uyên.


Trần Thành đột nhiên xuất hiện làm rối nhịp của hai tên sát thủ, Người đàn ông đeo kính nhìn thấy tình huống như vậy, sắc mặt thay đổi, không do dự chút đâm thẳng một đao về phía chỗ hiểm yếu của Trình Uyên.


Trần Thành rơi xuống đất, xoay người, dùng tư thế như một tấm sắt, đột nhiên rướn người, ánh sáng lạnh lẽo đồng thời loáng lên.


“Keng!” Một tiếng vang lanh lảnh, lưỡi đao ẩn của người đàn ông đeo kính và đao trong tay Trần Thành chạm nhau, sau đó bị đánh bay ra.


“Đợi một lát!” Người đàn ông đeo kính lùi ra đảng sau, sau khi nhìn rõ hình dáng của Trần Thành, đột nhiên kêu lên.


“Hả? Bên kia xảy ra chuyện gì vậy? Quay phim truyền hình à?” “Chắc vậy, nếu không sao người kia có thể nghiêng người bốn mươi lăm độ giống như Michael Jackson như vậy được” “Nhưng mà tôi không nhìn thấy máy quay phim mà?” “Vậy mới nói, có lẽ đang giấu ở đâu đó” Quần chúng hóng hớt đứng xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao.


Mà Trần Thành bên cạnh vốn không muốn nói nhảm với đối phương, đang định tiếp tục ra tay bắt đối phương lại trước đã, nhưng lại bị Trình Uyên kéo lại Vì người đàn ông đeo kính giơ một bàn tay về phía họ, trong tay có một bình sứ.


“Ha ha… Ngay cả người như Trần Thành cũng có thể bị anh thao túng tính cách. Sức hút từ nhân cách của anh cũng thật s khiến người ta kinh ngạc đấy” Người đàn ông đeo kính thở dài một hơi, tự nhiên nói Vậy, “Có điều những điều này đều nắm trong tính toán của ông chủ chúng tôi” “Trình Uyên, thật ra ông chủ chúng tôi cũng không phải là không thể không giết anh, nếu tương lai anh có thể vĩnh viễn ở lại đây, nhớ kỹ, ông chủ chúng tôi nói là vĩnh viễn, vĩnh viên!” “Anh ngoan hiền làm vua núi của anh ở đây, thậm chí ông chủ của chúng tôi còn có thể cung cấp cho anh nhiều cái tiện lợi hơn nữa” Trình Uyên không hiểu gì hết Anh nhìn Trần Thành, Trần Thành cũng nhíu chặt mày.


“Ở đây là chỉ thành phố Tân Dương sao?” Trình Uyên hỏi.


Người đàn ông đeo kính gật đầu.


“Tôi hoàn toàn không hề nghĩ đến chuyện rời khỏi đây” Trình Uyên nói.


Anh không nói dối, vì mẹ anh ở thành phố Tân Dương, nếu có một ngày Trình Uyên rời khỏi thành phố Tân Dương, mẹ anh chắc chắn sẽ không đi cùng với anh, vì bà thậm chí còn không muốn rời khỏi ngôi nhà của mình.


Trình Uyên bây giờ đổ lỗi chuyện này cho.


suy nghĩ truyền thống lá rụng về cội của người già, anh không biết là, sau bao nhiêu năm mới iểu ra được, sở dĩ mẹ anh không muốn rời khỏi nhà, vì đó là nơi mà Trình Uyên lớn lên.


Bây giờ Trình Uyên không nhận ra, không có nghĩa là anh không hiếu thảo. Cho nên, anh không muốn đi đến nơi quá xa mẹ mình.


Nhưng mà..


Người đàn ông đeo kính lại lắc đầu: “Đáng tiếc, lời hứa ngoài miệng của anh cũng không thể khiến cho ông chủ của chúng tôi tin tưởng được” Trình Uyên cười nhạt: “Mẹ nó vậy anh còn nói nhảm cái gì?” Người đàn ông đeo kính mỉm cười: “Cho nên, ông chủ chúng tôi chuẩn bị cái này” Trình Uyên và Trần Thành nghe vậy đều liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía bình sứ trong tay người đàn ông đeo kính.


Bình sứ to bằng ngón tay cái, dùng để đựng thuốc, dường như chỉ tồn tại trong tiểu thuyết võ hiệp, nhưng mà lúc này lại xuất hiện ngoài đời thực.


Không thể nghi ngờ gì nữa, chỉ có hai khả năng, một là trong đó thật sự đựng thứ gì đó kỳ lạ khó tin, hai là đó chỉ là mánh lới mê hoặc người khác.


“Trong đây có hai viên thuốc, một viên màu đỏ một viên màu đen” Người đàn ông đeo kính nói: “Màu đỏ có thể giải được chất độc của vợ anh, còn viên màu đen…” Nghe đến đó, vẻ mặt Trình Uyên đột nhiên căng thẳng.


Chuyện Bạch An Tương bị trúng độc không có nhiều người biết được, hắn ta có thể biết được, chứng tỏ hắn ta quen biết người bỏ thuốc độc hoặc là có liên hệ gì đó với người bỏ thuốc độc.


Thật đúng là đi mòn gót sắt không tìm thấy, đến khi tìm được chắng mất công. Hắn ta lại tự đưa mình đến tận cửa.


Trình Uyên đột nhiên rất kích động, anh nhìn về phía Trần Thành, ánh mắt nóng bỏng như lửa.


Trần Thành dường như cũng hiểu ý của.


anh, nắm chặt đao cong trong tay.


Nhưng mà Phát hiện sự thay đổi của bọn họ, người đàn ông đeo kính lại vội vàng nói: “Đừng có.


ý định muốn xông lên cướp làm gì, chỉ cần các anh cứ động, tôi sẽ lập tức bóp nát bình sứ này” “.# Trình Uyên và Trần Thành đều không dám manh động.


“Điều kiện gì?” Trình Uyên hỏi.


Người đàn ông đeo kính cười nói: “Rất đơn giản, tôi vừa mới nói, viên thuốc màu đỏ.


trong đó có thể cứu vợ anh, nhưng điều kiện đầu tiên là anh nhất định phải ngoan ngoãn uống một viên thuốc màu đen, nếu không tôi sẽ không đưa viên thuốc màu đỏ này cho anh” Trình Uyên lập tức nhíu mày: “Viên thuốc.


màu đen có độc sao?” Người đàn ông đeo kính gật đầu rất thành thật: “Là loại độc mà vợ anh trúng phải.” Mẹ nó! Lại là đề bài lựa chọn.


Trình Uyên ngẩn ra.


Trần Thành cũng nhíu mày nhìn về phía Trình Uyên, dường như đang đợi quyết định của anh.


Người đàn ông đeo kính nói: “Anh yên tâm, loại thuốc này mãn tính, tạm thời sẽ không lấy mạng anh, hơn nữa miễn là quãng đời sau này anh không rời khỏi đây, ông chủ của chúng tôi sẽ đưa thuốc tạm thời giảm bớt chất độc đúng thời gian quy định cho anh” “Cho nên, anh nuốt hay là không nuốt?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK