Mục lục
ĐỈNH CAO PHÚ QUÝ TRÌNH UYÊN ngoại truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 185


“Mất trí nhớ?”


Đầu óc Trình Uyên có hơi không vận hành kịp.


Sau khi Bạch An Tương và Lý Nam Địch trốn ra ngoài thì đi đến đồn công an gần nhất, ý Ngụy biết đượclậptức đưa bộn họ về HỆ ‘ˆ— H Trình Uyên nhận được điện thoại của Bạch Sĩ Câu thì vội vàng chạy về Vịnh Ánh Trăng cùng Mục Như Trăn.


Nhưng vừa đến cửa đã bị Từ Chương và Bạch Sĩ Câu ngăn lại, Từ Chương nói: “Trình Uyên, hy vọng cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt”


“Anh Từ, anh muốn lấy mạng tôi sao” Trình Uyên vội la lên.


Nhớ đến cảm xúc của Trình Uyên không thể dao động quá nhiều, mà rõ ràng những lời này của ông sẽ khiến người ta thấy căng thắng, cho nên Từ Chương ấy náy nói: “Xin lỗi, tôi không cẩn thận…”


“Tóm lại tôi muốn nói với cậu là bây giờ em dâu rất an toàn, hơn nữa trong khoảng thời gian này cũng không hề bị tổn thương, nhưng… cô ấy bị mất trí nhớ” Từ Chương không dám vòng vo với Trình Uyên thêm nữa.


Mất trí nhớ?


Trúng độc mất trí nhớ hình như là tình tiết chỉ xuất hiện trong phim mà, vì sao Trình Uyên và Bạch An Tương lại gặp phải trong hiện thực?


Trình Uyên nhất thời chưa chấp nhận được.


“Con đi thăm con bé trước đi” Bạch Sĩ Câu nói.


Trình Uyên ngây người một lát, khí huyết bắt đầu dâng lên, anh cố hết sức khống chế cảm xúc của mình, yên lặng gật đầu.


Anh đẩy cửa phòng của Bạch An Tương ra, lập tức có hai ánh mắt nhìn tới.


Lý Nam Địch và Bạch An Tương đang ngồi bên giường tò mò nhìn về phía Trình Uyên.


Trình Uyên đứng trước cửa nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó cười với Bạch An Tương đang mơ hồ: “An Tương, em còn nhớ anh không?”


Bạch An Tương nhíu mày nhìn chằm chằm Trình Uyên, sau đó lắc đầu.


Cảm giác đau lòng đầy khó hiểu dội lên, Trình Uyên cảm thấy trong lòng khó chịu như thiếu đi thứ gì đó vậy.


Hơn hai năm trời, từ lạnh lùng thành ỷ lại, bọn họ đã trải qua biết bao nhiêu thăng trầm, đến tận bây giờ cuối cùng cũng hiểu được lòng nhau, cuối cùng cô cũng chịu mở lòng chấp nhận anh, nhưng mà…


Mọi thứ đột nhiên trở về con số không.


Đột nhiên phải bắt đầu lại từ đầu?


Lý Nam Địch đứng dậy, cười nói với Trình Uyên: “Hai người trò chuyện đi, tôi về trước”


Đáng lẽ lúc này Trình Uyên nên rất ngạc nhiên vì Lý Nam Địch ở đây, nhưng bây giờ đầu óc anh đang rất rối ren, rong mắt chỉ có mỗi Bạch An Tương, cho nên khi Lý Nam Địch đứng dậy nói tạm biệt, Trình Uyên cũng chỉ gật đầu một cái.


Sau khi Lý Nam Địch rời đi, trong phòng cũng chỉ còn hai người là Bạch An Tương và Trình Uyên.


Bạch An Tương bắt đầu trở nên căng thẳng, cô cúi đầu ngồi trên giường, hai tay đan vào nhau, cực kỳ lo lắng bất an.


Trình Uyên ngồi xuống ghế trước mặt cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lên vì căng thẳng của cô: “Anh là chồng của em”


Bạch An Tương gật đầu một cái, trộm đưa mắt nhìn Trình Uyên, phát hiện anh vẫn luôn nhìn mình lại sợ không nhìn nữa, tiếp tục cúi đầu xuống.


“Xin lỗi” Cô nhỏ giọng nói.


Trình Uyên lắc đầu: “Không, đáng lẽ người phải nói xin lỗi là anh mới đúng, là anh sơ suất, trong đó nhất định có vấn đề, là anh không chú ý, xin lỗi, xin lỗi”


Lúc nói chuyện, anh nắm lấy tay cô.


Bạch An Tương như con thỏ nhỏ bị doạ sợ, rụt tay về như vừa bị điện giật.


Tim Trình Uyên lại nhói lên.


Hình như Bạch An Tương nhận ra sự ngạc nhiên của Trình Uyên, lại nhìn trộm anh một cái, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tôi… sợ”


Trình Uyên lại nắm lấy tay cô, cô vẫn muốn rụt về như khi nấy, nhưng lần này bị Trình Uyên nắm chặt lấy, cô không rụt về được, chỉ có thể mặc cho Trình Uyên nắm lấy, đầu càng cúi thấp hơn.


“An Tương, anh là chồng em, em là vợ anh” Trình Uyên nhìn chằm chằm cô, chân thành nói: “Dù em đã trải qua chuyện gì, chúng ta cũng có thể cùng nhau chống đỡ”


“Anh nhớ em từng nói rất nhiều lần là, em luôn không vui vì không thể lựa chọn hôn nhân của mình”


“Em nói, hôn nhân của chúng ta được xây dựng mà không có tình cảm làm nền móng”


“Em cũng từng nói chuyện em tiếc nuối nhất là chưa kịp yêu đương một lần”


“Không sao hết” Trình Uyên đột nhiên cười với Bạch An Tương: “Em đã không còn nhớ cuộc hôn nhân không có nền móng của chúng ta nữa, như thế cũng tốt, anh sẽ theo đuổi em lại lân nữa”


Nghe vậy, Bạch An Tương chậm rãi ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn về phía Trình Uyên.


Trình Uyên cười với cô: “Quên đi quá khứ, để quá khứ biến thành một trang giấy trắng, chúng ta bắt đầu lại lần nữa, anh sẽ theo đuổi em một lần nữa”


Nghe thấy lời này, Bạch An Tương bắt đầu suy nghĩ.


Nhớ đến những lời Lý Nam Địch nói khi hai người ở cùng nhau.


Lý Nam Địch nói cho cô nghe về chồng của cô.


Cô ta nói: Tôi rất tán thưởng người đàn ông của cô.


Lúc đó trong đầu Bạch An Tương lập tức xuất hiện hình ảnh của Trình Uyên, vì những chuyện trước đó cô đều không nhớ rõ, cái có thể nhớ đến duy nhất là mấy tiếng “An Tương” Trình Uyên gọi cô lúc sáng trước khi ra ngoài.


Quên đi quá khứ, bắt đầu lại lần nữa?


Bạch An Tương lấy can đảm nâng mắt lên nhìn Trình Uyên, sau đó gật đầu thật mạnh, hỏi Trình Uyên một vấn đề khiến người ta phải đau lòng: “Anh… có thể cho tôi biết tên của anh không?”


Lý Nam Địch đi ra từ trong phòng, bác sĩ Từ gật đầu chào cô ta, cô ta cũng cười đáp trả.


Đúng lúc này, Lý Nguy chặn Lý Nam Địch lại: “Đồng chí, sau đây xin chiếm dụng chút thời gian của cô.”


“GÌ cơ?”


“Phiền cô phối hợp lấy lời khai với chúng tôi” Lý Nguy nói.


Lý Nam Địch gật đầu: “Ừm, đây là chuyện nên làm mà, nhưng tôi mất tích một ngày một đêm rồi, chắc chắn bạn tôi rất lo lắng, cho nên tôi muốn gọi điện thoại cho ấy trước”


Lý Nguy đưa điện thoại cho cô ta: “Gọi bằng điện thoại của tôi đi”


Lúc trước khi Lý Nam Địch bị bắt, điện thoại đã bị những người đó tịch thu rồi.


Lý Nam Địch nhận lấy điện thoại của Lý Nguy, ngẫm nghĩ một lát chợt trả điện thoại lại cho ông ấy: “Xin lỗi, tôi không nhớ rõ số điện thoại, hay ông xem xem có thể làm việc ngay tại đây không?”


Lý Nguy ra lệnh cho mấy cấp dưới dẫn Lý Nam Địch đến phòng khách lấy lời khai.


Trình Uyên đi ra từ trong phòng, mọi người đều đưa mắt nhìn sang.


Trình Uyên điều chỉnh lại cảm xúc, đi đến trước mặt Lý Nguy nói: “Cho tôi số tài khoản, tôi sẽ gửi tiền cho ông”


Lý Nguy khinh thường liếc anh một cái.


“Cậu tưởng cảnh sát là vệ sĩ nhà cậu hả?”


“Một tỷ, ông không động lòng sao?” Trình Uyên ngạc nhiên hỏi.


Dù nói thế nào Bạch An Tương cũng xem như là Lý Nguy đưa về, theo lời Trình Uyên nói lúc trước, anh nên trả cho Lý Nguy một tỷ.


“Nói không động lòng là giả” Lý Nguy thở dài, sau đó chỉ huy hiệu trên mũ mình: “Nhưng cái này quá nặng, bây giờ còn có thể cố đội được, tôi sợ nhận tiền của cậu rồi thì không đội nổi nữa”


Nghe thấy lời này, Trình Uyên chợt cảm thấy mình trở nên rất nhỏ bé trước mặt Lý Nguy.


Anh khó hiểu hỏi: “Tôi tự hỏi sao chúng ta trở thành bạn bè được nhỉ?”


Đúng thật là thế, một cảnh sát chính trực như Lý Nguy khiến Trình Uyên, không, thực tế là khiến tất cả mọi người đều phải kính trọng.


Anh thật sự thấy rất khó tưởng tượng, nói thẳng ra anh bây giờ là con nhà giàu trong mắt người khác, sao đột nhiên có thể trở thành bạn của người như thế chứ?


“Quên mất rồi” Lý Nguy cười nói.


“Không cần thật à?” Trình Uyên hỏi lại.


Lý Nguy ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nếu cậu thật sự có lòng thì có thể tặng cờ thưởng cho cục chúng tôi”


Đúng lúc này, Vương Tử Yên vội vã chạy đến.


Trùng hợp là Lý Nam Địch cũng vừa lấy khẩu cung xong, đi ra từ trong phòng khách.


Dù nói thế nào Bạch An Tương cũng xem như là Lý Nguy đưa về, theo lời Trình Uyên nói lúc trước, anh nên trả cho Lý Nguy một tỷ.


“Nói không động lòng là giả” Lý Nguy thở dài, sau đó chỉ huy hiệu trên mũ mình: “Nhưng cái này quá nặng, bây giờ còn có thể cố đội được, tôi sợ nhận tiền của cậu rồi thì không đội nổi nữa”


Nghe thấy lời này, Trình Uyên chợt cảm thấy mình trở nên rất nhỏ bé trước mặt Lý Nguy.


Anh khó hiểu hỏi: “Tôi tự hỏi sao chúng ta trở thành bạn bè được nhỉ?”


Đúng thật là thế, một cảnh sát chính trực như Lý Nguy khiến Trình Uyên, không, thực tế là khiến tất cả mọi người đều phải kính trọng.


Anh thật sự thấy rất khó tưởng tượng, nói thẳng ra anh bây giờ là con nhà giàu trong mắt người khác, sao đột nhiên có thể trở thành bạn của người như thế chứ?


“Quên mất rồi” Lý Nguy cười nói.


“Không cần thật à?” Trình Uyên hỏi lại.


Lý Nguy ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nếu cậu thật sự có lòng thì có thể tặng cờ thưởng cho cục chúng tôi”


Đúng lúc này, Vương Tử Yên vội vã chạy đến.


Trùng hợp là Lý Nam Địch cũng vừa lấy khẩu cung xong, đi ra từ trong phòng khách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK