Người đàn ông gật đầu cười nói, “Trình Uyên khả năng thích ứng nhận biết quả thật là quá hư ảo, chỉ trong vòng nửa năm đã học được mánh khóe trên thương trường.”
Nói cách khác, nếu Trình Uyên ở đây, chắc chắn anh sẽ kinh ngạc khi nhìn thấy người đàn ông này.
Bởi vì người đàn ông này không phải ai khác,mà chính là Long Học Chiêu bị anh giẫm lên mặt dưới mặt đất.
“Đúng vậy, quả thật quá hư ảo. Nếu không phải như vậy, chắc hắn sẽ không giết Chu Kiệt.” Tiêu Trí thở dài.
“Không chỉ là giết Chu Kiệt.” Long Học Chiêu đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống dưới, mỉm cười nói: “mà đang tọc mạch với vệ sĩ bạn học cũ của mình.”
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Trí thay đổi, bước nhanh đến bên cửa sổ nhìn xuống.
Chỉ thấy.
Vương Huy vừa mới bị hắn đuổi, đang cùng Trình Uyên nói chuyện ở tầng dưới, người vừa rời đi.
sắc mặt Tiêu Trí dần dần trầm lắng xuống.
“Vệ sĩ bên cạnh ngươi bao lâu rồi?” Long Học Chiêu híp mắt hỏi.
Tiêu Trí nhắm mắt lại, tựa như đang gặp khó khăn đưa quyết định ” Tôi biết phải làm như thế nào.”
Vỗ vỗ vai Tiêu Trí, Long Học Chiêu đi tới cửa “lấy đại cục làm trọng.”
…
…
Vệ sĩ của Tiêu Trí là Vương Huy bị Tiêu Trí trách mắng và đuổi, nhưng trong lòng vẫn còn tức giận, cho rằng chính Trình Uyên đã khiến hắn bị đuổi việc từ Tiêu Trí, nên đợi ở bãi đậu xe bên ngoài quán lẩu Ngôi nhà Tím, chờ Trình Uyên xuống và hung hăng đánh cho anh một trận.
Nhưng mà, khi bình tĩnh lại, hắn ta cũng nhất thời thay đổi quyết định.
“Trình Đổng, trước đó tôi biết mình sai rồi, tôi xin lỗi ngài, xin ngài hãy cho tôi đi theo bên ngài.”
Nhìn thấy Trình Uyên tới gần, Vương Huy vội vàng tiến đến, hắn nghĩ, nếu đi theo Trình Uyên, có thể sẽ kiếm được nhiều tiền hơn Tiêu Trí.
Xét cho cùng, Cẩm Đông lớn hơn tập đoàn Trích Thủy rất nhiều.
Trình Uyên đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhíu mày.
“ngươi có biết ngươi đang đùa với lửa không?”
Vương Huy khẽ giật mình, rồi tự hỏi “là sao?”
“sẽ chết.” Trình Uyên nói.
Vương Huy vội vàng lắc đầu “Tôi không sợ chết, chỉ cần Trình Đổng cho tôi đi theo, cho dù chuyện nguy hiểm thế nào tôi cũng sẽ làm.”
Có một số việc căn bản Vương Huy không nghĩ đơn giản như vậy, Trình Uyên đã quá đau đầu về mọi chuyện.
Vừa vào phòng, Tiêu Trí đang đọc sách.
Anh nhớ rằng khi tôi vừa tốt nghiệp, Tiêu Trí đã xé hết sách của mình.
Lúc đó, Trình Uyên rất tò mò “này,ngươi là một người yêu sách hơn cả mạng của mình, ngươi làm sao có thể học cái thói của học sinh cấp ba chơi trò xé sách vậy hả?”
Tiêu Trí nói, “Mười sáu năm đọc sách, ai mà không khó chịu? Nếu không phải vì nỗi ám ảnh hay bị cạnh tranh, tôi sớm đã xé nát lâu rồi, tôi thề, về sau sẽ không bao giờ đọc một cuốn sách nào nữa.”
Bởi vậy, khi Trình Uyên nhìn thấy Tiêu Trí đọc sách, liền sửng sốt.
Sau đó Tiêu Trí đứng lên chào Trình Uyên, câu đầu tiên là “Bạn học cũ, đã lâu không gặp.”
Nên biết, tập đoàn Trích Thủy là tập đoàn mà Trình Uyên giúp Tiêu Trí làm nên, nếu như họ chào nhau thay vì gọi tên, mà là dùng từ bạn học cũ, liền có vẻ hơi xa lạ.
Sau đó, khi Tiêu Trí ra cửa quở trách Vương Huy, hắn hành động giơ bàn tay lên, bàn tay đó liền lộ ra một ngón tay trỏ.
Điều này cũng đang ám chỉ nhắc nhở Trình Uyên có một nhân vật phản diện ở đằng sau.
Trình Uyên lập tức hiểu ra.
Còn Vương Huy lúc này phải tự xoay xở,vì “nhân vật “
này sẽ không lo chuyện giữa anh và Tiêu Trí nói chuyện, mà chỉ sợ Vương Huy nói cho Trình Uyên biết?
Vì vậy đây là lý do tại sao Trình Uyên nói rằng sẽ chết.
Trình Uyên trước kia không hiểu ,nhưng thật sự đạt được vị trí như hiện tại, anh càng ngày càng hiểu rõ, hóa ra để một người im lặng vĩnh viễn chỉ là một chuyện đơn giản và rất bình thường.
“nếu như Vậy tôi muốn ngươi đi chết thì sao?” Trình Uyên hỏi Vương Huy.
Vương Huy sắc mặt ngưng tụ. “Trình Đổng, ngài đây muốn chặn con đường sống cuồi cùng của tôi sao?”
Biết hắn đã hiểu lầm, Trình Uyên nói: “Chết đi, nếu ngươi đi chết mà có thể thoát khỏi được nguy hiểm, lúc đó mới hiểu được lòng thành của ngươi, còn bây giờ thì đi lên gặp Tiêu Trí nói muốn đi theo ta, sau khi ngươi nghĩ kỹ rõ rãng rồi, ba ngày sau có thể tới Tập Đoàn Cẩm Đông tìm ta. “
Sau đó, mặc kệ Vương Huy có làm hay không, Trình Uyên lên xe lái đi.
ngày hôm sau.
Tại khách sạn Tân Dương Grand, một hội nghị rất lớn đã được tổ chức.
Cùng tại đó, khách sạn mang tính biểu tượng nhất của Tân Dương đã có những người đứng đợi sẵn.
Mới tám giờ sáng, đã có vô số ô tô hạng sang đậu ở bãi đậu xe của khách sạn.
Khách sạn cũng quy tụ tất cả những nhân vật tai to mặt lớn ở Tân Dương đến đây.
“Ái gù, tôi thật là vất vả!” Ngồi ở trong một chiếc xe hạng sang, Hoàng Đại Cường không khỏi thở dài.
“Vết thương còn chưa lành, vậy mà tôi phải tham gia một cái hội nghị chết tiệt này.”
Kim Kiệt cười nói: “Chủ tịch thật là vất vả, bên trên nhất định sẽ nhìn thấy.”
Ở bên cạnh, Vương Hinh Duyệt đột nhiên cảm thấy muốn ói.
Sau khi con heo này đến Tập Đoàn Cẩm Đông, hắn vui vẻ cả ngày.
Kim Kiệt cũng có thể coi như là tay sai cho con heo này, đưa Hoàng Đại Cường đi tắm suối nước nóng mà không vừa lòng thì là đi tắm hơi, đi hộp đêm hay vào khách sạn cao cấp hay tìm người tới massage, hoặc là tiêu tiền một cách quá phung phí.
Có thể nói hắn đã trở thành đỉnh cao nhất trong cuộc đời mình.
Còn vất vả?
Thật ra lúc đầu Hoàng Đại Cường cũng muốn làm A làm A với Vương Hinh Duyệt, nhưng sau đó đã bị Kim Kiệt thuyết phục, Kim Kiệt đã nói với Hoàng Đại Cường và nói rằng Vương Hinh Duyệt là người của kinh thành phái đến, một khi động vào, ngay cả vị trí chủ tịch hội đồng quản trị của hắn cũng không thể giữ được mà cả mạng sống củng khó thoát.
Ngoài ra, con thỏ còn không ăn cỏ gần hang. Nếu muốn, chúng ta có thể ra ngoài tìm.
Hoàng Đại Cường lập tức hiểu ra, lại mặt mày hớn hở.
…
Sau khi ô tô đậu trong bãi đậu xe của khách sạn Tân Dương Grand, Hoàng Đại Cường đã bước vào đám đông trước khách sạn.
Vừa vào đại sảnh Tân Dương, các doanh nhân lớn đều nhìn về phía này.
“Người đó là ai? Sao nhìn thấy lạ vậy?”
“Hình như là tân chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông.”
“Có nhầm không vậy, chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông không phải là thiếu gia Trình Uyên sao?”
“sớm đã đổi rồi, Trình Uyên không hiểu sao lại mất trí nhớ. Nghe nói hắn đến kinh thành để chữa bệnh. Còn các thành viên trong HĐQT Cẩm Đông liền chọn ra người này.
Ngươi Không thấy Vương Hinh Duyệt cùng Kim Kiệt của Tập Đoàn Cẩm Đông đi theo sau hắn sao? “
“nhìn … như một kẻ bỉ ổi.”
“Đúng…”
Biết Hoàng Đại Cường nay là chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông, rất nhiều người tiên đến chào hỏi.
Những người dở hơi trong nước đều thích đi vòng quanh các ông chủ lớn.
Hoàng Đại Cường lần đầu tiên được coi trọng như vậy, tự nhiên vui vẻ không ngậm được miệng.
Đồng thời, cũng vênh váo lên.
Hắn ta chào mọi người với tư thế ngẩng cao đầu và ưỡn ngực.
“Hoàng Đổng, ngài ở Cẩm Đông tương lai sau này có gì chiếu cố đến các công ty nhỏ chúng tôi nha.”
Có ai đó nói như vậy.
Hoàng Đại Cường cười gật đầu “Được rồi, được rồi.”
“Hoàng Đổng, công ty chúng tôi hiện tại có một dự án sinh lời 100%, hiện tại lại đang thiếu vốn, ngài xem…”
“được , được.” Hoàng Đại Cường.
” Ư hử …” Kim Kiệt sau lưng ho khan một tiếng.
Hoàng Đại Cường tỉnh táo lại, chỉ vào Vương Hinh Duyệt “Hì hì, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với thư ký.”
“Trợ lý.” Vương Hinh Duyệt nhẹ giọng nhắc nhở.
“Ai gù, đây không phải là chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông sao?”
Đúng lúc này, một giọng nữ lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Thẩm Lệ mỉm cười bước tới chỗ Hoàng Đại Cường.
Hoàng Đại Cường nhìn thấy Thẩm Lệ, ánh mắt đột nhiên sáng lên như vớ vớ được vàng “Ôi mỹ nhân, tại sao lại là cô.”
Mỹ nhân…
Tất cả các ông chủ lớn vẻ mặt đều chết lặng.
Vẻ mặt tươi cười của Thẩm Lệ cũng lập tức cứng đờ ra.