võ tay theo.
Nước lên thuyền lên, bọn họ biết rõ nếu Bạch Vĩnh Minh
trở thành Chủ tịch của Tuấn Phong, bọn họ nhất định sẽ
đạt được lợi ích khá lớn, đến lúc đó Bạch Vĩnh Minh nhất
định sẽ giao vị trí cao trong phòng ban quan trọng của
công ty cho người nhà mình.
Cho nên bọn họ Xổ tay cực kỷ mạnh mẽ. 3
Mà đám lãnh đạo cấp cao của Tuấn Phong bên này lại
hoang mang ra mặt, nhìn thấy cảnh tượng này, Kim Kiệt
vội vàng đứng dậy võ tay đầu tiên.
Nhìn thấy Kim Kiệt võ tay, lúc này mọi người mới vang
lên tiếng vỗ tay “lác đác”.
“Cho nên, bây giờ Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong sẽ giữ
nguyên không thay đổi.”
“Bốp bốp bốp… Bốp bốp… Bốp… Bối
Nụ cười dần dần biến mất, tiếng võ tay từ từ thưa dần…
Bạch Vĩnh Minh và tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt khó
hiểu thậm chí còn kinh ngạc.
“Mẹ nó, luật sư Triệu, ông nói linh tinh cái gì thế? Có phải
nhầm rồi không?” Bạch Vĩnh Minh kinh ngạc nói.
“Không nhầm đâu Chủ tịch Bạch, Chủ tịch Tập đoàn
Tuấn Phong vẫn giữ nguyên không thay đổi, vẫn là Chủ
tịch Trình” Luật sư Triệu nghiêm túc nói.
“Không thể nào!” Lúc này, thân cận của Bạch Vĩnh Minh,
Chân Kiến lớn tiếng kêu lên: “Trình Uyên đã chuyển
nhượng tất cả cổ phần của mình ở Tuấn Phong cho anh
Vĩnh Minh của tôi rồi, anh ta dựa vào cái gì mà vẫn có
thể làm Chủ tịch của Tập đoàn Tuấn Phong?”
Vương Tử Yên cũng hoàn toàn đứng ngây ra tại chỗ.
Cô ta hơi nhếch miệng, không dám tin nhìn về phía Trình
Uyên.
Lý Nam Địch hỏi cô ta, một người như vậy sẽ bị trò xiếc.
thấp kém như thế này gây khó dễ sao?
Nhìn bộ dạng Trình Uyên vẫn bình tĩnh tự nhiên như
trước, nhìn ánh mắt sâu thảm của anh, nhìn gương mặt
nghiêng cương quyết của anh, Vương Tử Yên nhớ đến lời
phân tích của Lý Nam Địch.
Có lẽ cô ta nói đúng, một người như anh sao có thể thua
bởi người như Bạch Vĩnh Minh chứ?
Nhưng, rốt cuộc anh là người như thế nào đây?
Vương Tử Yên không hiểu nổi, mình đi theo Trình Uyên
lâu như vậy, nhưng còn không hiểu anh bằng Lý Nam
Địch còn chưa gặp mặt bao giờ.
Tại sao lại thế?
Vẻ mặt đám người cứng lại, tất cả mọi người đều cảm
thấy khó mà tin nổi nhìn về phía luật sư Triệu, Trình Uyên
đứng dậy đi về phía Bạch Vĩnh Minh, thản nhiên nói: “Tôi
chưa từng muốn đấu với anh”
“Trước giờ chưa từng nghĩ đến!”
“Bởi vì…”
“Cho đến chưa bao giờ tôi coi anh là đối thủ”
“Anh chưa có tư cách đó.”
“Anh, không xứng!”
Trình Uyên đi đến trước mặt Bạch Vĩnh Minh, mắt nhìn
xuống Bạch Vĩnh Minh đang ngồi trên ghế, lắc đầu cười:
“Nhưng mà anh cũng đủ khiến tôi chán ghét rồi!”
“Không, không thể nào như vậy được!” Bạch Vĩnh Minh
thẹn quá hóa giận: “Rõ ràng anh đã chuyển nhượng cổ
phần cho tôi rồi, tại sao?”
“Tại sao?” Trình Uyên nở nụ cười, anh nói với luật sư
Triệu: “Anh ta muốn biết tại sao, nói cho anh ta biết đi”
Luật sư Triệu gật đầu: “Vì Chủ tịch Trình vốn dĩ không có
cổ phần ở Tập đoàn Tuấn Phong”
“Cái gì?”
Một câu như viên đá phá trời khiến người ta kinh ngạc,
không tránh được khiến đám người Bạch Thị vô cùng
chấn động, ngay cả những người Tập đoàn Tuấn Phong
cũng đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Vương Tử Yên lại càng kinh ngạc vô cùng.
Mắt của Bạch Vĩnh Minh như sắp lồi ra đến nơi.
Trình Uyên không có cổ phần ở Tập đoàn Tuấn Phong,
vậy đương nhiên bản hợp đồng chuyển nhượng mà anh
đã ký cũng không có chút tác dụng gì cả.
Mà buồn cười là, Bạch Vĩnh Minh vẫn một lòng vui mừng
cho rằng mình có thể trở thành Chủ tịch của Tuấn
Phong.
Trình Uyên thản nhiên nói: “Tập đoàn Tuấn Phong là
doanh nghiệp của dòng họ, đúng như tên gọi của nó, nó
là do một tay Trình Tuấn Phong sáng lập ra, mà tôi thân
là con trai của Trình Tuấn Phong, mặc dù không có cổ.
phần nhưng Trình Tuấn Phong bảo tôi đến làm Chủ tịch
thay ông, đương nhiên cũng không có bất cứ vấn đề gì”
Lúc trước khi Lý Lan Oanh và Trình Uyên nhận nhau, phía
thủ đô xảy ra chuyện bất ngờ, trước khi bà vội vàng chạy
đi, chỉ gọi nhóm thành viên hội đồng quản trị đến mở.
cuộc họp cho Trình Uyên làm Chủ tịch mới nhận chức,
về phần cổ phần, hoàn toàn không kịp bàn giao lại cho
Trình Uyên.
Cho nên quả thật Trình Uyên không có bất kỳ cổ phần gì
của Tuấn Phong, nếu có, chỉ là quyền thừa kế.
Luật sư Triệu cũng xác nhận: “Trong trường hợp người
cầm cổ phần vẫn còn sống, quyền thừa kế không có bất
kỳ ảnh hưởng gì”
Người của nhà họ Bạch đều trợn tròn mắt quay sang
nhìn nhau, hoàn toàn không biết bây giờ bọn họ nên làm
cái gì.
Mặt Bạch Vĩnh Minh lại càng như tro tàn.
“Cho nên, anh có tư cách gì ngồi chỗ của tôi? Còn chưa
cút ra?” Trình Uyên đột nhiên chất vấn Bạch Vĩnh Minh.
Gương mặt Bạch Vĩnh Minh trong nháy mắt đỏ bừng.
Ngay hai phút trước thôi, Chân Kiến vừa mới quát mắng
Trình Uyên, nói người ta không có tư cách ngồi vị trí này,
bảo người ta cút ra.
Nhưng bây giờ, người ta vẫn còn là Chủ tịch của Tuấn
Phong, dựa vào cái gì mà không có tư cách ngồi đây?
Đến lượt Bạch Vĩnh Minh…
Bạch Vĩnh Minh xấu hổ đứng dậy, vừa định nói chuyện,
lại không ngờ Trình Uyên nhấc chân đá đổ chiếc ghế,
sau đó kêu lên: “Kim Kiệ
Kim Kiệt lập tức sợ hãi đến mức hơi run rẩy.
Ông ta cũng hoàn toàn không ngờ được sẽ xảy ra tình
huống này, ngay vừa nãy ông ta còn tưởng rằng Tuấn
Phong sắp đổi chủ, vì vậy mới lấy lòng Bạch Vĩnh Minh
ngay trước mặt mọi người.
Hơn nữa khi nịnh nọt Bạch Vĩnh Minh cũng không hề
kiêng ky Trình Uyên chút nào, bây giờ mọi chuyện thay
đổi, ông ta biết mình nhất định sẽ bị Trình Uyên ghi thù,
nghĩ xong chuyện này, chắc chắn sẽ từ bỏ mình, chắc
chắn sẽ ra tay với mình.
Càng nghĩ càng sợ hãi trong lòng, đúng lúc này, Trình
Uyên quát to một tiếng, dọa cho Kim Kiệt sợ hãi đến
mức suýt nữa đặt mông ngã thẳng xuống đất.
“Chủ tịch, tôi… Tôi…” Kim Kiệt hối hận vô cùng, ông ta
không ngờ sự trả thù của Trình Uyên lại đến sớm như
vậy, gương mặt béo phì vặn vẹo biến thành mặt mướp
đẳng.
Xong rồi xong thật rồi…
Ai ngò Trình Uyên gọi ông ta xong, chỉ để dặn ông ta: “Đi
đốt chiếc ghế kia cho tôi.”
“Hả?” Kim Kiệt ngẩn ra.
Trình Uyên nói: “Cái ghế kia hôi lắm, quá ghê tởm, đốt
sạch cho tôi!”
“Hả? AI Được, được!” Sắc mặt Kim Kiệt thay đổi mấy lần,
vội vàng kéo thân thể mập mạp chạy đến, ôm ghế dựa
chạy ra ngoài.
Cảnh tượng này là sự sỉ nhục Bạch Vĩnh Minh một cách
trắng trợn, vừa nãy Bạch Vĩnh Minh còn bảo Trình Uyên
làm chiếc ghế buồn nôn, bảo người ta thay cái khác.
Thấy Trình Uyên lại bảo người ta đốt thẳng chiếc ghế mà
anh ta vừa ngồi, lập tức cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề.
Bạch Vĩnh Minh nổi giận đùng đùng, muốn bùng nổ ngay
tại chỗ, nhưng anh ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện
khác, vì vậy sắc mặt lại biến thành như tro tàn.
“Không phải, luật sư Triệu, vậy Công ty Trang trí nội thất
Bạch Thị vừa nấy…?”
“Bản hợp đồng chuyển nhượng này thật sự có hiệu lực”
Luật sư Triệu lấy hợp đồng chuyển nhượng Công ty
Trang trí nội thất Bạch Thị ra, nói: “Cho nên, bây giờ
Công ty Trang trí nội thất Bạch Thị đã thuộc sở hữu của
Chủ tịch Trình”
Chân Bạch Vĩnh Minh mềm nhũn, lập tức đặt mông ngồi
thẳng xuống mặt đất.
Bây giờ đầu óc anh ta trống rống.
Tất cả người nhà họ Bạch cũng trợn tròn mắt, tình huống
này là sao?
Không chỉ không đạt được Tập đoàn Tuấn Phong như
mong muốn, ngược lại bây giờ còn tặng luôn cả công ty
trang trí duy nhất còn có thể kiếm tiền của Bạch Thị rồi.
Thế này gọi là gì?
Mẹ nó đây không phải điển hình của câu “Xôi hỏng bỏng
không” sao?
“Chỉ dựa vào đám rác rưởi các anh mà còn dám có ý đồ
với Tập đoàn Tuấn Phong sao, mẹ nó không soi vào
nước tiểu mà xem lại đức hạnh của mình đi!” Lúc này,
Kim Kiệt quay về cũng chỉ vào đám người nhà họ Bạch
mắng chửi.
Đám lãnh đạo cấp cao của Tuấn Phong cuối cùng cũng
đã phản ứng lại được, vừa nãy bọn họ cũng võ tay mà,
cho nên nhìn thấy Kim Kiệt đứng ra bày tỏ lòng trung
thành, tất cả cũng bắt chước theo.
“Đúng đấy, một đám rác rưởi mơ mộng hão huyền!”
“Còn có mặt mũi đứng đây sao? Nếu là tôi đã tìm một
kẽ đất chui xuống từ lâu rồi”
Nghe mọi người ở Tuấn Phong chế giễu và mắng chửi,
gương mặt Bạch Vĩnh Minh từ từ trở nên hung dữ.
“Tôi có nhược điểm, Trình Uyên tôi có nhược điểm của
cậu, tôi sẽ công khai nó ral” Anh ta đột nhiên hổn hển
kêu lên.