“Những thứ có thể uy hiếp Thương Minh ở Tỉnh Giang Bắc là tập đoàn Thẩm thị, tập đoàn sắt thép Thắng Lợi và Tề Tử.” Chu Kiệt nói, “mà chúng ta đầu tiên muốn đối phó là tập đoàn Thẩm thị.”
“Tôi biết ngươi đã gặp qua Chủ tịch tập đoàn Thẩm thị là Thẩm Hoa, Thẩm Lệ hiện tại đang đối đầu với ngươi chính là em gái của hắn.”
“Thế nào, có thấy hứng thú không?”
Thẩm Hoa?
Trình Uyên lúc đầu đã quên nhân vật này, nhưng khi nhắc đến Thẩm Lệ thì anh chợt nhớ ra, khi Thẩm Hoa muốn đầu tư vào Tân Dương , hắn chọn trúng vào Tập Đoàn Cẩm Đông, và khi Trình Uyên đến gặp hắn để bàn bạc, Chỉ vì Thẩm Hoa làm khó dễ Vương Hinh Duyệt, nên Trình Uyên chủ động từ bỏ cái lợi ích khổng lồ này.
Từ số liệu hiện tại, Thẩm thị lĩnh vực giải trí do Thẩm Lệ quản lý thuộc tập đoàn Thẩm thị ở tỉnh thành, tập đoàn Thẩm thị này lại thuộc Thẩm gia ở kinh thành, và thế lực của nó cũng thuộc trong những thế lực lớn nhất đếm trên đầu ngón tay trên cả nước.
Hạ gục Thẩm Hoa?
Trình Uyên không khỏi cười khổ. “Chu Lão gia nói đùa.
Nói thật, tôi không có hứng thú chút nào.”
Sau khi Trình Uyên từ chối, sắc mặt Chu Kiệt hơi tối sầm lại.
“ngươi sợ sao?” Chu Kiệt hỏi Trình Uyên.
Trình Uyên gật đầu, thành thật thừa nhận nói “Đúng vậy.”
“Có tôi hỗ trợ, ngươi sợ cái gì?” Chu Kiệt lại hỏi.
Trình Uyên tiếp tục cười khổ. “Ngài cũng không phải là không qua được Thẩm Hoa nên mới tới tìm tôi giúp sao?
Vậy thì xin hỏi Chu Lão, ngài làm sao có thể hỗ trợ cho tôi?”
“…” Chu Kiệt.
Cả hai im lặng một lúc.
Một lúc sau, sắc mặt Chu Kiệt hoàn toàn chìm xuống.
“Tiểu Trình, ngươi biết không, Tỉnh Giang Bắc cái này muốn vào tay ta có rất nhiều người muốn,và có rất nhiều người đã mài đầu đến nhọn mà vẫn muốn đầu quân cho ta, nhưng ta một cái liếc nhìn thôi củng không có.”
“ngươi thật sự muốn từ chối lòng tốt của tôi sao?”
Trình Uyên thở dài, “Chu Lão, xin hãy tha cho tôi đi. Tôi ở đây thực tế là quá nhỏ bé, căn bản không thể lọt vào pháp nhãn của ngài được, cũng không lọt được vào nhãn thị của tập đoàn Thẩm thị người ta được.”
Đương nhiên, Trình Uyên biết Chu Kiệt toan tính điều gì, hắn đơn giản chỉ muốn mình giết Thẩm Hoa, cả hai không chết thì củng sức mẽ, sau đó sẽ ra tay thu dọn đống hỗn độn này.
Trình Uyên đoán được Chu Kiệt dựa vào loại này toan tính,lôi kéo công ty không phải cùng Cẩm Đông một nhà.
Nói một cách dễ hiểu, thì đây là đục nước béo cò.
Chu Kiệt nhìn chằm chằm Trình Uyên hồi lâu, sau đó ý tứ sâu xa nói: “làm người , tôi cái gì cũng không sợ, tôi chỉ sợ an nhàn.”
“An nhàn lâu sẽ khiến người ta mất đi động lực để tiến bộ.”
“Nhóc con, ngươi chính là quá an nhàn, ngươi cũng không có ý thức được cho việc nguy hiểm trong thời gian tới, chẳng lẽ là ở Tam Thạch Thôn sinh hoạt quá lâu,nên quen thuộc rồi?”
Nghe được lời nói này của Chu Kiệt, trong lòng Trình Uyên đột nhiên run lên.
“Chu Lão gia, ngài đây là muốn uy hiếp tôi sao?” anh gắt gao hỏi.
Chu Kiệt cười ha ha hai lần rồi thở dài nói: “Được rồi, ngươi là đứa trẻ tâm tư kín đáo, trước khi làm việc gì cũng phải nghĩ sâu tính kỹ,cũng được, chuyện này ngươi cứ trở về cân nhắc suy nghĩ cho thật kỹ. Ngày mai tôi rời khỏi Tân Dương , hi vọng trước khi đi có thể nghe được điện thoại của ngươi.”
Sau đó, Chu Kiệt đứng dậy đưa tay ra hiệu mời.
Sự tình nói xong, quá không thoải mái, Chu Kiệt liền hạ lệnh tiễn khách.
Trình Uyên hít một hơi dài, xoay người bước ra ngoài.
Khi anh ra đến phòng khách, cô gái mặc đồ đỏ vẫn đang ngồi trên ghế sô pha, mấy vệ sĩ đã đi hết, và những cái xác ở đó cũng biến mất.
Còn Bạch Long Trần Đông thì đứng ở cửa, trên ghế sô pha đối diện với bọn họ là một tên vệ sĩ gầy gò.
Khi Chu Kiệt tiễn Trình Uyên ra ngoài, trên mặt lại lộ ra nụ cười giả tạo.
Nhìn thấy Chu Kiệt, cô gái mặc áo đỏ lại cúi đầu xuống, người đàn ông gầy gò cũng nhanh chóng đứng lên.
“Tiểu Trình, trở về suy nghĩ thật kỹ, ta sẽ không tiễn.”
Chu Kiệt mỉm cười nói.
Trình Uyên gật đầu, sau đó thở dài “Chu Lão, nếu ngài không tiễn tôi, vậy tôi tiễn ngài một đoạn vậy!”
“Hả?” Chu Kiệt nghe vậy sửng sốt một chút, “ngươi có ý gì?
“Vụt!”
Trình Uyên nhanh chóng xoay người liền lấy con dao từ trong ngực Trần Đông ra, không hề báo trước, đột nhiên một con dao đâm thẳng vào tim Chu Kiệt.
“tiễn ngươi lên đường trước!”
Chu Kiệt nhất thời trợn to hai mắt, ngơ ngác nhìn Trình Uyên, tựa như muốn hỏi, tại sao lại làm vậy?
Chu Kiệt nằm mơ cũng không nghĩ tới ,Trình Uyên sẽ có lá gan giết mình.
Trong những thông tin hắn nắm được, Trình Uyên là một người đàn ông có đầu óc tỉ mỉ, tâm tư quá kín đáo,làm việc có đầu có đuôi, trông rất tinh tế nhưng lại quá thiếu quyết đoán và điểm yếu là một người phụ nữ.
Làm sao một người như thế này lại có thể có dũng khí giết người?
Điều này … Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Không chỉ ngoài sự mong đợi của hắn, hành động này của Trình Uyên còn vượt qua dự liệu của tất cả mọi người.
Trần Đông và Bạch Long đều sững sờ một chút, sau đó nhanh chóng đứng ở phía sau Trình Uyên, đối mặt với người đàn ông gầy gò.
Mà người vệ sĩ gầy của Chu Kiệt con mắt cũng đột nhiên trừng một cái, cấp tốc đứng lên.
Tuy nhiên, hắn ta chỉ đứng lên, nhưng không co bất kỳ phản ứng nào.
Cô gái mặc áo đỏ càng thêm kinh hãi trợn mắt líu lưỡi, khuôn mặt xinh đẹp biến thành bất động biểu cảm, tựa như quên mất cả hít thở.
“Tại ….. sao …” Chu Kiệt chậm rãi bước tới anh, tay vịnh tay ôm lấy cánh tay Trình Uyên, dường như trước khi chết muốn bắt anh lại.
Nhưng rốt cuộc cuối cùng cái gì cũng không bắt được, xem ra Trình Uyên cũng không có ý định để hắn bắt lấy.
“Bởi vì ngươi biết quá nhiều.” Trình Uyên nói một cách lạnh lùng.
Biết quá nhiều?
Câu này lẽ ra cấp trên nói với cấp dưới, nhưng hiện tại đã hoàn toàn đổi vai.
Trình Uyên không nói rõ những gì đã nói, Chu Kiệt đương nhiên cũng không biết, chỉ là vì nói sai một câu mà Trình Uyên đột nhiên hạ quyết tâm giết hắn.
Hắn biết Trình Uyên ở Tam Thạch Thôn, cho nên tự nhiên cũng biết Trình Uyên, mẹ anh cùng Bạch An Tương cũng ở Tam Thạch Thôn.
Câu này đánh thẳng vào điểm yếu của Trình Uyên.
Kỳ thực Chu Kiệt phân tích Trình Uyên vẫn đúng, nhưng đôi khi cũng có ngoại lệ.
Ví dụ, nếu ai đó có thể đe dọa gia đình của Trình Uyên, đặc biệt là mẹ anh và Bạch An Tương, anh nhất định sẽ lập tức trở thành một loại người khác, một loại người giết người một cách quyết đoán để bảo vệ cho sự an toàn của gia đình mình.
Một giây trước, sắc mặt Chu Kiệt không để mọi người vào trong mắt, lúc này hai mắt nhìn thẳng vào Trình Uyên, trời lạnh dần, chết không được nhắm mắt!
Trình Uyên vẻ mặt lãnh đạm, rút dao ra khỏi người hắn, sau đó chùi vào người Chu Kiệt, đưa lại cho Trần Đông.
Anh quay lại nhìn người vệ sĩ gầy gò, hỏi “ngươi định báo thù cho hắn ta sao?”
Người vệ sĩ gầy gò nhún vai, vậy mà lộ ra vẻ tươi cười.
“Cứ coi như ta trả thù cho ông ấy đi, như vậy ông ấy có thể sống lại sao.”
“…”
Người vệ sĩ gầy gò nói ra khiến tất cả mọi người phải choáng váng.
“các ngươi chỉ là giết một người trả lương cho tôi thôi.
tôi quay đi chỗ khác tìm một người trả lương tiếp cho tôi thế là xong.”
Nghe vậy, Trình Uyên cười lạnh một tiếng, “ngươi làm như vậy, ai dám lợi dùng ngươi?”
“Chuyện này cũng không làm phiền đến ngươi phải hao tâm tổn trí.” Vệ sĩ gầy gò tà ác nhếch miệng cười nói: “Lúc đầu nếu ngươi không động thủ, tối nay, ta cũng sẽ giết hắn..”
“Hiện tại thì tốt rồi, ta không cần phải ra tay, đỡ phiền phức.”
Trình Uyên không khỏi nhíu mày, “vậy ngươi đến từ Thẩm thị hay từ tập đoàn Thắng Lợi? Hay là Tề Tử?”
“Stop !” Người đàn ông gầy gò thốt ra một vẻ khinh thường cười lạnh, “ta Làm sao có thể làm việc với một tên trộm nhỏ này.”
Tên trộm nhỏ …
Trình Uyên đột nhiên càng thêm sửng sốt.
Mấy người này, đối với Trình Uyên lúc này không khác gì núi này cao còn núi khác cao hơn, nhưng tại sao lại bị người này gọi là tên trộm nhỏ?
“Ta không quan tâm ngươi làm việc cho ai, hôm nay, ngươi cũng có thể ở lại.” Trình Uyên nhẹ giọng nói.