Mục lục
ĐỈNH CAO PHÚ QUÝ TRÌNH UYÊN ngoại truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8.


Làm gì? Trình Uyên như lọt vào trong sương mù, trong chốc lát vẫn chưa tỉnh táo lại, sau khi hít một hơi thật sâu thì đứng lên khỏi ghế chủ tịch: “Dẫn tôi đi dạo trước rồi nói” Vương Tử Yên ngơ ngác mất một lúc, còn Trình Uyên đã đi ra khỏi phòng làm việc từ lâu.


Điều này khiến Vương Tử Yên không nhịn được nhíu mày, thở dài.


Tập đoàn Tuấn Phong tốt đẹp lại giao vào tay một tên ăn chơi trác táng, xem ra là sắp phải lụn bại rồi.


Nhưng hết cách, ai bảo người ta là con nhà giàu chứ.


Trình Uyên rời khỏi phòng làm việc đi lại khắp toà nhà, giống như hai lúa mới lên thành phố vậy, tràn đầy cảm giác mới lạ.


Quản lý cấp cao của ban quản trị nhìn thấy đều sẽ cực kỳ cung kính chào hỏi anh.


Đó đều là những người của giới thượng lưu, nếu là trước đây chắc chắn sẽ không ai thèm để ý đến anh, lúc đầu còn khiến Trình Uyên hơi vừa mừng vừa lo. Nhưng nghĩ lại bây giờ mình là Chủ tịch HĐQT, cho nên cũng bình tĩnh hơn nhiều.


Khi anh đi ngang qua bộ phận mua bán, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên từ trong phòng làm việc của Giám đốc bộ phận mua bán.


“Giám đốc Từ, chúng tôi rất có thành ý đó ạ” “Haizz, Tiểu Mục à, cô nhìn danh thiếp trên bàn của tôi đi, không ngại nói thật cho cô biết, người có thành ý hơn cô tôi có thể xếp thành một bộ bài rồi” “Nhưng mà..” “Đừng nhưng mà, cũng không có cái gì để nhưng mà, nếu cô thật sự muốn hợp tác với Tập đoàn Tuấn Phong.


của chúng tôi thì lấy thành ý của cô ra đi” Hôm nay Mục Như Trăn mặc váy ngắn màu da, Giám đốc Từ híp mắt quan sát qua lại trên người cô ta, ánh mắt dừng lại trên cặp đùi trắng nõn rất lâu.


Mục Như Trăn bị Giám đốc Từ nhìn làm không thoải mái, cũng hiểu ý của ông ta, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên u ám.


“Xin lỗi Giám đốc Từ, tôi… tôi còn có việc, hôm khác lại đến chào hỏi ông sau” Mục Như Trăn vội vàng đứng dậy đi ra ngoài cửa như chạy trốn, nhưng không ngờ dường như Giám đốc Từ đã nhận ra từ lâu, chặn cửa lại.


“Khà khà, Tiểu Mục à, nếu đã đến rồi thì ở lại thêm một lát đi” Ông ta cười xấu xa: “Tôi nói thẳng với cô nhé, hôm nay chỉ cần cô đi với tôi một lần, tuy đơn đặt hàng lần này không có chuyện công ty của cô, nhưng lần sau chác chán tôi sẽ ưu tiên nghĩ đến” Mỗi buổi tối Mục Như Trăn đều gọi video cho Bạch An Tương, giọng nói của cô ta Trình Uyên đã sắp nghe đến chai cả tai rồi, không thể nào nghe lầm được.


Nghe đến đây, sắc mặt Trình Uyên hoàn toàn sa sầm lại.


Không nói đến người phụ nữ bên trong là bạn thân của Bạch An Tương, cho dù đổi thành một cô gái khác, anh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, huống hồ còn ở công ty của mình.


Không ngờ ngày đầu tiên nhậm chức đã gặp phải chuyện thế này! “Vương Tử Yên!” Trình Uyên la lớn.


Vì ở cùng một toà nhà, gần như tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng gọi của anh.


Vương Tử Yên đi giày cao gót “cộc cộc cộc” bước rới.


“Chủ tịch muốn dặn dò gì ạ?” Tuy Vương Tử Yên cảm thấy người trước mặt là một tên con nhà giàu không biết gì cả, nhưng cô ta vẫn cung kính hỏi.


Dù sao Trình Uyên cũng là người phát lương cho cô ta.


“Cô đi xử lý chuyện bên trong” Trình Uyên chỉ phòng Giám đốc bộ phận mua bán.


Vào lúc Trình Uyên kêu lên kia, Giám đốc Từ bên trong đã ïu xìu từ lâu, không dám thở mạnh một tiếng.


Mục Như Trăn thấy thế thì biết mình may mắn thoát khỏi hiểm cảnh, không nhịn được thở phào một hơi.


Cô ta biết là người bên ngoài cứu mình, trong lòng vô cùng biết ơn, vào lúc Giám đốc Từ sợ đến không biết làm sao, Mục Như Trăn mở cửa phòng, lợi dụng cơ hội chạy ra ngoài.


Mà khi cô ta chạy ra ngoài lại chỉ nhìn thấy trợ lý Chủ tịch HĐQT Vương Tử Yên đứng trước mặt,và một bóng lưng đúng lúc đi đến chỗ rẽ.


Trong khoảnh khắc đó, bóng lưng kia… khiến tim cô ta đập thình thịch.


Nhưng sao giọng nói khi nãy lại có hơi quen tai nhỉ? Trong phòng làm việc của Chủ tịch HĐQT.


Vương Tử Yên xử lý xong chuyện này trở về, Trình Uyên gật đầu nói: “Cô gái khi nãy nói chuyện với bộ phận mua bán của chúng ta bàn về cái gì thế?” “Vật liệu xây dựng” Vương Tử Yên nói, sau đó đưa tài liệu cho anh.


Lúc Trình Uyên tiện tay mở ra xem thì phát hiện mát Vương Tử Yên hơi loé lên, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.


“Có chuyện gì à?” Anh hỏi.


Vương Tử Yên nói: “Giám đốc Từ là nhân viên kỳ cựu của công ty, có năng lực cũng có quan hệ, nghe nói với một lãnh đạo nào đó của thành phố Tân Dương…” “Cô cảm thấy tôi không nên đuổi ông ta?” Trình Uyên ngắt lời cô ta.


“Có hơi cẩu thả” Vương Tử Yên đáp.


Trình Uyên lạnh lùng kết luận: “Không có cơ hội thương lượng” Sau đó anh lật xem tài liệu công ty Vương Tử Yên đưa tới, phát hiện báo giá của công ty bọn họ cũng không cao, không suy nghĩ nhiều đã trực tiếp ký tên.


“Sử dụng vật liệu của công ty bọn họ đi” Trình Uyên đưa tài liệu lại cho Vương Tử Yên.


Cô ta nhíu mày, thầm than thở: Haiz, vẫn còn quá non nớt.


Cô ta cảm thấy Trình Uyên làm việc theo cảm tính, đấy là tối ky của một người lãnh đạo.


Nhưng Trình Uyên lại không nghĩ thế.


Có rất nhiều câu chuyện về con sâu làm rầu nồi canh rồi.


“À đúng rồi, cô đi thông báo với các cấp cao tham gia cuộc họp hôm nay giúp tôi, tạm thời đừng để lộ tin tức về thân phận của tôi” Trình Uyên đột nhiên nói.


Con người anh thích khiêm tốn, không thích rêu rao.


Huống hồ trước khi thân phận chưa bại lộ hoàn toàn, có rất nhiều chuyện tiện làm hơn.


Vương Tử Yên hơi giật mình, sau đó gật đầu.


Trước khi rời khỏi công ty, Trình Uyên cho Vương Tử Yên quyền hạn rất lớn, để cô ta xử lý một vài công việc thay mình, sau đó thì nhanh chóng đến bệnh viện một chuyến với mẹ.


Buổi tối vẫn cho nhân viên chăm sóc ở lại, còn anh thì trở về phòng thuê đơn sơ của Bạch An Tương.


Bạch An Tương đã trở về trước anh.


Thấy cửa phòng đóng chặt của cô, Trình Uyên lác đầu, vội vàng vào phòng mình cởi âu phục xa hoa trên người xuống, cẩn thận xếp lại cho vào trong ngăn tủ.


“Honet, sao muộn vậy cậu mới nghe điện thoại video của tớ?” Phòng bên cạnh vang lên tiếng trò chuyện của Bạch An Tương và Mục Như Trăn.


Mục Như Trăn: “Haiz, đừng nói nữa, hôm nay rất xui xẻo: “Sao thế?” Bạch An Tương hỏi.


“Hôm nay tớ đến Tập đoàn Tuấn Phong bàn chuyện hợp.


†ác, gặp phải một tên háo sắc” “Hả? Cậu không sao chứ?” “Không sao không sao, à đúng rồi An Tương, nói cho cậu một bí mật” “Bí mật gì?” “Hình như tớ… tớ động lòng rồi” “Cái gì? Cậu yêu cái tên háo sắc kia hả?” “Phi phi phi, làm gì có, tên háo sắc kia bị chủ tịch của Tuấn Phong đuổi rồi” Mục Như Trăn thêm mám thêm muối kể từ đầu đến cuối chuyện mình trải qua cho Bạch An Tương nghe một lược, trong đó có cả chủ tịch của Tập đoàn Tuấn Phong vì cứu cô ta mà đại chiến ba trăm hiệp với Giám đốc Từ là ác ma hoá thân, cuối cùng còn bị thương nặng.


Nhưng thật ra cô ta còn chưa thấy mặt Trình Uyên, Giám đốc Từ cũng chỉ bị nữ trợ lý nhìn rất lạnh lùng kia xử lý thôi.


“Cậu nói cậu thích Chủ tịch mới của Tập đoàn Tuấn Phong?” “Ừm” Sau đó Mục Như Trăn thở dài một hơi: “Haiz, đáng tiếc không nhìn thấy mặt mũi anh ấy ra sao” “Cậu đừng có nằm mơ nữa” Bạch An Tương trêu chọc.


cô ta.


Mục Như Trăn không phục: “Người luôn phải có ước mơ.


mà, nếu không có khác gì cá mặn chứ? Tớ không quan †âm, tớ là thích chủ tịch của Tuấn Phong đấy, tớ thề, chỉ cần anh ấy không có vợ, tớ nhất định phải lấy anh ấy” “.” Bạch An Tương.


“Cậu phải biết rằng người phụ nữ nào cũng ước mình có thể có được sự ưu ái của bạch mã hoàng tử, tớ cảm thấy mùa xuân của mình đã đến rồi. Honey à, nói không chừng bạch mã hoàng tử của tớ là Chủ tịch của Tuấn Phong đó” Nghe vậy, Bạch An Tương không nhịn được thở dài: “Như Trăn, cậu đúng là mê trai, ngay cả một người chưa gặp cũng nghĩ nhiều như thế, người ta là Chủ tịch của Tuấn Phong đấy, sao có thể tiếp xúc với mấy người phụ nữ bình thường như chúng ta chứ?” “Hừ, tớ không quan tâm, dù sao hôm nay anh ấy cũng xem như anh hùng cứu mỹ nhân rồi, nếu là cổ đại, tớ sẽ có thể lấy thân báo đáp đấy” Bạch An Tương trêu chọc: “Lỡ như anh ta là một tên xấu xí thì cậu cũng lấy à?” Đầu bên kia điện thoại im lặng mấy giây, sau đó Mục Như Trăn mới đáp: “Không thể nào, nhìn bóng lưng cũng đẹp trai vậy, sao có thể là một tên xấu xí được” “Đúng rồi, tớ nghe giọng nói của anh ấy hơi quen, hình như hơi giống của Trình Uyên, đừng nói người đàn ông của cậu là Chủ tịch HĐQT của Tuấn Phong nhé, hì hì..” Bạch An Tương đen mặt: “Cậu đừng có trêu tớ, sao mà có thể chứ…” Cuộc trò chuyện của hai người truyền vào tai Trình Uyên, anh không nhịn được cười khổ, nếu để Mục Như Trăn biết Chủ tịch HĐQT của Tuấn Phong là mình, không biết cô ta có phát điên không nữa.


Cả Bạch An Tương, nói không chừng trong chốc lát cô cũng sẽ không chấp nhận được nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK