Người muốn giết chết anh ta, không phải Trình Uyên mà là ông chủ của năm công ty kia.
Bị người ta dùng thuốc uy hiếp thời gian dài làm chuyện mình không muốn làm, một khi ông chủ của năm công ty kia thoát khỏi khống chế thì sẽ không còn duy trì quan hệ tốt với Long Thầm Khang nữa, bị người ta kiềm kẹp cũng không phải là chuyện tốt.
Họ cÍ ¬uốn ga Long Tiến khẳng Trình Uyên.
Long Thầm Khang nghe được giọng điệu như nước sôi để nguội của Vương Quân mới tỉnh ngộ.
Nhưng sao họ có thể thoát khỏi khống chế?
Có người giải độc cho họ.
Là ai?
“Lý Nam Địch?” Long Thầm Khang chợt nhớ tới người từng là học sinh của mình.
Dù thế nào, bây giờ nói gì cũng đã muộn, anh ta muốn nắm lại cục diện thì phải nghĩ ra cách bảo vệ tính mạng mình trước đã, sau đó lại nghĩ cách diệt trừ Lý Nam Địch, cuối cùng bịa đặt theo thủ đoạn lúc trước.
Nhưng bây giờ muốn giữ được mạng, lại rất khó Ông chủ của năm công ty lớn, còn dùng tiền mua sát thủ giết mình, thành phố Tân Dương lại là một nơi lớn như: vậy, mình có thể trốn đi đâu đây?
Long Thầm Khang giống như chó nhà có tang cuối cùng cũng hiểu vì sao Trình Uyên không bằng lòng cho anh ta đi tù.
Trình Uyên muốn cái mạng này của anh ta!
rốn vào công trường nào đó, Long Thầm Khang giống như ăn mày, không còn chút hào quang nào trước đó.
Một chuyện nữa cũng đã kết thúc, cuối cùng Trình Uyên cũng thở dài một hơi.
Bởi vì trước đó lo lắng cao độ, cho tới bây giờ mới thả lỏng lại khiến cho anh lập tức cảm thấy tinh thần vô cùng mệt mỏi.
Sau khi trở lại phòng làm việc, nằm trên cái ghế của mình rồi ngủ thiếp đi.
Lúc Lý Nam Địch và Vương Tử Yên tới gõ cửa thì Trình Uyên cũng không tỉnh.
Nhìn dáng vẻ ngủ say của Trình Uyên, Vương Tử Yên lo lắng hỏi: “Anh ấy là ngất xỉu hay đang ngủ thế?”
Lý Nam Địch nghiêng đầu nhìn Vương Tử Yên, trêu ghẹo nói: “Sao cậu lại quan tâm tới anh ta như vậy?”
Một câu dường như đâm trúng tim đen của Vương Tử Yên, cô ta chỉ cảm thấy gò má mình nóng lên, không nhịn được cố cãi lại: ‘Anh ấy là ông chủ của tớ, tớ là nhân viên, nhân viên quan tâm ông chủ mình một chút cũng không được sao?”
Lý Nam Địch cười xùy một tiếng.
Tìm được một cái chăn đắp lên người Trình Uyên, Vương Tử Yên không nhịn được trợn mắt liếc Lý Nam Địch: “Cũng đâu phải cậu chưa từng gặp vợ của người ta: Lý Nam Địch bĩu môi, trong lòng thể hiện không phục nhưng lại bất đắc dĩ phải thừa nhận: “Haiz, thật đúng là trai tài gái sắc”
“Cho nên, cậu có thể tưởng tượng ra được rằng chủ tịch là người ở rể không?” Vương Tử Yên hỏi.
“Ở rể? Sao có thể chứ?”
Người có tiền giống như Trình Uyên sao có thể đi ở rể được chứ?
Nghĩ lại nhà họ Bạch cũng chỉ thường thôi.
Chẳng lẽ vì anh mê mẩn sắc đẹp của Bạch An Tương sao?
Lý Nam Địch không thể hiểu được.
Ra khỏi phòng làm việc của Trình Uyên, Vương Tử Yên dẫn Lý Nam Địch đi tới phòng làm việc của mình, rót cho.
cô ta một ly cà phê, nói: “Thật ra ngay từ đầu tớ cũng không hiểu được.”
“Lúc đầu tớ cho rằng anh ấy là một cậu ấm nhà giàu ăn chơi trác táng mà thôi.”
“Trước đó lúc bà chủ quản lý tập đoàn, tất cả mọi chuyện đều do một mình bà ấy xử lý, cho nên tập đoàn phát triển vô cùng thuận lợi, cũng chưa bao giờ gặp phải sóng to gió lớn gì.”
“Nhưng sau khi chủ tịch tiếp quản được hai tháng thì xảy ra chuyện còn nhiều hơn những chuyện xảy ra trong hai năm. Nhưng Tập đoàn Tuấn Phong vừa đứng trước nguy cơ mà cũng vừa đứng trước cơ hội bành trướng lớn mạnh hơn hai năm trước.”
“Lúc này, trong mắt tớ thì vị cậu ấm nhà giàu nổi loạn này như siêu nhân không gì không làm được. Anh ấy lần lượt giúp Tập đoàn Tuấn Phong biến nguy thành an, cũng bởi vậy khiến tớ không thể không thừa nhận mình rất khâm phục anh ấy”
“Cho nên, chỉ là khâm phục!” Vương Tử Yên nhấn mạnh cho Lý Nam Địch biết.
“Vòng vo như vậy chỉ vì muốn cho tớ biết cậu không thích anh ta chứ gì” Lý Nam Địch tức giận nói.
Nhưng sau khi nghe Vương Tử Yên giải thích mọi chuyện về Trình Uyên lại khiến trong lòng cô ta có chút dao động.
Bạch Sĩ Câu và Lý Ninh Quyên lái xe dẫn Bạch An Tương tới bệnh viện, tiếp họ vẫn là Từ Chương.Từ Chương không nhịn được làm kiểm tra toàn thân cho Bạch An Tương, còn nói rõ mọi chuyện cho Lý Ninh Quyên và Bạch Sĩ Câu, đương nhiên còn có Bạch An Tương.
Đối với ba mẹ ruột của mình, Bạch An Tương vẫn cảm thấy có hơi lạ lẫm nên biểu hiện rất cẩn trọng, nhưng mà bây giờ cô hình như càng khát vọng biết được Trình Uyên là người thế nào.
Từ Chương nói xong khiến cho cô vô cùng rung động, cũng khiến Bạch Sĩ Câu và Lý Ninh Quyên vui mừng.
Nhưng cho dù như vậy, trên đường trở về, Lý Ninh Quyên vẫn lải nhải suốt về Trình Uyên.
“Theo mẹ thì Trình Uyên này chính là kẻ không có lòng tốt” Lý Ninh Quyên nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không vì sao nó lại giấu giếm thân phận của mình với chúng ta chứ?”
Chuyện Trình Uyên là Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong, Bạch Sĩ Câu và Lý Ninh Quyên đều ăn ý không nói cho Bạch An Tương biết, chủ yếu là sợ cô bị dọa nhưng cho.
dù cô biết cũng không sao, bởi vì hiện tại cô không có bất kì ấn tượng gì với Tập đoàn Tuấn Phong.
“Nó cũng có cái khó xử của mình mà” Bạch Sĩ Câu nói.
Lý Ninh Quyên buồn bực nói: “Ông im miệng đi, nó thì có chuyện gì khó xử chứ? Đúng là Trình Uyên đối với An Tương rất tốt, nếu không phải vì nó dám đánh cược mạng mình vì An Tương thì tôi đã sớm bảo An Tương ly hôn với nó rồi.”
“Vô duyên vô cớ gây thù chuốc oán nhiều người như vậy, ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ tốt, đây mà được coi là đàn ông cái gì chứ?”
“Trình Uyên này làm người làm mẹ như tôi muốn tức chết mà”
Nghe bà ta nói như vậy, Bạch Sĩ Câu cười lắc đầu nhắc.
nhở: “Mẹ vợ”
“Thì đó cũng là mẹ mà!” Lý Ninh Quyên buồn bực nói: “Tôi nói ông đó, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? To gan rồi à? Còn dám mạnh miệng với tôi ở khắp nơi như vậy?”
Bạch Sĩ Câu vội vàng lắc đầu: “Không dám không dám.”
Ði ngang qua văn phòng quản lý điện.
“Két két!” một tiếng, Bạch Sĩ Câu đạp gấp chân thắng dừng lại.
“Muốn chết à?” Xém chút nữa đâm đầu lên ghế trước nên Lý Ninh Quyên tức giận nói.
Nhưng vừa nói xong, bà ta liền nhận ra tình huống của Bạch Sĩ Câu không đúng.
Bạch Sĩ Câu trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào cổng văn phòng quản lý.
Lúc này, một hàng dài người đang đợi xử lý nghiệp vụ, mà bên trong hàng dài đó lại có bóng dáng đột nhiên lọt vào tầm mắt của họ.
Ba ruột của Bạch Sĩ Câu, ông cụ Bạch đang xếp hàng trong đội hình dài đó.
Giờ phút này một ông cụ hơn bảy mươi tuổi, tóc gần như bạc trắng hết, mặc quần áo bình thường, nhất là trong đội hình như này nếu không nhìn kỹ sẽ không khác gì người qua đường khác.
Ông ta cũng chỉ là một ông lão bình thường mà thôi.
Bàn tay cầm tay lái của Bạch Sĩ Câu hơi run rẩy.
Ân oán mấy chục năm với người ba này khiến lòng của ông tràn đầy rối rắm và mâu thuẫn.
Hơn mười năm nay, thái độ của ông cụ Bạch với Bạch Sĩ Câu khiến cho người ta không có cách nào nhìn thẳng, dùng cách nói của Trình Uyên là nặng bên này nhẹ bên kia, người ngoài cũng có thể nhìn ra được.
Mà giờ phút này…
Bạch Sĩ Câu thở dài một hơi, chuẩn bị khởi động xe lần nữa.
Nhưng lúc này, ông lại thấy Lý Ninh Quyên mở cửa xe đi xuống.
“Ây?” Bạch Sĩ Câu muốn gọi Lý Ninh Quyên lại nhưng vừa lên tiếng lại phát hiện cổ họng đẳng chát vô cùng.
Bất đắc dĩ, ông chỉ có thể đi theo xuống xe.
“Ba, ba đang chờ đóng tiền điện ạ?” Lý Ninh Quyên đi tới trước mặt ông cụ Bạch.
Một tiếng gọi ba này, khiến cho cả người ông cụ Bạch run rẩy, nhưng lúc nhìn thấy Lý Ninh Quyên thì ông ta ngẩn ra.
Đoạt lấy phiếu nợ tiền trong tay ông cụ Bạch, Lý Ninh Quyên đưa ông ta ra khỏi hàng rồi nói: “Ba về nhà với Sĩ Câu trước đi, con thay ba xếp hàng.”