Tư Đồ Vân nheo ánh mắt lại, đột ngột thân hình dừng lại.
Không chỉ Tư Đồ Vân sững sờ trước cảnh này, ngay cả Trình Uyên cùng cô mập đều kinh hãi không ngậm miệng lại được.
Lý Túc vung nhẹ người, Tư Đồ Vân kinh ngạc, trong lòng hoảng hốt đột nhiên phun ra một thứ gì đó vào Lý Túc.
Lý Túc nghiêng đầu tránh đi, chính là lúc này Tư Đồ Vân vung tay lên, bùi mù theo gió bay lên.
Lý Túc vung tay lên, quần áo trên người không gió mà bay,nguồn gió kia liền bị anh dập tắt.
Tư Đồ Vân lợi dụng hạ độc, lúc này Bạch Long đã nói cho Lý Túc biết những gì mình biết, nên Lý Túc không dám sơ ý, không dám để khói vào người.
Lợi dụng lúc này, Tư Đồ Vân đột nhiên cúi người định chạy trốn.
Thực lực của Lý Túc vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn, hay nói cách khác là vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Tư Đồ Vân vô cùng tức giận, bởi vì Long Học Viễn, hay là … kim chủ, cũng không ai nói cho hắn biết,còn có nhân vật Lý túc này.
Tuy nhiên, có người lại đã sớm dự phòng hắn chạy trốn.
Ngay khi hắn vừa cúi xuống và muốn chạy, một cây đại đao lớn lao về phía hắn.
Tư Đồ Vân chỉ cảm thấy một bóng đen đập vào đầu, gió lớn cùng sát khí, còn chưa kịp suy nghĩ đã né đầu tránh đi.
Cô gái mập thuận thế đơn quyền đánh vào ngực Tư Đồ Vân một phát.
“Phụt!” Một dòng máu phun ra từ miệng Tư Đồ Vân.
“Cẩn thận!” Lý Túc đẩy ra một làn sương mù, nhìn thấy cảnh này, nhanh chóng nhắc nhở cô mập.
Kết quả, vẫn là muộn một bước.
Cô gái mập không kịp né tránh cụm máu do Tư Đồ Vân phun ra, liền theo bản năng dùng cánh tay chặn lại.
“xì!” Với một âm thanh.
Một đám khói xanh bay thẳng lên, cánh tay thiếu nữ mập trong nháy mắt biến thành màu đen, tốc độ nhanh như phun sơn.
“A!”
Cô béo bỗng hét lên đau đớn.
Khi Bạch Long nhìn thấy điều này, sắc mặt của anh ta cuối cùng cũng thay đổi, anh đột nhiên liền hướng hai người phóng đi.
Lý Túc trước một bước đuổi tới, một cước đá vào ngực Tư Đồ Vân, Tư Đồ Vân bị đá văng ra xa một tiếng “rầm”, tông vào xe Jeep, xe Jeep lắc lư.
Cảnh tượng này chuyển biến quá nhanh, Trình Uyên quá mức sửng sốt.
anh thấy cô gái béo nghiến răng dữ dội, đâm cây đao khổng lồ xuống đất, và cánh tay trái của cô ấy bay lên.
“phập”
Lòng bàn tay tròn trịa và theo một nửa cánh tay đã bị chặt đứt, máu tươi lập tức đầm đìa.
Lúc này, Trình Uyên thực sự là quá sửng sốt.
Quyết tâm của cô gái mập đã đánh thẳng vào tâm hồn Trình Uyên, và cú sốc kinh hồn.
Để ngăn chất độc phát tán, cô gái béo đã không ngần ngại chặt tay trái bị trúng độc của mình,cái này người bình thường ai có thể làm được?
Bạch Long chạy tới ôm cô gái mập đang ướt đẫm mồ hôi, nhanh chóng xé một mảnh vải trên người cô băng bó vết thương.
Xe Jeep bị Tư Đồ Vân lắc lư qua lại, cửa sau tự động mở ra, Bôn Lôi và Miêu Địa Nhất Chi Hoa lăn ra vì quán tính, cả hai đều bị còng.
“Miêu Vương …?”
Bôn Lôi bàng hoàng.
Tại Miêu Địa tồn tại giống như thần, nhưng lại bị người ta còng tay?
Hắn kinh ngạc không thôi.
Tư Đồ Vân phun một ngụm máu nữa, phun vào mặt Bôn Lôi.
“A…”
Bôn Lôi đột nhiên hét lớn một tiếng, sắc mặt nhanh chóng biến sắc.
Miêu Địa Nhất Chi Hoa ngẩn ra sau khi nhìn thấy.
Thấy vậy, Lý Túc vội vàng chạy tới.
Tư Đồ Vân đứng dậy xoay người bỏ chạy, rất nhanh.
Khi Lý Túc đến trước xe, thấy Bôn Lôi đã nằm trên mặt đất, đã chết.
Tư Đồ Vân cũng biến mất.
Chỉ có Miêu Địa Nhất Chi Hoa đang bàng hoàng trước mắt …
Lý Túc khẽ nhíu mày.
Tất cả chuyện này xảy ra quá đột ngột, ngay cả Lý Túc cũng có chút bối rối không biết nên đuổi theo Tư Đồ Vân hay là …
Một người chết và một người bị thương tại hiện trường.
Anh không có ý kiến gì, liền hướng ánh mắt về phía Trình Uyên.
Trình Uyên vẫn là đứng không vững, đỡ lấy xe của mình đối với Lý Túc lắc đầu..
Đuổi theo người trong bóng tối rất nguy hiểm, đặc biệt là người đó giỏi dùng độc dược, Trình Uyên không muốn Lý Túc lại xảy ra chuyện gì.
Mà Lý Túc lại sợ chính mình bị dính kế điệu hỗ ly sơn.
Hiển nhiên, không đuổi theo là lựa chọn tốt nhất lúc này.
Thở dài, Lý Túc móc ra còng tay hướng xe tăng đi đến.
Những người này, anh ta định đưa họ về.
Tuy nhiên, đó chỉ là khi đó.
“Ah A!”
Miêu Địa Nhất Chi Hoa đột nhiên giống như bị điên, ngửa mặt lên trời hét lên.
“các ngươi trả lại mạng chồng cho tôi!”
Mái tóc dài của cô ấy như bị gió thổi bay, bay tung tóe theo tiếng hét của cô ấy.
Rầm một tiếng, còng tay chắc chắn bị tách ra từ giữa, Miêu Địa Nhất Chi Hoa thoát ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, Lý Túc vội vàng đứng ở trước mặt Trình Uyên.
Mọi người đều cho rằng Miêu Địa Nhất Chi Hoa bị điên vì chồng cô đã chết, và cô ta sẽ cố gắng trả thù cho người đàn ông của mình.
Nhưng kết quả …
Cô ta sải hai chân dài như nhảy vọt, băng qua nóc xe Jeep rồi nhanh chóng ẩn vào bóng tối.
Chạy trốn…
“Các ngươi đều phải chết, ta đây sẽ giết tất cả các ngươi!”
Giọng cô ấy trôi đi.
Trong một khoảng thời gian dài…
Kết thúc, Trình Uyên nghĩ thầm, đã thất bại.
Anh không thể đem Miêu Địa chi vương một mẻ hốt gọn, chủ nếu là bởi vì anh chủ quan..
Anh luôn nghĩ rằng Bạch Long và Trần Đông có thể đảm đương mọi việc, không ngờ nghĩ tới người ta lại là cao thủ hơn hai người bọn họ.
Ngẫm lại, người mà anh phải đối phó sau này chỉ có thể đáng sợ hơn, chẳng hạn như em trai Trình Nặc.
Vì vậy, anh phải chuẩn bị và quy hoạch lại lực lượng của mình.
“Tôi sẽ đưa thi thể này đi, nhân tiện đưa cô gái mập này đến bệnh viện, Bạch Long ngươi ở lại quan tâm Trình Uyên giúp tôi.”
Lý Túc giải thích.
Bạch Long liếc nhìn em gái, có chút chần chừ.
Cô gái béo chịu đựng cơn đau dữ dội và nói: “Anh ơi, cứ làm như vậy đi.”
Bạch Long gật đầu.
…
…
Sau khi Lý Túc rời đi, Trình Uyên kêu Bạch Long lấy một ít nước sạch trong cốp xe, rửa vết máu trên người.
Sau đó khó khăn lên xe, châm điếu thuốc, nhân tiện đưa cho Bạch Long, lần này Bạch Long cũng không từ chối.
“Không ngờ anh còn có em gái.” Hít sâu một hơi, Trình Uyên nói.
Bạch Long hỏi: ” Có phải là không giống?”
“Đúng.”
“Không giống là đúng rồi.”
“gì?”
“Không phải thân.”
“…”
Trình Uyên kinh ngạc nhìn Bạch Long, trong mắt tràn đầy khó tin.
anh không ngờ Bạch Long nói chuyện ,vậy mà cũng sẽ thừa nước đục thả câu..
“Tiếp theo ngưoi định làm gì?” Bạch Long có vẻ hơi khó chịu bị Trình Uyên nhìn chằm chằm, vì vậy hỏi Trình Uyên.
Trình Uyên thở dài, “Để cho Miêu Địa chi Vương chạy đi, hắn lại biết quê hương của ta, cho nên, kế hoạch này, trước tiên chỉ có thể đưa mẹ tôi đi Tân Dương.”
Bạch Long lo lắng, “Tôi sợ là mẹ của ngươi không nguyện ý cùng ngươi đi.”
Trình Uyên cười khổ ” Không đi cũng phải đi.”
Vì vậy, sáng sớm hôm sau, sắc trời vừa hừng sáng, ánh mặt trời còn rất ngại ngùng hé mặt, bầu trời như được phủ một lớp vải tuyn, cửa nhà Trình Uyên “cọt kẹt” mở ra.
Trình Uyên đang ngồi trong xe cũng mở mắt ra.
Nửa đêm sau khi điều chỉnh lại, tuy thân thể vẫn còn đau nhức nhưng so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất có thể đứng dậy.
Trong gương chiếu hậu, anh nhìn thấy mẹ mình.