Mục lục
ĐỈNH CAO PHÚ QUÝ TRÌNH UYÊN ngoại truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 190


Điện thoại là do Lý Nguy gọi đến, ông ấy nói Thời Sách lẻn vào nhà trộm cướp bị người ta bắt, bây giờ đang ở trong đồn cảnh sát.


Trình Uyên cũng không thấy bất ngờ khi Lý Nguy biết Thời Sách là người của mình, dù sao hệ thống tin tứ ủ ời ta cũ mạnh mình rất nhiều.


Từ giọng điệu của Lý Nguy, Trình Uyên nghe ra có lẽ chuyện này còn có ẩn tình khác, nhưng mà…


“Dù thế nào, chứng cứ việc lẻn vào nhà trộm cướp vô cùng rõ ràng, nếu người báo án không rút đơn kiện…” Lý Nguy không nói hết câu, tỏ ra bí hiểm rồi nói: “Thế nhé, tôi cúp máy đây”


Cúp điện thoại xong, Trình Uyên không nhịn được nhíu mày, cố gắng ổn định lại cảm xúc của mình.


“Không xong rồi Trình Uyên, mẹ vợ cậu ngất xu rồi” Từ Chương mở cửa ra la lên.


Trình Uyên vội chạy vào trong, phát hiện Lý Ninh Quyên ngã xuống đất, đầu gối lên cánh tay, thở đều đặn.


Anh nhìn Từ Chương, Từ Chương bất đắc dĩ nhún vai với anh.


Tuy lần này Lý Ninh Quyên tìm đến Trình Uyên gây chuyện, còn khiến anh khó xử như vậy, nhưng anh cũng không hề trách bà ta.


Vì bà ta chỉ là một người mẹ, đến tính sổ với Trình Uyên chỉ vì tình yêu thương của một người mẹ với con gái mình thôi.


Trình Uyên cũng không vạch trần chuyện Lý Ninh Quyên không hề ngất xỉu, mà chỉ vờ nôn nóng nói với Từ Chương: “Anh Từ, anh mau khám cho mẹ tôi với.”


“Được” Từ Chương gật đầu, ngồi xổm xuống bấm vào huyệt Nhân Trung của Lý Ninh Quyên.


Lý Ninh Quyên đau đến mức nhíu mày, nhưng vẫn không tỉnh lại.


Thấy thế, Trình Uyên cười khẽ, thầm nghĩ nếu mình còn ở đây tiếp thì chắc mẹ vợ sẽ còn bất tỉnh lâu hơn nữa.


“Anh Từ, nơi này giao cho anh, tôi vẫn còn vài việc phải đi xử lý”


Từ Chương phất tay với anh: “Đi đi đi đi, ở đây còn có tôi: Trình Uyên đưa mắt ra hiệu với Vương Tử Yên, hai người cùng rời khỏi.


Đợi Trình Uyên đi rồi, Lý Ninh Quyên mới thở phào một hơi, mở mắt làm quá lên nói: “Ấy, sao tôi lại ngất xỉu thế?


Thằng khốn Trình Uyên kia đâu?”


“Cậu ấy nói có việc phải làm nên đi trước rồi” Từ Chương trả lời.


Lý Ninh Quyên ngồi dậy từ dưới đất, tức võ hai tay lên đùi: “Bác sĩ Từ đúng không, cậu xem đi, tôi tạo nghiệt gì thế này, tôi ngất xỉu mà nó không thèm hỏi một tiếng đã xoay người đi làm chuyện khác rồi, cậu nói xem có phải nó quá đáng lắm không?”


Từ Chương ra vẻ nặng nề gật đầu: “Quá đáng, thật quá đáng, thật sự không phải người mà, chị nhất định phải kêu con gái ly hôn với cậu ấy đấy!”


“Haiz, bác sĩ Từ này, cậu có ý gì thế?” Nghe Từ Chương nói thế, Lý Ninh Quyên đột nhiên chuyển mục tiêu: “Không nhận ra người tốt à?”


“Tôi..”


Sau khi rời đi, Trình Uyên đến Cục Cảnh sát một chuyến, †ìm Lý Nguy hỏi thăm tình hình của Thời Sách.


Lý Nguy nói với Trình Uyên là Long Thầm Khang báo án, lúc bọn họ chạy đến, Thời Sách đã ngất xỉu trong nhà của Long Thầm Khang, trong túi cậu ta có một cái đồng hồ vàng.


Trước đó Trình Uyên có kêu Thời Sách điều tra Long Thầm Khang, chắc hẳn là bị anh ta phát hiện rồi.


“Tôi có thể gặp cậu ấy không?” Trình Uyên hỏi.


Lý Nguy lắc đầu: “Trình Uyên, không phải tôi không nể mặt cậu mà là chúng tôi có quy định, tạm thời không thể cho cậu gặp được.”


“Được thôi, anh chuyển lời cho cậu ấy là đừng lo lắng đến mẹ mình, tôi sẽ cho người chăm sóc đàng hoàng, hơn nữa tôi sẽ nghĩ cách” Trình Uyên nói.


Sau khi rời khỏi Cục Cảnh sát, Trình Uyên lập tức trở về nhà.


Lúc về đến nhà không biết Bạch An Tương và Lý Nam Địch đang nói gì, hai người ngồi trong phòng khách cười ngửa tới ngửa lui, mãi đến khi anh bước vào tiếng cười mới dừng lại.


“Nói chuyện gì mà vui thế?” Trình Uyên hỏi.


Bạch An Tương cán môi cúi đầu không dám nhìn Trình Uyên.


Còn Lý Nam Địch thì bĩu môi: “Bí mật giữa con gái chúng tôi, không thể cho anh biết được”


Trình Uyên chỉ cười không nói gì.


“Đi, dẫn hai người đi mua quần áo”


Phụ nữ luôn rất có hứng thú với quần áo, dù có mất trí nhớ thì vẫn thế.


Trình Uyên dẫn Bạch An Tương và Lý Nam Địch đi dạo phố, dạo đến mức anh thở hồng hộc, nhưng hai cô gái lại như được tiêm thuốc kích thích hưng phấn, không hề biết mệt mỏi.


Nói tóm lại là hôm nay Bạch An Tương rất vui, tuy vẫn không dám nói chuyện với Trình Uyên.


Nhưng bọn họ không biết là, lúc này có một đôi mắt đang âm thầm theo dõi bọn họ.


Thời Sách bị nhốt lại trong Cục Cảnh sát để đợi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, với chứng cứ xác thực như: thế, trong vòng hai ngày cậu ta sẽ bị chuyển đến trại tạm giam chờ xét xử, sau khi xét xử xong sẽ bị đưa vào tù.


Có mấy lần cậu ta nhịn không mở còng tay ra, vì Trình Uyên từng nói rằng sau này cậu ta chính là một nhân vật lớn, không thể làm chuyện ăn cắp vặt như thế nữa.


Lúc đêm khuya.


Lý Nguy đột nhiên mở cửa phòng tạm giam đi vào.


“Thời Sách, người báo án rút đơn kiện rồi, cậu đi đi” Lý Nguy nói.


Thời Sách ngây người, khó tin nhìn về phía Lý Nguy.


Lý Nguy nhíu mày, giận dữ nói: “Còn không mau cút đi!”


Thời Sách như tỉnh lại từ trong mơ, bò dậy đi ra khỏi nhà giam.


Lúc làm thủ tục, cậu ta hỏi Lý Nguy: “Long Thầm Khang rút đơn kiện rồi sao?”


Lý Nguy lạnh lùng nói: “Đừng tưởng cậu ta rút đơn kiện thì sự thật chuyện cậu trộm cướp sẽ bị xoá bỏ, chỉ là cậu †a cam chịu nhận phạt việc báo án giả để kháng tội cho cậu, nói cái đồng hồ vàng kia vốn là của cậu, cậu ta chỉ nói giỡn với cậu thôi nên chúng tôi mới thả cậu đi, nếu có một ngày cậu lại rơi vào tay tôi, dù có người bảo vệ, tôi cũng nhất định sẽ điều tra đến cùng”


Khi Thời Sách mù mờ khó hiểu đi ra khỏi Cục Cảnh sát, trời đã tối đen.


Một chiếc xe việt dã dừng trước cửa, Long Thầm Khang đứng bên chiếc xe vẫy tay với cậu †a.


Thời Sách nhíu mày.


Thời Sách ngồi vào xe của Long Thầm Khang, Long ‘Thầm Khang đưa cho cậu ta một xấp ảnh, nói thẳng vào vấn đề: “Xem đi, đây là chủ của cậu đấy”


Đây là ảnh chụp Trình Uyên đi dạo phố với Bạch An Tương và Lý Nam Địch, bọn họ vừa nói vừa cười, trông cực kỳ vui vẻ.


Thời Sách càng nhìn thì sắc mặt càng khó coi.


Long Thầm Khang mỉm cười nói: “Sau khi cậu bị nhốt, chủ của cậu không quan tâm thì thôi, còn vui vẻ đi dạo phố với người đẹp nữa”


Thời Sách im lặng.


Một lúc sau, cậu ta nói: “Anh muốn nói gì?”


Long Thầm Khang thở dài: “Tôi chỉ cảm thấy với bản lĩnh của cậu đi theo người như thế rất không đáng”


Thời Sách cười châm chọc: “Ha ha, tôi thì có bản lĩnh gì chứ?”


Long Thầm Khang lắc đầu: “Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, tôi nghe nói cậu là trạng nguyên hàng thật giá thật của một nghề”


“Chỉ là mấy thứ vụn vặt mà thôi” Thời Sách tiếp tục tự trào.


Long Thầm Khang đột nhiên nghiêm mặt nói: “Vớ vẩn!


Kỹ năng trong thiên hạ vốn không phân biệt cao thấp, còn xem phải dùng vào đâu nữa”


Nghe vậy, Thời Sách ngẩn ra.


Long Thầm Khang đưa cho cậu ta một điếu thuốc: “Tôi biết mẹ cậu không ổn lắm, nhưng cậu yên tâm, tôi vốn là một bác sĩ, cũng quen biết rất nhiều bác sĩ giỏi trên thế giới, cũng quen biết bác sĩ tâm thần giỏi nhất, nếu cậu †in tôi, tôi có thể đảm bảo sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ cậu”


Thời Sách há hốc miệng, khó tin nhìn Long Thầm Khang.


“Còn về chuyện đãi ngộ” Long Thầm Khang cười cười: “Chắc chắn sẽ cao hơn lúc này”


Thời Sách đã hiểu ý của anh ta, cậu ta hỏi tôi tạo phản ư2”


Long Thầm Khang bật cười ha hả: “Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn tạo phản chứ? Cái này gọi là bỏ gian tà theo chính nghĩa, làm người phải biết tính toán giữa lợi và hại, phải biết tranh thủ lựa chọn lợi ích lớn nhất”


Thời Sách im lặng.


Không biết Long Thầm Khang lấy một ly rượu từ đâu ra đưa cho Thời Sách: “Sau khi nghĩ kỹ thì uống nó đi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK