“ngươi được sinh ra, ngay cả cơ bản nhất là tôn trọng người già ngươi đều không biết, huống chi đây là ông nội của ngươi luôn chiều chuộng ngươi, một người như ngươi, ta tại sao phải coi ngươi là thân nhân?”
Nói xong, mặc kệ Bạch Ngạn Bân đang tái nhợt, một mình bước tới bục cao phòng hội nghị.
Xoay người lại, đối mặt với các ông chủ lớn của tất cả các công ty ở Tân Dương , ánh mắt của Trình Uyên quét qua mặt bọn họ từng người một.
Sau đó anh nói một điều mà mọi người không ngờ tới.
“Ngày mai, nhân lễ kỷ niệm mười năm thành lập Tập Đoàn Cẩm Đông, tôi sẽ thuê nguyên khách sạn ở Tân Dương. Đến lúc đó, đồ ăn đồ ăn nước uống sẽ rất thịnh trọng và có rất nhiều thịt. Vì mọi người đều ở cả đây, vậy thì tôi sẽ không mời từng người một nữa. Nếu các vị có nhã ý đến, Trình mỗ tôi đây sẽ tiếp đón. “
Ngay sau khi câu nói này được đưa ra, mọi người đã được một phen dậy sóng.
“Lễ kỷ niệm 10 năm thành lập Tập Đoàn Cẩm Đông? Kỳ lạ, đầu năm không phải Tập Đoàn Cẩm Đông vừa tổ chức lễ kỷ niệm rồi sao?”
“ngươi thật là ngốc, lễ kỷ niệm này chỉ là lý do mà thôi.”
“Ý của ngươi là gì?”
“Cẩm Đông này, ta muốn tái hòa nhập thế lực kinh doanh ởTân Dương, cho nên luôn luôn phải có lý do.”
“Há?”
“Ngươi không nghe lời nói của Trình Uyên có hàm ý sao? Hắn nói có rất nhiều thịt…”
“Có nhiều thịt là có ý gì?”
“Nhìn xem, 20 công ty này đối đầu với Tập Đoàn Cẩm Đông, các ông chủ này đều bị nghi ngờ đến pháp luật ở nhiều mức độ khác nhau, với tư cách là pháp nhân, ước chừng trong khoảng thời gian này …, Thương Minh sẽ không trực tiếp cấm chế các công ty này và các tập đoàn này, điều này chắc chắn họ sẽ bị yêu cầu tạm ngừng kinh doanh để chỉnh đốn và cải cách. “
“ngươi biết đấy, nếu một doanh nghiệp bị đình chỉ và không thay đổi, thì sẽ không sao sau một thời gian ngắn, nhưng nếu thời gian dài …”
“cho nên? Trình Uyên này muốn ăn thịt hết những công ty này?”
“Chắc chắn là vậy.”
“Một mình hắn ăn được không?”
“cho nên, có rất nhiều thịt đây. Là mời Chúng ta cùng nhau ăn. Ngươi có ăn hay không?”
“…”
Lời nói của Trình Uyên như một viên đá gây nên hàng ngàn cơn sóng dữ, ông chủ của hai mươi công ty đó vẫn không nhận thức được sự khác biệt, nhưng khi nghe thấy được mọi người nghị luận và thưởng thức chúng, nháy mắt, từng cái mặt xám như tro.
Nhưng họ có thể làm được gì bây giờ?
Sử dụng một câu xưa để diễn giải điều này, sớm biết được điều này lúc trước đã không như vậy?
Hai mươi người, chất đầy ba chiếc xe cảnh sát.
Và cuộc hội nghị cũng giải tán.
Trình Uyên kêu người của Tập Đoàn Cẩm Đông mọi người về trước, còn anh một mình bước ra khỏi khách sạn liền thấy Lý Túc đang đợi ở bãi đậu xe.
“đại ca.”
Lý Túc hơn Trình Uyên vài tuổi, trước đây hai người là bạn, nhưng khi Lý Túc cứu Trình Uyên hai lần, quan hệ tự nhiên tiến triển tốt hơn rất nhiều.
Trình Uyên cảm thấy nên gọi người đó là anh thì tốt hơn.
Lý Túc khẽ giật mình, sau đó gãi gãi đầu cười “Mọi chuyện xử lý xong rồi hả?”
Trình Uyên nhún vai nói: “Thùng rác đã bị anh kéo đi.
Không khí có vẻ trong lành hơn, xử lý cũng rõ ràng.”
Đưa cho Trình Uyên một điếu thuốc, Lý Túc châm lửa đốt, dựa lưng vào cột bãi đậu xe, phun ra một luồng khói dài nói: “Vậy thì tốt rồi.”
“Không đúng.” Trình Uyên đang định châm thuốc, đột nhiên cảm giác được Lý Túc khác thường hằng ngày.
“Sao vậy?” Lý Túc khó hiểu hỏi.
“ không đúng.” Trình Uyên nhíu mày. “em phát hiện anh hôm nay rất rảnh.”
“Haha, thì sao?”
“Thật luôn, đã vậy còn đợi ở đây, có chuyện gì phải không?”
Nghe được những lời này của Trình Uyên hỏi, Lý Túc sắc mặt đột nhiên đỏ bừng.
Anh hít một hơi thật sâu, mỉm cười rồi ho dữ dội, “Hehehe … không … không có gì, chỉ … chỉ là …”
“?” Trình Uyên “anh sắp kết hôn, đến lúc đó đừng quên tới đấy.” Lý Túc rốt cục cũng nói toẹt ra, nói xong câu này mặt mày liền ửng đỏ, giống như một cô gái mới lớn hay thẹn thùng.
Kết hôn?
Nghe vậy, Trình Uyên đột nhiên có hứng thú, vòng tay qua cổ Lý Túc, “Không đùa chứ, đại ca ,mà thật hả? nếu vậy anh yên tâm, dù có chuyện lớn gì đi nữa thì em cũng chạy tới.”
“Hehe, vậy thì tốt quá.”
“Không đúng, chúng ta mối quan hệ này,thì phải là phù rể chứ.”
” Đáng tiếc, ngươi đã kết hôn rồi, nên không thể làm phù rể được.”
“…”
…
…
Sau khi chia tay Lý Túc, Trình Uyên không vội trở về tập đoàn, cũng không có vội về nhà, ngược lại lái xe đến Vịnh Ánh Trăng nhà mẹ vợ.
Khi anh mở cửa bước vào, lão thái gia đang ngồi trong phòng khách chăm chú xem TV. Trên TV thì đang diễn ra vở tuồng truyền thống “ tứ lang cứu mẹ ”.
Trước đó một bước, Trình Uyên nhờ Kim Kiệt lái xe đưa Bạch lão thái gia trở về nhà.
Đây là lý do tại sao sau cuộc họp, Trình Uyên lại yêu cầu những người khác rời đi trước.
Khi về già, con người ta không thể chịu đựng được quá nhiều thăng trầm.
Đặt sản phẩm dinh dưỡng đã mua lên bàn, Trình Uyên ngồi vào bên cạnh ông cụ.
Bạch lão thái gia dường như không có nhìn thấy anh, hoàn toàn bị những cảnh film trên TV thu hút lấy.
Đối mặt với Bạch lão thái gia, Trình Uyên trước kia có thể có rất nhiều điều muốn nói, thậm chí có không ít oán hận muốn nói ra.
Nhưng…
Đối mặt với Bạch lão thái gia bây giờ hoàn toàn không nói được gì, và cũng không biết nói gì.
Bởi vì ông ấy thực sự chỉ còn một mình, một ông già tội nghiệp.
Cho nên Anh ôm đầu và ngã mình vào ghế sô pha, xem Chương trình với ông già, và thế là cả hai đều không nói lời nào.
Tứ lang trong đêm tối đên thăm mẹ, làm cho ông lão xúc động, nước mắt tuôn rơi.
Trình Uyên cũng là có chút cảm động.
“Tin tìn!” Lúc này, chuông cửa biệt thự vang lên.
Trình Uyên liếc nhìn chuông cửa, sau đó nhìn về phía lão thái gia, dường như ông lão không có nghe thấy.
Hình ảnh duy nhất ở chuông cửa cho thấy người đàn ông đứng ở cửa, ông ta chính là cha của Bạch Ngạn Bân, Bạch Thiếu Thần.
Trình Uyên do dự, đứng dậy chuẩn bị mở cửa.
“Không gặp.” ông già đột nhiên nói.
Trình Uyên sửng sốt, sau đó gật đầu, sau đó trở lại sô pha ngồi xuống.
Chuông cửa vang lên một hồi lâu, không có ai mở cửa, cuối cùng Bạch Thiếu Thần rời đi.
“cháu sẽ giao dự án mới của Bạch gia cho bọn họ.”
Trình Uyên nói.
Bạch lão thái gia thở dài “Cám ơn.”
“cháu còn tưởng rằng ông sẽ không cần.” Trình Uyên mỉm cười.
Bạch lão thái gia lắc đầu, giọng điệu ảm đạm, “Dù sao bọn họ đều là con của ông.”
“vâng.” Trình Uyên.
Sau đó Bạch lão thái gia buồn bã cười cười, tự giễu cười, “Khi xưa ông đều mê muội. Một số việc xảy ra, bản chất của một số người, ông đã sớm nhìn ra, nhưng ông chỉ là không muốn thừa nhận.”
“ông hỏi mẹ con là Tố Trân,có trách cha không? Mẹ con cười một cái rồi nói không trách,sau đó hỏi Thiếu Lâm, cha con thì nói ông suy nghĩ nhiều.”
“Nhưng mà, lòng người đều là bằng xương bằng thịt, làm sao có thể không biết trong lòng bọn họ có oán hận gì?”
“Chỉ là ông đã già rồi, thật là có lỗi với gia đình này.”
“ông hiện tại rất hối hận, tại sao phải đợi đến lúc gần chết mới dám đối mặt với những chuyện không muốn thừa nhận này.”
“Bốn đứa con trai, hai đứa con gái và mười sáu đứa cháu. Cuối cùng, chỉ có cháu,một đứa cháu rể, là sẵn sàng ngồi cạnh và đồng hành cùng ông già này thôi.”
Trình Uyên im lặng một chút rồi nói: “Ông, ông sẽ sống lâu trăm tuổi.”
…
…
Trình Uyên đậu xe ở lối vào biệt thự.
Trời tối, anh bước ra khỏi biệt thự, vừa định lên xe.
“Trình Uyên, quả nhiên cháu ở trong đó!”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên.