” Trình Uyên thấy Vương Tử Yên có bộ dạng như muốn nói lại thôi, không kiềm được hỏi lại: “Sao vậy?” Vương Tử Yên vẻ mặt áy náy khẽ nói một câu: “Xin Vĩ cô ta, Trình Uyên không hề do dự từ bỏ một mối làm ăn gần mười tỷ, điều này khiến Vương Tử Yên không ngừng tự trách mình.
Trình Uyên phất tay áo, chỉ Bạch Long đang lái xe nói: “Không liên quan gì đến cô, nếu đổi lại thành Pikachu của chúng ta, tôi cũng sẽ từ chối như vậy thôi.” Bạch Long hơi nhăn mặt, sau đó xe đột nhiên tăng tốc.
“Mẹ kiếp.” Trình Uyên kinh hãi.
Vương Tử Yên không ngồi vững, lập tức ngã về phía Trình Uyên.
Lại nói, ba chân bốn cảng chạy ra khỏi câu lạc bộ, cô ta còn chưa thay quần áo, ôm quần áo của mình chạy ra ngoài theo Trình Uyên, bây giờ vẫn còn mặc bikini khiến người ta động lòng kia, mảng lớn da thịt trắng như tuyết đều lộ ra ngoài.
Ngọc mềm hương dịu ngã vào lòng, Trình Uyên lập tức ngẩn ra.
Vương Tử Yên cũng vội vàng chui ra khỏi lòng Trình Uyên, mặt đỏ lên giống như lá phong mùa thu.
Xe ô tô dừng lại trong bãi đỗ xe tòa nhà cao tầng Tuấn Phong, Trình Uyên nói với Vương Tử Yên: “Chúng tôi lên trước, cô thay quần áo trong xe đi.” Vương Tử Yên ngượng ngùng gật đầu, không dám lên tiếng, vì cô ta sợ một chữ nói ra cũng nóng bừng.
Trình Uyên xuống xe dẫn theo Bạch Long đi thẳng về phía thang máy, lúc này, chỗ không xa bãi đỗ xe, một người đang đứng bên cạnh xe Benz, anh ta nhíu mày nhìn bóng dáng Trình Uyên và Bạch Long rời đi.
Người này không phải ai khác, chính là bạn trai của Vương Tử Yên, Thái Tập Côn, trước đó Trình Uyên đã từng gặp anh ta bên ngoài Tuấn Phong.
“Lách cách!” Một âm thanh vang lên, dọa Thái Tập Côn sợ hết hồn, vội vàng nhìn sang xe Trình Uyên, chỉ thấy Vương Tử Yên từ trong xe bước xuống.
Thái Tập Côn lập tức mở to hai mắt.
Tại sao họ lại một trước một sau lên tầng? Tại sao Tử Yên lại ở trong xe anh ta? Anh ta rất nghi ngờ, đang định bước lên hỏi cho rõ ràng, đột nhiên, anh ta nhìn thấy Vương Tử Yên cầm thứ gì đó trong tay, khi đi ngang qua thùng rác, cô ta dừng lại một lát, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp, giống như một bông hoa hồng lộng lẫy.
Thái Tập Côn không kiềm được nhìn đến ngẩn ngơ.
Vương Tử Yên ném thứ kia vào thùng rác.
Thái Tập Côn không lập tức bước đến, mà chỉ đợi Vương Tử Yên cũng vào thang máy, lúc này mới đi đến đứng trước thùng rác, sau đó nhìn thấy thứ trong thùng rác.
Bikini…
Anh ta trợn mắt trừng trừng.
‘Vương Tử Yên quay về phòng làm việc của mình, sau đó ngồi trên ghế sô pha ngẩn người, trong đầu lại thỉnh thoảng xuất hiện cảnh tượng trong suối nước nóng, thỉnh thoảng lại xuất hiện bóng dáng Trình Uyên khi từ chối Thẩm Trì.
Lúc này, điện thoại vang lên, kéo Vương Tử Yên từ giữa suy nghĩ hỗn loạn về với thực tế.
“Alo.” “Trợ lý Vương, có người tên là Thái Tập Côn đến tìm cô.” Nhân viên lễ tân nói.
Vương Tử Yên không kiềm được nhíu mày, suy nghĩ một lát nói: “Bảo anh ta lên đây đi” Trong tình huống bình thường, trong thời gian làm việc không cho phép xử lý việc riêng, cũng không cho phép.
gặp gỡ người ngoài. Có điều, so với việc một mình gặp anh ta sau khi tan tầm, Vương Tử Yên lại cảm thấy gặp ở nơi công cộng sẽ khá hơn một chút.
Thái Tập Côn bước vào phòng làm việc của Vương Tử.
‘Yên, không để lộ ra vẻ mặt tức giận, ngược lại, anh ta vẫn duy trì nụ cười nhìn qua có vẻ rất lịch sự nho nhã.
Vương Tử Yên đứng dậy, đóng cửa lại, mặt không thay.
đổi hỏi: “Sao anh lại đến đây?” Thái Tập Côn mỉm cười nói: “Nhớ em.” Vương Tử Yên nghe thấy câu trả lời của anh ta, quay đầu sang bên cạnh, hơi nhíu mày.
Ngay sau đó, Thái Tập Côn lại dịu dàng nói: “Tử Yên, chúng ta xác định quan hệ cũng đã gần nửa năm rồi đúng không?” Xác định quan hệ sao? Vương Tử Yên rất nghi ngờ, cô ta không hiểu hỏi: “Chúng †a xác định quan hệ từ bao giờ?” Nói một cách chính xác, vì liên quan đến ba mẹ mà bọn họ mới gặp mặt xem mắt, vì ba mẹ Vương Tử Yên nợ tiền của nhà Thái Tập Côn, dưới sự yêu cầu của ba mẹ, cô ta không từ chối Thái Tập Côn thẳng thừng, vì vậy hai người với cho nhau phương thức liên lạc, theo lời nói của ba mẹ cô ta thì là, để cho bọn trẻ qua lại riêng tư với nhau.
Vậy làm sao lại coi là xác định quan hệ được chứ? Nghe thấy câu hỏi của Vương Tử Yên, Thái Tập Côn hơi ngẩn ra, nhưng nhanh chóng nở nụ cười.
Sau đó ngay trước mặt Vương Tử Yên, anh ta quỳ chân sau xuống, cũng rút ra một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo.
Trong sự khiếp sợ của Vương Tử Yên, anh ta dịu dàng nói: “Tử Yên, gả cho anh nhé.” Vương Tử Yên bối rối.
Nói thật, cô ta cũng không có chút cảm tình gì với anh †a, ngay cả việc hẹn hò cũng chỉ là mong muốn từ một phía của anh ta, thế này làm sao bảo cô nhận lời được chứ? Cô ta vội vàng đỡ anh ta đứng dậy: “Không, anh đừng như vậy, Thái Tập Côn anh nghe tôi nói đã, chúng ta không thể nào đâu” Thái Tập Côn nghe vậy, vẻ mặt hơi khựng lại: “Tại sao không thể nào?” Vương Tử Yên thấy không kéo được anh ta, không kiềm được cũng hơi tức giận, cắn môi nói: “Tóm lại, tôi còn chưa muốn kết hôn.” Vì liên quan đến ba mẹ, cô ta không dám nói năng quá mức thẳng thừng, dù sao vẫn còn nợ người ta một khoản tiền lớn.
Thái Tập Côn gật đầu, sau đó lại cười, chẳng qua nụ cười có phần đáng sợ.
Anh ta đột nhiên ngẩng đầu hỏi Vương Tử Yên: “Không phải vì quản lý chi nhánh tên là Trình Uyên kia sao?” Vương Tử Yên nghe vậy, thân thể chấn động.
Vì Trình Uyên sao? Thái Tập Côn không nhắc đến còn đỡ, vừa nhắc đến, bóng dáng Trình Uyên đã lập tức xuất hiện trong đầu cô ta, hơn nữa đối mặt với sự mê hoặc của gần mười tỷ, dáng vẻ anh từ chối thật sự rất đẹp trai.
Đương nhiên, thật ra cũng không phải vì Trình Uyên, nhưng nếu Thái Tập Côn đã nhắc đến, trong lòng Vương Tử Yên tự nhiên so sánh hai người với nhau, sau đó phát hiện, Trình Uyên rất thành thật, cũng rất có sức hấp dẫn, mà người đàn ông trước mặt này, rất giả dối, rất trống rỗng.
Nhưng, sao chuyện này có thể xảy ra được chứ? Vương Tử Yên không kiềm được tức giận nói: “Anh nói linh tinh gì thế hả? Người ta đã kết hôn rồi, sao có thể như vậy được.” “Sao lại không thể chứ?” Thái Tập Côn cười khẩy, cầm chiếc nhẫn kia nhìn rất lâu, sau đó tự giễu nói: “Anh đến trung tâm thương mại mua chiếc nhẫn đắt tiền nhất, vốn dĩ cho rằng sau khi em nhìn thấy sẽ rất vui mừng lao vào lòng anh, vì anh nghe người ta nói, phụ nữ đều thích kim cương, càng to càng tốt, xem ra anh quá ngây thơ rồi” “Choang!” Anh ta đột nhiên ném chiếc nhẫn xuống mặt đất, đột nhiên tức giận chỉ vào mặt Vương Tử Yên nói: “Cô là đồ lẳng lơ! Lại dám quyến rũ đàn ông sau lưng tôi!” Vương Tử Yên bị sự lật lọng đột nhiên của anh ta dọa cho sợ hết hồn, sau đó cũng nổi giận: “Thái Tập Côn, anh nói cái gì?” “Tôi nói gì sao?” Thái Tập Côn cười khẩy nói: “Mẹ nó tôi đã tận mắt nhìn thấy rồi, cô từ trong xe của Trình Uyên bước xuống, trước khi xuống còn thay quần áo, ném thứ quần áo buồn nôn này vào thùng rác, cô cũng cảm thấy buồn nôn sao? Nhưng mẹ nó các người làm ra những chuyện còn buồn nôn hơn đến mức nào? Mẹ nó không biết xấu hổ sao!” “Tôi thật sự không hiểu, loại thấp kém như Trình Uyên có gì tốt hơn tôi?” “Anh ta đẹp trai hơn tôi sao?” “Giàu có hơn tôi sao?” “Hoàn cảnh gia đình tốt hơn tôi sao?” “Có mùi vị đàn ông hơn tôi sao?” “Mẹ nó có điểm nào tốt hơn tôi? Một người đã có vợ vậy mà cũng có thể đè cô được?” Thái Tập Côn nghiến răng nghiến lợi, hung dữ chỉ vào mặt Vương Tử Yên, mắng: “Nói thật lòng, mẹ nó cô còn quyến rũ mấy người đàn ông nữa, làm được đến vị trí này ở Tuấn Phong, có phải từng bị rất nhiều đàn ông làm rồi đúng không? Còn giả vờ rụt rè với tôi, cô chỉ là thứ đồ chơi mấy chục người cưỡi!” “Bốp!” Vương Tử Yên tức giận, tát thẳng lên mặt Thái Tập Côn, phẫn nộ nói: “Anh là đồ khốn kiếp!” Rõ ràng là cô làm sai, thế mà còn dám đánh tôi? Thái Tập Côn cũng lửa giận ngập trời, sau đó nắm chặt cần cổ trắng nõn của Vương Tử Yên, tức giận nói: “Tôi khốn kiếp sao? Ha ha, nếu đã như vậy, tôi sẽ khốn kiếp cho cô xem” “Người khác có thể cưỡi cô, mẹ nó tôi cũng có thểi”