Tôi không biết tin tức này ra sao, dù sao hiện tại bên ngoài một mực đang đồn tin rằng chủ tịch Cẩm Đông bị mất trí nhớ.
Và bởi vì đã có một người đến thăm và biết được chuyện này,nên Thẩm Lệ càng là vững tin không thể nghi ngờ.
Trình Uyên mất trí nhớ?
Đương nhiên là không.
Trên thực tế, tin đồn khiến Trình Uyên mất trí nhớ phải bắt đầu từ ba ngày trước.
Ba ngày trước, Trình Uyên đem Bạch An Tương đến thưởng thức một đống tro tàn từ căn biệt thự của mình, mất hết cả thể diện, liền nhanh chóng gọi điện thoại cho Trương Tuần, muốn hắn lấy cho anh một cái biệt thự khác.
Nhưng tất cả các biệt thự ở Vịnh Ánh Trăng đã được bán hết.
Ngay khi Trình Uyên đang lo lắng thì nhận được cuộc gọi của Từ đầu trọc.
“Này ông chủ, ngài có nghe nói đến Tư Đồ Vân, Miêu Địa chi vương chưa?”
Nghe đến tên Tư Đồ Vân, Trình Uyên cau mày theo bản năng.
Tất nhiên anh ta đã nghe nói về nó, ngay khi anh giết người hạ độc.
“Em gái của tôi là Từ Lệ học đại học ở khu phía Nam Thành, trưa hôm qua cô ấy đi ăn cơm …” Từ đầu trọc kể lại những gì đã thấy và nghe hôm qua của em gái Từ Lệ.
Tư Đồ Vân, Nữ Phượng cùng với Long Học Viễn thương lượng để làm sao đối phó vớiTrình Uyên.
Nghe xong tin tức này, Trình Uyên không khỏi híp mắt một cái.
Kẻ thù ở trong bóng tối, và anh ở ngoài ánh sáng, đặc biệt là đối thủ rất giỏi sử dụng độc dược nên trong trường hợp này, đối với anh rất bất lợi.
Làm thế nào để đảo ngược tình thế này?
Làm thế nào để thay đổi từ bị động thành chủ động?
Khi còn học đại học, bởi vì trí thông minh của anh quá tốt, thành tích học tập của anh cũng không tệ, và lúc trước anh luôn có những hoài bão sau khi học xong sẽ làm nên một cơ nghiệp.
Nhưng sau khi tốt nghiệp, hoài bão của anh đã bị thực tế vùi dập tàn khốc một cách khốc liệt.
Sau này, để có tiền chữa bệnh cho mẹ nuôi,anh không thể không đến ở rể Bạch gia.
Hai năm tủi nhục khiến anh mất đi nhiều thứ kể cả nhân phẩm, nhưng may mắn thay, cái đầu thông minh này vẫn còn ở đó.
Một kế hoạch táo bạo hiện ra trong đầu anh.
Anh ấy muốn đảo ngược tình thế bất lợi này.
…
…
Từ hôm đó, tin đồn chủ tịch Cẩm Đông mất trí nhớ bắt đầu lan rộng.
Tin đồn là một thứ “vũ khí hạt nhân” đáng sợ trong thời đại Internet phát triển như hiện nay, chính vì vậy, tin đồn này đã lan rộng qua một nửa thành phố trong ba ngày.
Đúng lúc này, tại một thôn tên là Tam Thạch Thôn ở ngoại thành Tân Dương.
Lúc trước Trình Uyên đau khổ chưa từng có.
Bây giờ nông thôn điều kiện tốt hơn, rất nhiều trang trại đã xây dựng nhà hai tầng, trong sân một tòa nhà nhỏ hai tầng gần cửa thôn ở Tam Thạch Thôn vang lên tiếng ồn ào!
“A!”
“Bùm!”
Anh bị một quyền vung mạnh hết cỡ và ngã xuống trong đất nặng nề.
Trình Uyên cảm thấy xương ức sắp bị gãy, đau đến nổi cong cả cái eo, nằm trên mặt đất như một con chó, không thể đứng vững chút nào.
“con mẹ nó Anh có thể nhẹ tay hơn được không?”
Trình Uyên tức giận than thở với Bạch Long.
Bạch Long ngây người nói: “Muốn học đánh người thì trước tiên phải học cách bị người ta đánh. Đây là lẽ thường.”
“Con mẹ nó chứ …”
Đối mặt với Bạch Long sắc mặt rắn rỏi cùng vẻ mặt vô sỉ, Trình Uyên thật sự rất thống khổ.
“chịu đựng bị đánh xong rồi, hôm nay anh phải ở đây, anh còn phải hít chống đẩy 500 cái nữa.”
“Nà ní,anh nghiêm túc đấy sao?”
Trình Uyên trong thâm tâm muốn từ bỏ, ngày đầu tiên đối với anh một trăm cái là đủ,nhưng hiện tại lại là đến năm trăm?
“Năm trăm các không có nhiều.” Bạch Long nhẹ giọng nói.
Vừa lúc đó, điện thoại của Trình Uyên vang lên.
Trình Uyên như trút được gánh nặng vội vàng đi lấy điện thoại, nhưng Bạch Long thì không thèm đếm xỉa đến.
Người ta đồn rằng Trình Uyên mất trí nhớ, cùng người nhà đi tìm bác sĩ ở kinh thành, thật ra đi tìm bác sĩ ở kinh thành không phải là giả, mà chính là tìm cho Bạch Thiếu Lâm.
Bạch An Tương, Lý Tố Trân được Trần Đông bảo vệ đi kinh thành, chủ yếu là đi khám bệnh cho Bạch Thiếu Lâm.
Trong vụ tai nạn xe audi lần trước, Bạch Thiếu Lâm được cứu sống, nhưng cột sống thắt lưng của ông ấy bị tổn thương, sau khi chèn ép dây thần kinh,thì ở hai chân của ông ấy mất cảm giác vận động.
Vốn dĩ Trình Uyên cũng định đi theo, nhưng Bạch Thiếu Lâm đã thuyết phục anh ở lại.
Bạch Thiếu Lâm nói: “con rễ,trông nom việc nhà cho tốt, còn để cho An Tương một mái ấm nữa chứ.”
Trình Uyên biết ông không chỉ ám chỉ ngôi nhà bị nổ tung, mà còn là một mớ chuyện lộn xộn, nham nhở ở thành phố.
Sau khi Bạch Thiếu Lâm cùng đám người đi kinh thành, Trình Uyên thì thuê ở lại đây, kết quả là tình huống được thay đổi địch ngoài sáng anh trong tối, và địch cho dù có ở trong ngầm tối thì anh củng trong bóng tối, để xem ai không kiên nhẫn nỗi mới xuất đầu lộ diện.
Thứ hai, sau khi trải qua mấy sự việc vừa qua, Trình Uyên thực sự không hài lòng với giá trị thực lực của chính mình, nếu không có Bạch Long và Trần Đông, anh chắc chắn đã chết nhiều lần rồi, không chết thì cũng thành một tên tàn phế, vì vậy anh dựa vào Bạch Long để học chút võ công.
“Anh à, Thẩm Lệ bên kia động thủ rồi.” Thời Dương gọi.
Trình Uyên nhẹ gật đầu trả lời : “Thông báo cho Vương Hinh Duyệt, cô ấy biết phải làm gì.”
“Vâng thưa anh.”
Cúp máy xong, Trình Uyên thở ra một hơi.
Thẩm gia cuối cùng cũng bắt đầu tấn công Cẩm Đông.
Cẩm Đông là tập đoàn hoạt động trong lĩnh vực công nghiệp nên dù là kênh nguyên liệu hay kênh bán hàng đều là môi trường rất quan trọng, một khi hai mũi nhọn này bị bóp cũng tương đương với việc Cẩm Đông bị nghẹn họng.
Tống An trước đây dùng cách này để khống chế Cẩm Đông.
Chỉ là với sự lật ngược tình thế đối với Tống An, những rắc rối này đã được giải quyết, dù sao giới kinh doanh không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có quyền lợi mới vĩnh viễn.
Lần này, Thẩm Lệ muốn lặp lại thủ đoạn này, cô chiêu mộ rất nhiều công ty bị thua lỗ trong vụ Trung Thượng, hợp lực lại để tìm cách ăn miếng bánh pho mai Cẩm Đông.
Trình Uyên bờ môi cong lên, lộ ra một tia giễu cợt.
“Tôi đã hứa với cha vợ rằng trước khi An Tương quay lại, tôi sẽ biến nơi này thành mái ấm. Vì vậy, tôi sẽ dẹp hết những công ty tham lam này và những mối nguy hiểm tiềm tàng trong bóng tối.”
Bạch Long nhàn nhạt đứng nhìn anh bày tỏ nguyện vọng cao cả bằng ngôn từ đầy khí thế của mình.
Trình Uyên cùng Bạch Long ánh mắt đối đầu, trong nháy mặt liền dời đi chỗ khác nói: ” Cho nên, chúng ta phải…”
” Cho nên, anh cần phải thực hiện năm trăm cái chống đẩy trước.”
“…”
…
…
Tân Dương cứ mở ra ánh sáng rực rỡ ngày này qua ngày khác.
Khi màn đêm buông xuống, Vương Hinh Duyệt lê thân thể mệt mỏi lái xe rời khỏi Cẩm Đông.
Trở lại căn nhà được Trình Uyên giao cho cô ở Vịnh Ánh Trăng, cô đột nhiên cảm thấy có chút lạnh tanh.
Sau khi cứu Trình Uyên lần trước, Lý Tịnh Trúc đi gặp dì hai, nhưng mãi không quay lại, cô liền gọi điện cho Lý Tịnh Trúc, Lý Tịnh Trúc nói tạm thời có chút việc không tiện trở về.
Bây giờ không sao cả, ngôi nhà lớn ba phòng ngủ, cô là phụ nữ, cô cảm thấy rất cô đơn. Cần anh nào trong grp Vasterel thì cứ lên tiế “Đã đến lúc tìm bạn trai.” Cô nghĩ.
cởi quần áo, xã nước, thả mình vào bồn tắm, nhắm mắt hưởng thụ vẻ đẹp trước mắt.
Nhưng ngay khi nhắm mắt lại, trong đầu Trình Uyên lại hiện lên.
Nâng cánh tay mảnh mai và trơn bóng như một củ sen ngọc, cô dường như cảm thấy rằng điều này sẽ đuổi đi hình bóng của anh ra khỏi tâm trí.
Nhưng rõ ràng, điều này không thể nào.
“Chà chà… Không ở trên người ngờ trợ lý Vương luôn lại có thân hình tuyệt mỹ như vậy.”
Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn vang lên không hề báo trước.
Vương Hinh Duyệt đột nhiên giật mình, hai mắt mở ra, nắm lấy khăn tắm trên móc vừa che vừa để bảo vệ thân thể của mình.
“là ai?”
Cô không nhìn rõ là ai, bởi vì lúc này hơi nước trong phòng bỗng nồng nặc, gần như phủ hết tầm nhìn của cô.
Nhưng cô sớm nhận ra rằng đó không phải là hơi nước, vì hơi nước không thể có màu.
Mi mắt đột nhiên nặng trĩu, tâm trí dần dần mất đi ý thức.
(Rồi xong luôn các anh ở grp chưa được thưởng thức mà để người khác hớt tay trên rồ