• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Thường đứng từ xa nhìn đám người nhà họ Diệp đang hỏa thiêu Diệp lão gia. Tiếng khóc ai oán của họ cũng không thể nào đổi lại những gì ông ta đã gây ra. Sau khi đợi mọi người vơi hết, anh cùng hai người A Diệp và A Tiêu rời đi, tiến vào hoàng cung trình diện phụ hoàng của mình.

Tại hoàng cung, các quan đại thần đã tập trung đầy đủ, chỉ thiếu ba người các anh. Ai cũng hoang mang vì cái chết đột ngột Diệp thừa tướng, cho đến khi đám người của anh đến.

- Thường nhi, chuyện của Diệp thừa tướng, con đã điều tra được gì rồi?

- Bẩm phụ hoàng, Diệp thừa tướng chết do bị trúng độc, còn loại độc nào thì thần nhi vẫn đang điều tra.

- Vậy con có biết ai đứng sau chuyện này không?

- Con vẫn chưa nghi ngờ ai, nhưng con nghe nói dạo gần đây, Diệp thừa tướng muốn bắt sói trên núi Dạ Lang về để làm thuốc.

- Bắt sói làm thuốc? Lần đầu ta nghe, y muốn làm thuốc gì từ chúng?

- Con nghe nói, Diệp thừa tướng bắt sói lấy tim để ăn, y cho rằng nếu ăn tim sói sẽ sống thọ hơn.

Các đại thần nghe anh nói xong có chút tức giận thay vì hoang mang trước đó. Một vị quan già đứng ra, cuối đầu tâu với hoàng thượng.

- Bẩm hoàng thượng, việc săn bắt sói trên núi Dạ Lang là không thể, vì đó là núi thiên từ lâu nay đã cấm việc săn bắt. Thần nghĩ nên lấy Diệp thừa tướng làm gương để ren đe người khác không nên làm càng trên núi Dạ Lang.

Hoàng thượng hơi nhíu mày nhìn lão quan già kia, rồi lại nhìn về phía của Vũ Thường như đang chờ đợi ý kiến của anh.

- Thường nhi, ý con thì thế nào? Trẫm muốn nghe ý kiến của chính con.

- Bẩm phụ hoàng, nhi thần muốn xin phụ hoàng cho phép nhi thần lên núi Dạ Lang ít ngày để điều tra xem thử, núi Dạ Lang thực sự có sói như người khác đồn đại hay không?

- Vậy nếu như có sói, con sẽ làm gì với chúng.

- Chuyện này…con sẽ đều nghe quyết định của người.

Hoàng thượng mỉm cười, ông lập tức hạ chiếu chỉ cho anh ngay lập tức dẫn người của cẩm y vệ điều tra về vụ việc này, càng sớm càng tốt.

Vũ Thường nhận lệnh, cùng A Tiêu và A Diệp nhanh chóng lên đường. Tin tức người của Đại điện hạ sẽ đến núi Dạ Lang ít ngày để điều tra vụ án có liên quan đến sói trên núi Dạ Lang đã nhanh chóng bị truyền ra ngoài.

Tại căn phòng tối bên trong Điện Dạ Lang, Nhất Thiên tay gõ gõ trên bàn, đang chờ đợi suy nghĩ về điều gì đấy. Tiểu Tinh như nhịn không được, cô đứng dậy lên tiếng hỏi cậu.

- Nhất Thiên, huynh định sẽ thế nào, nếu chúng ta không ra tay, sói trên núi Dạ Lang sẽ gặp nguy hiểm mất.

- Ta thấy Tiểu Tinh nói đúng, Nhất Thiên, Bình tỷ nghĩ chúng ta phải lên núi một chuyến.

Nhất Thiên gật gật như đã hiểu ý mọi người, thực chất bên ngoài cậu vẫn giữ nét bình thản, nhưng nội tâm bên trong đang không ngừng chửi thề.

‘’ Tổ sư tên nhiều chuyện đó, nếu như có súng ở đây ta đã cho ngươi một phát cho đi tong cho rồi. Cần gì bây giờ phải ngồi đây suy nghĩ nhiều đến vậy, thật đau đầu quá mà, vì ngươi là ta đã bỏ lỡ việc ngủ của mình, tên biếи ŧɦái chết bầm.’’

Bình tỷ nhìn cậu vẫn im lặng, ai nói gì cũng chỉ gật gật như cho có, cô mới đứng dậy. Dùng tay ‘‘nhẹ nhàng’’ đập mạnh xuống bàn một kiến cậu cũng phải giật mình, quên luôn những gì mình đã suy nghĩ trước đó.

- Hả? Bình tỷ…tỷ sao vậy…sao lại đập bàn?

- Nhất Thiên…tâm hồn đệ treo ngược cành nào rồi sao? Nãy giờ mọi người nói quá trời đệ không lọt được từ nào vào tai mình à?

- Xin lồi mà…nãy giờ đệ đang bận chờ Lão Ưng.

- Lão Ưng?

- Vâng.

Nhất Thiên nhì lên khung cửa trên sàn nhà, đưa tay lên miệng huýt sáo một cái, Lão Ưng liền bay xuống, xà xuống đậu trước mặt cậu. Nó kêu lên mấy tiếng, rồi im lặng đứng đó nhìn cậu.

Nhất Thiên hiểu được những gì nó muốn nói, cậu chỉ mỉm cười, rồi đứng dậy nói với mọi người.

- Lần này chỉ cần Tiểu Tinh đi với đệ là được, mọi người không cần phải ra tay đâu. Tránh gây chú ý đến đám người kia.

- Như vậy ổn không? Tỷ thấy đám người đó cũng không phải dạng vừa đâu.

- Bình tỷ, tỷ yên tâm. Chưa lần nào đệ thất bại cả. Tiểu Tinh chuẩn bị cung tên cho ta, rồi cùng ta lên núi Dạ Lang tiếp đón người quen.

- Vâng.

Hai người nhanh chóng chuẩn bị, chiều hôm sau cả hai lập tức theo đường cũ lên núi trước. Bí mật mai phục ven đường đợi xem tình hình đám người của Vũ Thường.

Nhất Thiên đã cho Tiểu Tinh đốt thảo mộc Cốt Hương thảo, nếu ngửi lâu thứ này sec khiến con người ta đau đầu, một lúc nữa sẽ sinh ra ảo giác.

Nhưng khi khói thảo dược được đốt lên độ một lát thì Vũ Thường đã kịp nhận ra trong làng sương mù có gì đó không bình thường nên đã cho người bịt mũi có thể nín thở được càng tốt, để tránh khỏi việc hít phải khói độc.

Nhất Thiên nhìn thấy hành động đó của anh liền bĩu môi, cậu cho tăng lượng thảo mộc lên, rồi rút ra năm mũi tên, không cần ngắm. Trực tiếp kéo cung rồi bắn về phía trước, mũi tên cậu bắn ra rất nhẹ nhàng nhưng lại có độ sát thương khá cao.

‘‘Phập…phập…phập …phập…phập…’’

Năm mũi têb cậu bắn ra cũng là lúc năm người bên anh lần lượt nằm xuống. Tiếng rên la thảm thiết của năm người kia còn khiến tình hình xung quanh còn thêm hoảng loạng.

Khói và sương mù còn lúc còn dầy, đến nổi những người đứng xung quanh cũng không thể nhìn nhận ra nhau.

Mọi người vẫn chưa hết hoang mang thì tiếp tục lại có tiếng rên la thảm thiết vang lên, lần này lại là năm người nữa.

Nhất Thiên đứng nhìn đám người kia từ trên cao, có chút thú vị, nhất là tên Mạc Vũ Thường kia. Hình như nãy giờ anh chỉ đứng im, mắt nhắm lại như đang cố gắng lắng nghe gì đó.

- Tiểu Tinh, muội rút trước, đến địa điểm mới chờ ta.

- Vâng.

Tiểu Tinh chờ thảo mộc cháy hết thì cũng nhanh chóng chạy đi, nơi này chỉ còn lại mình cậu. Đợi đám sương mù tan hết, mọi người mới có thể quan sát rõ xung quanh.

Dưới nền đất lạnh ẩm ướt, mười thân sát cao to đang ôm chân mình rêи ɾỉ đau đớn. A Diệp và A Tiêu đi xem xét thất cả, phát hiện tất cả mười người này chỉ bị tên bắn vào chân, dù không gây chết người nhưng đi lại là chuyện không thể.

- Điện hạ, chúng ta có phải gặp mai phục?

- Nói mai phục cũng không đúng. Mười cung tên nhưng chỉ hai lần bắn, người này đúng là không tầm thường.

‘‘Phập’’

Anh vừa mới dứt câu ngay lập tức một mũi tên đã cắm ngay dưới chân anh. Nhưng lần này không phải là do bắn hụt là người kia cố tình, trên mũi tên có cột gì đó.

Vũ Thường lấy thứ trên mũi tên ra, mở ra xem thì phát hiện bên trong có hai tờ giấy. Nhưng khi mở hai tờ giấy ấy ra xem thì mặt anh bỗng nhiên chuyển sắc tối sầm lại. Vũ Thường nhanh chóng vò tờ giấy rồi quăng nó sang một bên, anh bỏ đi một hơi không thèm nhìn lại.

A Tiêu và A Diệp nãy giờ vẫn âm thầm quan sát điện hạ của mình, hai người chờ anh đi xa, ngay lập tức nhặt tờ giấy đó lên xem bên trong rốt cuộc đã viết gì.

‘’ Mau cho người của ngươi rút khỏi núi Dạ Lang, nơi này là nơi sói sống, không dành cho các ngươi. Làm người không làm lại đi lên núi làm thú bốn chân sao. Mau cút đi.’’

Hai người mắt mở to nhìn từng chữ bên trong, đến tờ thứ hai được mở ra, bên trong vổn vẹn có năm chữ, và một hình vẽ con rùa đầy sự mỉa mai.

‘’ Ngươi là đồ con rùa’’

Hai người đọc xong chưa kịp phản ứng thì đã thấy anh đi lại, A Tiêu nhanh chóng nhắt vào miệng mỗi người mỗi tờ, cố ý nhai nhanh và nuốt nó xuống.

Vũ Thường nhìn thấy hành động lạ từ hai người họ, liền lên tiếng hỏi.

- Các ngươi đang làm gì sau lưng ta đúng không?

A Tiêu cố nuốt luôn miếng giấy cuối cùng xuống rồi nhanh chóng trả lời anh.

- Điện hạ à…ngươi nghi oan cho ahi người chúng ta rồi, do khói độc làm chúng ta khó thở mà thôi, không có gì đâu à.

- Thật?

- Là Thật.

Vũ Thường cũng không thèm đôi co với hai người, ngay lập tức cho dựng lều ở tạm nơi này tối nay. Một phần vì trời đã tối, một phần vì cũng cần chữa trị cho đám người kia là điều quan trọng nhất.

Nhất Thiên đứng trên cao nhìn hết tất cả hành động đó của hai người thì không khỏi ôm bụng cười. Cậu ở đó một lúc rồi cũng nhanh chóng cùng sói lớn rời đi, vì phía sau còn có kịch hay đang chờ họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK