A Tiêu thấy thái độ bình thản kia của cậu có chút khó chịu, nhưng cũng chỉ biết im lặng không dám lên tiếng.
Nhất Thiên hết thưởng trà xong lại cho Nại Nại ăn, cậu như đang muốn kéo dài thời gian, không cho họ xuất phát vậy. Đến Tiểu Tinh cũng thấy khó hiểu, cô nhìn mặt trời đã lên cao nhưng cậu vẫn chưa có động tĩnh liền lên tiếng.
- Nhất Thiên…chúng ta xuất phát được chưa?
- Vẫn còn sớm, chờ thêm một chút nữa.
- Nhưng…
- Thời cơ chưa đến.
Nhất Thiên chỉ để lại một câu đó rồi bảo người dẫn Nại Nại đi, Nhất Thiên mới đứng dậy chỉnh lại y phục. Cậu nhìn chiếc vòng trong tay mình rồi lại sờ lên bên hông kiểm tra roi gai của mình một lần nữa.
- Chúng ta đi.
- Rõ.
Đoàn người của cậu đến gần trưa mới bắt đầu lên đường, họ lặng lẽ im lặng di chuyển đến bìa rừng. Nhất Thiên cho người mai phục xung quanh núi, không cho một ai có thể chạy thoát, giữ họ đã có tín hiệu riêng nên chỉ cần người không trả lời được gϊếŧ không tha.
Đám sát thủ và bốn người các cậu sẽ tiến vào bên trong của khu rừng, cậu cho người mai phục chỗ đã điểm sẵn còn lại thì cùng cậu chờ đợi quan sát và chờ tín hiệu từ cậu.
Tại trang viên, mọi người vẫn đang vui vẻ chuẩn bị nốt phần còn lại của buổi lễ. Ả công chúa A La đã cho thuộc hạ ép anh cho anh uống hai viên thuốc gì đó.
Nó sẽ không có tác dụng ngay bây giờ, nhưng khoảng ba canh giở nữa thuốc mới hoàn toàn có tác dụng.
- Công chúa, mọi thứ đã xong.
- Tù trưởng đã đến chưa?
- Người đang làm lễ tại đền.
- Được rồi, ngươi lui đi.
A La chỉ lại tóc và hỉ phục trên người mình, mái tóc đen dài cùng với gương mặt đầy những hình thù rất dị khiến cho ả càng thêm đáng sợ.
Ả nhếch môi cười rồi đứng lên khỏi bàn, đẩy hông từng cái qua lại bước ra khỏi phòng, đi đến chỗ cái lồng đang giam anh che miệng e thẹn mỉm cười.
- Để xem ngươi còn cứng miệng đến khi nào.
Ả nắm lấy sợ xích, lôi anh ra khỏi lồng, ả lôi anh đi không khác gì là một con thú cưng. Hai hàng người đứng hai bên không ngừng hô hào, vui mừng vì công chúa của họ lại có thêm người mới.
Ả dẫn anh đi vào một hang động, bên trong được thắp rất nhiều nến, nhưng thứ làm anh bất ngờ không phải là nến bên trong mà là bức tượng kia.
Bên ngoài, cậu đang xem kịch hay thì bị che mất chỉ vì ả kia đã dẫn anh đi. Cậu liền cùng mọi người di chuyển tiến xác về phía cửa hang, tìm một địa điểm thuận lợi nhất tiếp tục quan sát.
Nhưng khi mới nhìn vào ai cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy bức tượng kia, phải nói từ góc cạnh đến dung mạo của bức tượng không khác gì Nhất Thiên.
Đến cả Tiểu Tinh cũng phải ngạc nhiên xém chút đã la lớn lên, cũng may A Tiêu đã nhanh ta bịt miệng cô lại.
- Cô định gϊếŧ tụi này hay sao?
- Ta không cố ý, nhưng mọi người không thấy bức tượng kia giống với Nhất Thiên như khuôn sao?
- Ta không ngờ người đứng sao tất cả lại là người giả mạo Dạ tướng đây.
- Nhiều chuyện. Im lặng và quan sát.
Nhất Thiên lườm họ một phát rồi tiếp tục quan sát, cậu cũng có chút bất ngờ, người mà đám người kia cung kính lại có tướng mạo giống mìn như vậy.
Nghi lễ đã đến giờ bắt đầu, tộc trưởng bắt đầu nghi thức đầu tiên. Người đàn ông đeo mặt nạ kia đi quanh bức tượng lẩm nhẩm đọc gì đó. Xong ông lại cầm một tô nước mà đỏ, bên trong có mấy con trùng vẫn đang còn quậy bên trong.
Vũ Thường nhìn thấy tô màu đỏ đó liền không ngừng nôn mửa, dù anh không có gì để nôn ra. Ba người nam nhân to lớn đi đến trước mặt anh, khống chế định ép anh uống thứ nước đó.
Nhất Thiên đã nhanh chóng bốc lấy một viên đá dưới chân phóng về phía tay của tộc trưởng khiến chén nước trong tay ông rơi xuống nước vỡ tan.
‘‘Choảng’’
- Ai?
- …
- Ba người ra ngoài chuẩn bị nhìn thấy tín hiệu của ta thì lập tức tấn công.
- Còn huynh?
- Xem xem ai là thật.
- ???
Ba người đu không hiểu cậu nói gì nhưng vẫn rời đi, cậu đợi cho họ rời khỏi rồi mới từ từ đứng thẳng người dậy.
Nhất Thiên dùng một chút lực, bay về phía bức tượng, đứng trên đó một cách đầy kiêu ngạo.
- Người của ta cũng dám cướp, các ngươi đây là muốn chết?
- Ngươi là ai? Dám xông vào nơi linh thiêng này?
- Linh thiêng?
Nhất Thiên chếch mày nhìn ả ta, rồi ngồi xuống chỗ chân bức tượng liếc mắt nhìn anh.
- Không ngờ đại điện hạ lại có ngày hôm nay.
- Khốn kiếp, người đâu bắt tên điên đó lại cho ta.
A La tức giận vì chuyện tốt của ả đã bị cậu phá, ả liền cho người đến định gϊếŧ cậu liền có cảm giác có một thứ gì đó sắc lạnh kề lên cổ mình.
Thứ đó chính là con dao đen của cậu, và người đang cầm nó uy hϊếp ả lại chính là anh.
- Điện hạ người định làm gì?
- Bảo vệ người cần bảo vệ.
Anh đạp mạnh ả về phía sau rồi nhanh chóng dùng khí công đến bên chỗ cậu. Vũ Thường lấy mặt nạ trên người ra, chiếc mặt nạ này chính đêm trước Tiểu Tinh đã đưa cho anh mang vào.
- Xin lỗi đã để huynh chờ lâu.
- Không sao.
A La nhìn thấy hai người bên trên thì tức giận, ả liền cho người của ả lên đánh hai người. Nhất Thiên không vội cậu chật lưỡi rồi lên tiếng với ả.
- Nhậm A La, con gái út của tộc trưởng tộc A Ma Giáo. Người các ngươi đang tôn sùng khấn vái không phải là Dạ Thiên Tướng Dã gì cả mà chính là Đệ nhất.
- Sao…ngươi…
- Là đệ nhất kinh thành nổi tiếng là chính nghĩa xem mạng người như rác, chỉ cần làm sai là gϊếŧ không cần giải thích. Người này trên sa trường chính là mãnh thú Nhất Sát Dạ Tướng.
Tộc trưởng và A La nghe cậu nói thì không khỏi giật mình, tín ngưỡng của họ, họ đã cất giấu và lẫn trốn bao nhiêu năm nay bây giờ lại bị một người không rõ lai lịch nắm thót.
- Gϊếŧ hết bọn chúng cho ta.
Nhất Thiên nhanh chóng đốt pháo báo hiệu, ngay lập tức khói ở đâu mù mịt kéo đến che kín tất cả mọi ngõ ngách.
Nhất Thiên lợi dụng thời điểm đó đã lôi anh chạy ra bên ngoài, nhưng người của ả lạ nhanh hơn một bước trực tiếp đem hai người vây lại.
- Chết tiệt.
- Ngươi sẵn sàn chưa?
- Được rồi. Chiến thôi.
Nhất Thiên rút bên hông ra chiếc roi gai, không quên quăng kiếm của anh sang cho đúng chủ của nó. Họ nhanh chóng lao vào cuộc chiến, khói một lúc một dày, bắt buộc cậu phải bắn quả thứ hai để ngầm báo cho họ ngừng lại.
A La nhanh chóng xuất chiêu về phía cậu, cậu cũng im lặng đáp trả. Cậu chỉ tập trung né đòn, rồ dần dần dồn ả vào một quả mìn đã chôn sẵn.
Cậu dùng tử điện, đánh mạnh xuống đất, vòi nổ bắt đầu cháy và cậu nhanh chóng trói ả lại thật kỹ khỏi cho ả chạy trốn.
‘’ Rầm’’
Một tiếng nổ đã vang lên cũng là lúc tốc trưởng cũng gục xuống. Đám người kia như rắn mất đầu, liền bỏ chạy toán loạn, cậu liền đốt tiếp quả pháo cuối cùng thông báo cho tuyến ngoài cùng chuẩn bị đón địch.
- Nhất Thiên…
- Cút.
- Ta…xém chết đấy…
- Liên quan gì đến ta.
Nhất Thiên sao khi chỉ đạo mọi người dọn dẹp và xử lý tất cả thì liền bỏ đi vào trong hang động. Vũ Thường nhếch miệng, căn dặn mọi người nếu xo g việc thì về trước không cần đợi hai người họ rồi cũng âm thầm bước vào bên trong hang đông kia, vừa đi anh vừa độc thoại một mình.
- Ta muốn xem con sói hoang nhà ngươi khi khóc lóc cầu xin sẽ như thế nào.