Mọi thứ đã được cậu nhanh chóng chuẩn bị, trận này Gia Uy cũng tham gia. Hoàng thượng đã ban cho cậu lệnh phù, sở hữu toàn bộ mười ba quân.
Sau khi cũng cố lực lượng cũng như lương thực, Nhất Thiên không cho toàn binh xuất phát liền mà chỉ âm thầm chờ đợi.
- A Tiêu cho người truyền tin ra bên ngoài, đại điện hạ lâm bệnh nặng sau khi thắng trận trở về, chưa rõ sống chết.
- Chuyện này…
- Đã muốn nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, ta muốn xem tên cẩu hoàng đế kia lợi hại thế nào.
- Rõ.
A Tiêu nhanh chóng lui ra ngoài, y đi cho người lan tin điện hạ lâm bệnh nặng. Quả nhiên người của tên cẩu hoàng đế kia đã trúng kế, hắn nhanh chóng thông báo cho người của mình.
Nhất Thiên chỉ nhếch miệng, cậu hiện tại đang ở trong cung, còn việc tập luyện củng cố lương thực cậu đã giao nó cho Tiểu Tinh và hầu như không ai biết đến sự xuất hiện của toàn binh này cả, đến cả hoàng thượng cũng không rõ việc tập binh diễn ra ở đâu.
Nhất Thiên từ khi vào cung đã gây chú ý không ít mang một vẻ mặt lạnh nhạt, người lúc nào cũng tràn đầy sát khí như cấm tất cả lại gần.
Hầu hết cậu chỉ ở trong phòng, đây là căn phòng lúc trước của anh và bây giờ là nơi ở của cậu. Nhất Thiên đang đánh cờ cùng A Diệp, nước đi của cậu rất nhẹ nhàng nhưng lại đưa đối thủ tự mình tìm đường vào chỗ chết.
- A Diệp, ngươi nói xem những kẻ phản bội nên xử như thế nào?
- Gϊếŧ.
- Vậy…ta giao những tên đó cho ngươi, lấy thủ cấp của chúng đem treo lên tường thành, ta muốn cho người của chúng phải phẫn nộ mà tự tìm đến ta.
- Người rất tinh ý nhưng không kém phần độc ác, người bây giờ đã khác trước rất nhiều.
- Vậy sao?
- Đúng. Người trở nên độc đoán hơn, lạnh nhạt hơn và nguy hiểm hơn, không ai có thể biết người đang suy nghĩ gì và muốn làm gì.
- Ta rất thích tính cách thẳng thắng biết suy trước tính sau đó của ngươi, và tính nhạy bén nhanh nhẹn của A Tiêu. Có hai người bên cạnh Vũ Thường ta rất yên tâm.
- Người đã quá khen.
Nhất Thiên khẽ cười, cậu đặt quân cờ đen cuối cùng của mình xuống nheo mắt nhìn y.
- Ngươi thua rồi.
A Diệp không hiểu cậu đang nói gì, rõ ràng nước cờ của y vẫn đang chiếm thế thượng phong sao lại thua được. Nhưng khi nhìn kỹ lại ván cờ, những suy nghĩ đó của y liền bị ván cờ này đánh bay.
Cờ trắng của y đã hoàn toàn bị bao vây bởi cờ đen của cậu, cậu lúc đầu cho y cứ tưởng là mình thắng, nhẹ nhàng để y tự tìm vào đường chết không cần tốn một chút sức lực nào.
- Đánh cờ cũng như cầm quân, ngươi phải hiểu quân mình cần gì muốn gì. Mỗi nước đi của ngươi phải nhẹ nhàng nhưng phải chắc chắn, ngươi có thể đánh loạn xạ nhưng phải kiểm soát tốt mới có thể cầm chắc phần thắng.
- Cái này…
- Ta dùng lối đánh không có chiến thuật, một lối đánh tự do tự tại cũng giống như bàn cờ đó, ngươi dùng kỹ thuật ngươi học được, các chiến lượt kế sách của ngươi.
- Ta đã hiểu, đa tạ tướng quân đã chỉ dạy.
- Không cần phải khách sáo, thứ ngươi thiếu chính là tự tin và quyết đoán. Ngươi có thể hoàn toàn đi một con đường khác nhưng lại do dự, đó chính là nhược điểm lớn nhất của ngươi.
- Thần đã hiểu.
- Được rồi, việc ta giao cho ngươi và A Tiêu, ngươi đã nhận ra?
A Diệp lúc đầu không hiểu cậu đang nói đến điều gì, nhưng khi nhìn xuống ván cờ y bất giác giật mình.
Trước mắt y các quân cờ nếu như nhìn chính diện sẽ không nhận ra, nhưng chỉ cần nghiêng đầu một chút có thề nhìn thấy rõ trên bàn cờ đang hiển thị một chữ đó là chữ ‘‘Gϊếŧ’’.
A Diệp nhếch miệng, đứng dậy chỉnh lại y phục, y cuối đầu rồi lặng lẽ rời đi. Nhất Thiên vẫn không hề mở lời, cậu vẫn ngồi đó cầm quân cờ mà lúc nãy mình đặc xuống lên khẽ mỉm cười.
- Ván cờ này liệu có ai đánh được như y?
Sau khi rời khỏi phòng cậu, A Diệp đã tìm đến A Tiêu đưa cho cậu một mảnh giấy. Chỉ thấy A Tiêu sau khi đọc xong đã bỏ luôn mảnh giấy vào miệng nhai chúng một cách ngon lành.
- Ngươi nghĩ sao?
- Ván cờ?
- Không, ngươi hiểu ta muốn nói gì mà?
- Ta đã hỏi thẳng Dạ tướng, nhưng người không hề trả lời.
- Được rồi chúng ta mau hành động thôi.
- Được.
Hai người nhìn trước nhìn sau rồi nhanh chóng rời đi, không biết họ đã làm ra những gì, chỉ biết qua sáng hôm sau bảy cái thủ cấp được treo lên trước cổng thành.
Còn thân thể của bảy thủ cấp kia thì đã được bỏ vào một cái chuồng lớn cho sói ăn trước sự chứng kiến của tất cả người dân.
Nhất Thiên đứng trên thành nhìn xuống bầy sói của mình đang có moi ruột của một tên trong số đó liền mỉm cười thích thú.
- Đúng rồi…phải moi móc hết ra, như vậy ăn mới ngon.
- …
Câu nói trầm đục chứa đầu sát khí của cậu khiến những người đứng quanh cũng phải rùng mình khẽ nhìn cậu. Họ biết đây chính là kết quả do cậu làm ra, bảy tên đó chính là nội gián do Thái An quốc cài vào.
Đứng dưới đám đông, có những gương mặt đamg không khỏi phẫn nộ, bàn tay nắm thành quyền nhìn những con sói đói đang cấu xé thân xác của bảy người kia mà không thể nào làm gì được.
Nhất Thiên đứng trên cao nhìn xuống và lập tức nhận ra ngay đó chính là người của những tên kia. Cậu lấy cung từ một tên lính gần đó, âm thầm dương cung nhắm thẳng vào đỉnh trán của tên kia mà bắn.
Mũi tên lao nhanh đến nổi không ai có thể nhìn rõ, khi có thể nhìn thấy thì cũng là lúc nó đã ghim vào giữ tráng của tên kia.
Đám đông hoảng loạn, nhưng cậu lại bình thản, lấy tiếp một mũi tên khác, cậu lại khẽ cười, một tên nữa đã nằm xuống. Cho đến khi cái nhếch miệng thứ năm của cậu hạ xuống thì cũng là lúc bên dưới thành đã có năm cái xác đã nằm xuống.
- Đem đầu chúng treo lên, còn lại đem cho sói ăn, đã lâu lắm rồi chúng chưa được ăn thịt tươi.
- Rõ.
Cậu ném cung cho một tên lính gần đó rồi kiêu hãnh rời đi, mọi người đều kiếp vía với những gì xảy ra, nhất là đôi mắt sắc bắn như dã thú khát máu lúc nãy của cậu, khiến ai nhìn thấy cũng phải kiếp sợ.
Hoàng thượng Thái An quốc sau khi biết chuyện người của mình đã chết một cách không toàn thay thì lập tức nổi trận lôi đình.
- Khốn kiếp.
- Hoàng thượng xin người bớt giận.
- Bớt giận? Tên đó là ai mà dám ngang nhiên đối đầu với trẫm.
- Đó là Nhất Sát Dạ tướng quân, là một trong đại tướng trẻ nhất của Bàn Tư. Nghe nói lúc trước đã trả mũ quan lui về ở ẩn, nhưng không biết vì sao sau khi đại điện hạ lâm bệnh thì người này lại trở về nắm hết tất cả quyền hành về binh trong cung vào tay mình.
- Các quan lại bên đó không có ý kiến gì sao?
- Không phải là không. Nhưng nhìn cách y xử lý mọi chuyện thì không ai giám lên tiếng. Nghe nói y chính là con người máu lạnh, từng móc cả tim tướng địch ăn tươi nuốt sống, xác thì cho sói của mình ăn.
- Hừ. Tất cả chỉ là nghe nói, ta muốn xem tên đó làm được trò trống gì. Bãi triều, ta mệt rồi, cần được nghỉ ngơi.
Tên hoàng thượng đó bực tức rời khỏi ngai vàng, vội bước chân đến một nơi. Nơi đây chính là lãnh cung, khá vắng vẻ và rất tiêu điều, ở đây hắn đã giam giữ một người hơn năm năm qua.
Hắn cho người của mình canh gác ngoài cổng lớn lãnh cung, chỉ một thân một mình vào trong. Hắn đi đến căn phòng lớn nhất, giật mạnh cánh cửa ra.
Bên trong có một nam nhân, cơ thể mỏng manh, đầu tóc rũ rượi, chân bị xích đến bật cả máu, hoảng sợ khi nhìn hắn đứng ngoài cửa.
- Đừng lại đây…đừng lại đây…
- Hừ.
Hắn không chút thương xót, đóng mạnh cánh cửa, rồi bước về phía người kia. Nắm chặt lấy chân người đó kéo mạnh về phía mình, không nói không rằng xé toang cả y phục trên người của người đó.
- Phụ hoàng…đừng mà…con xin người…xin người…
- Van xin? Ngươi không thấy chán sao khi lúc nào cũng chỉ có mấy câu đó?
- Đừng mà…con sai rồi…sai rồi…
Hắn ta không quan tâm, lại trở nên thích thú, điện loạn thúc mạnh vào sâu bên trong của nam nhân bên dưới. Chưa kể hắn càng dùng cái miệng dơ bẩn của mình cắи ʍút̼ đủ chỗ trên người y. Chỗ nào cũng có vết máu, vết cũ vết mới chồng lên nhau.
Còn người nam nhân gọi hắn bằng hai tiếng phụ hoàng chỉ biết khóc lóc bất lực mặt hắn hành hạ thân thể của mình. Cho đến khi hắn thỏa mãng cũng là lúc trời đã chuyển về khuya.
Bên dưới của y đau đến nỗi y hoàn toàn mất cảm giác, máu cứ chảy phía sau, mặc kệ y ngất, hắn chỉ cố cắn mạnh lên hai đầu ngực kia của y cho đến khi có máu chảy ra. Hắn liếm lấy chúng rồi cười lớn nhìn chiếm lợi phẩm của mình một lúc rồi mặc lại y phục ung dung bước ra khỏi nơi đó như chưa có chuyện gì.
Người mà hắn giam cầm, người mà gọi hắn hai tiếng phụ hoàng kia không ai khác chính là con trai út của hắn và một tỳ nữ, là Ngũ hoàng tử.
Lúc nhỏ chỉ vì mẫu thân là tỳ nữ nên không được coi trong, kèm với vẻ bề ngoài trắng trẻo, mảnh mai không khác gì một thiếu nữ kia của y mà đã khiến y chịu không biết bao nhiêu đau khổ.
Lúc y chỉ vừa tròn năm tuổi, mẫu thân vì lâm bệnh nặng mà qua đời, y một mình sống trong một lãnh cung rộng lớn.
Lúc y vừa tròn bảy tuổi đã lọt vào mắt của các ca ca mình, lần đầu tiên trong lãnh cung của y có người đến chơi, lúc đó y vui lắm.
Nhưng từ đó đại thảm họa mới bắt đầu với y, bốn vị ca ca của y chỉ vì vẻ ngoài đó của y mà đã bắt y vào trong phòng, khóa chặt cửa.
Bốn người đã thay nhau cưỡиɠ ɦϊếp y, một đứa trẻ mới bảy tuổi bị bốn ca ca của mình thay phiên nhau hành hạ. Y rất đau, rất hoảng loạn, liên tục khóc lóc cầu xin nhưng bốn tên cầm thú kia nhìn vào chỉ thấy hứng thú hơn mà thôi.
Chúng đã bắt đầu tìm được niềm vui mới nên đã liên tục lén phụ hoàng đến lãnh cung y thường xuyên bắt y phục vụ cho họ.
Cho đến khi y tròn mười bốn tuổi, thì bốn vị ca ca kia của y lần lượt được phụ hoàng cử đi ra nắm quyền tại các thành khác nhau.
Y cứ tưởng mình đã thoát khỏi móng vuốt của mấy tên cầm thú kia nhưng không. Cho đến một ngày, lúc hoàng thượng uống say đã đến tìm y.
Hắn nhìn y từ trên xuống dưới rồi ép y lên giường, hắn xé hết y phục trên người y rồi liên tục điên loạn hành hạ cơ thể gầy gò mới mười bốn tuổi kia của y.
Khi hắn thỏa mãng nổi du͙ƈ vọиɠ, hắn không những không cảm thấy hổ thẹn mà còn khen cơ thể y rất đẹp và ngon.
Kể từ đó y luôn bị hắn hành hạ, y nhiều lần trốn chạy thì đều bị hắn bắt về, và dùng xích trói buộc y đã đời ở lãnh cung này.
Y cố gắng kết liễu đời mình liền bị hắn giáo huấn bằng những trận đòn roi. Chưa thỏa mãn, hắn sẽ hành hạ y cho đến lúc nào cơn du͙ƈ vọиɠ trong người hắn nguôi đi thì thôi.
Đến nay đã được năm năm kể từ ngày y bị hắn hành hạ, có nhiều lúc hắn ép y khi thấy hắn đến. Y phải tự giác cởi bỏ y phục, nằm sẵn trên giường, chân dang rộng chờ phục vụ hắn.
Y bây giờ không khác gì những kỹ nữ, chỉ chờ chực người đến mà hầu hạ. Mang danh là Ngũ hoàng tử, là con của hắn nhưng y không khác gì một kỹ nam mua vui cho hắn thỏa mãng cơn du͙ƈ vọиɠ.
Nghĩ đến những chuyện đó, y chỉ biết khóc, khóc mệt rồi sẽ ngủ, ngủ dậy phải phục vụ phụ hoàng mình. Nó như một vòng tuần hoàn, cứ lặp đi lặp lại mà y thì không cách nào cứu vãn được.