Vũ Thường hơi nhíu mày nhìn về phía hắn như đoán trước hắn sẽ giở trò đối với cậu, liền quay qua định nói cậu cẩn thận thì liền bị cậu lấy nho bỏ vào miệng mình như chặn lại lời anh muốn nói.
- Ăn đi, lo quá ốm ra đấy. Ngươi không cần quan tâm đến gã kia đâu, gã không làm gì được ta đâu. Ngược lại hãy để Nại Nại qua ta ngồi.
- Tại sao?
- Sao trăng gì giờ này, mau đưa Nại Nại qua đây. Mạc Vũ Thường ngươi lúc cần nói nhiều sao không nói, lúc không cần sao lại nói nhiều vậy?
- Ta…
Nhất Thiên không chờ anh trả lời, trực tiếp bế Nại Nại để vào lòng mình. Cậu lấy bánh tiếp tục vỗ béo Nại Nại, an tĩnh chờ đợi động tĩnh từ Lý Nhiễm Thành. Đối với loại người này cậu có chút hứng thú đối với y rồi.
Nhiễm Thành bên này nghe người của mình nói xong thì có chú hứng thú. Hắn mấy ngày trước có nghe nói anh đang qua lại với một nam nhân khác nên đã cho người điều tra người này.
Điều hắn không ngờ người đó hôm nay lại cũng có mặt ở đây. Hắn dùng ánh mắt đưa tình nhìn anh làm anh cũng phải rùng mình. Nhất Thiên thấy vậy chỉ lắc đầu bĩu môi nhìn anh đầy khinh thường.
- Vũ Thường huynh, ta muốn biết người bên huynh là ai vậy. Chỗ đó không phải chỉ dành cho nương tử của huynh ngồi thôi hay sao?
- Nương tử hay không phải nương tử thì đã sao, dù gì cũng chỉ là chỗ ngồi, đâu cần phải để ý đến vậy không?
- Ta nhớ nơi này chưa đến lượt một kỹ nam nghệ phường như nhà ngươi lên tiếng thì phải?
- Hay cho câu kỹ nam nghệ phường, ai là kỹ nam vậy, ai là kỹ nam mau bước ra đi kìa.
Nhất Thiên giả vờ nhìn quanh như đang tìm kiếm người nào đó, hành động đó của cậu làm mọi người có mặt ở đó cũng phải bật cười.
Nhiễm Thành hơi chau mày, hắn cũng không phải dạng vừa, cũng chẳng thèm nể nang ai tại đó, tiếp tục công kích Nhất Thiên.
- Ngươi đừng cho mình là thanh cao, một tên kỹ nam thì cứ nhận mình là kỹ nam. Một tên chỉ biết dùng nhan sắc tầm thường của mình và cái thân thể dơ bẩn ấy để mê hoặc người khác.
- Lúc trước ta là một kẻ mua vui cho đời, dùng tiếng hát tiếng đàn để đổi lại niềm vui cho người khác. Nhưng sau này ta mới nhận ra, ta đổi tiếng lấy niềm vui cho họ rồi nổi buồn của ta ai đổi cho ta? Và rồi ta quyết định không giải nghệ nữa, và hoàn toàn chuyển sang một nghề khác. Ngươi biết đó là gì không?
- Ngươi đang kể chuyện hài cho ta nghe sao?
- Ta đã chuyển từ người mua vui sang làm chủ tử lầu, như vậy ta có thể ngày ngày đếm tiền, tự mua vui cho ta, còn ngươi nói ta là kỹ nam gì đó thì…
Nhất Thiên bỏ lỡ câu nói, cậu nhún vai rồi tiếp tục lấy bánh cho Nại Nại ăn. Nhiễm Thanh nhìn thấy bê con trong người cậu thì mỉm cười.
- Vũ Thường, lúc nãy ta nghe đứa bé kia gọi hắn ta là mẫu thân, không phải…nương tử của huynh…
- Thái tử Lý Nhiễm Thành, nếu như ngươi thấy ta chướng mắt thì có thể nói. Đừng nên lôi trẻ con vào chuyện này, nó không có tội.
- Vũ Thường, huynh nói vậy thì oan cho ta quá, ta chỉ thắc mắc nên muốn hỏi thôi. Chả lẽ huynh lại lấy một người giống y người ấy như đúc để thay thế vị trí mẫu thân của thằng bé?
Nhất Thiên sớm đã đoán được điểm yếu của anh là Nại Nại nên khi nhìn thấy ánh mắt của hắn nhìn về Nại Nại cậu đã nhanh chóng ấn mạnh vào sau gáy khiến đứa trẻ ngất đi.
Cậu để nó qua bên chỗ A Diệp, để cho y chăm sóc, rồi quay qua đưa ánh mắt giống như loài sói săn mồi nhìn hắn.
- Vì sao ta không thể mà mẫu thân cho nó, vì sao ngươi dám chắc đứa bé kia không thích ta?
- Một kẻ bất tài vô dụng, chỉ là một tên thấp hèn như ngươi thì không xứng chút nào.
Nhất Thiên đến bây giờ đẫ nhịn lắm rồi, bàn tay cậu đặt dưới đùi nắm chặt lại. Hành động đó của cậu vô tình lại rơi vào mắt của anh.
Anh đưa tay nắm chặt tay cậu như đang cố nói cậu đừng sợ, có anh ở đây. Nhưng chắc Nhất Thiên không hiểu, cậu trực tiếp hất tay anh ra, đưa ánh mắt đe dọa đe dọa nhìn anh.
- Ngươi nói ta vô dụng bất tài, thấp hèn? Vậy ngươi có dám thi với ta không, xem ai mới là kẻ vô dụng thấp hèn.
Người của hắn nghe cậu muốn thách đố hắn thì phá lên cười đầy chế nhiễu.
- Thái tử của chúng ta là đệ nhất mỹ nam Tấn quốc, và chưa ai có thể qua được ngài. Ngươi nhắm có lại không?
Vũ Thường như cũng nhận ra vấn đề cậu sắp đối mặt, anh quay lại nhìn cậu có chút lo lắng hỏi nhỏ cậu.
- Ngươi biết mình đang nói gì không vậy?
- Ta không phải trẻ thiểu năng.
- Ta quên nói cho ngươi biết, ở Tấn quốc hắn nổi tiếng là người hoàn hảo, chưa ai có thể qua nổi hắn.
- Đó là Tấn quốc, vậy ngươi không biết Bàn Tư cũng có một người trứ danh thiên hạ, tài sắc vẹn toàn ở Nguyệt tử lầu sao?
Vũ Thường nhìn cậu đầy nghi ngờ, cậu nhìn thấy vẻ mặt đó của anh thì mất hứng, không thèm nói chuyệ với anh nữa. Cậu hất đầu nhìn tên khi nãy vừa mới lên tiếng, nhún vai như vẻ không quan tâm.
- Ngươi chưa thi sao biết được, vả lại ở đây, không phải mình thái tử của ngươi mới là đệ nhất mỹ nam đâu.
Nhất Thiên vừa nói vừa đưa tay tháo bỏ lớp mặt nạ sói xuống, không gian đang ồn ào bỗng chốc im lặng đến lạ.
Chuyện là đập vào mắt họ cậu như một tiên nhân từ trong tranh bước ra, gương mặt thanh tú, nước da trắng, đôi mắt có phần sắc xảo, sống mũi cao, đôi môi hồng nhìn rất quyễn rũ. Đặt biệt đôi mắt màu xám tro của cậu, khi nhìn vào làm cho người ta có chút sợ hãi. Nhưng nó càng tôn thêm vẻ tà mị và có chút khó mà diễn tả được.
- Người này…người này không phải phải là công tử Cố Nhất Thiên ông chủ mới của Nguyệt tử lầu hay sao?
- Đúng…đúng…ta nhận ra người này…người này chính là đệ nhất mỹ nam kinh thành chúng ta. Nhưng hơn ba năm trước đã ít xuất hiện, không ngờ hôm nay lại gặp được người ở đây.
- …
Tiếng bàn tán của họ càng khiến tên Lý Nhiễm Thành càng thêm tức. Còn hoàng thượng và hoàng hậu thì ngạc nhiên bởi nhan sắc đó của cậu.
Mạc Vũ Thường thì khỏi nói, anh sau khi nhìn một màng tháo mặt nạ của cậu thì tim anh như đập lệch đi nhịp.
- Thái tử Nhiễm Thành, nhan sắc này của ta và độ nổi tiếng của ta như vậy đã xứng ở bên đại điện hạ này chưa.
- Ngươi…
Lý Nhiễm Thành tức giận, chỉ tay về phía cậu khi cậu vùa nói lại vừa ngã vào người anh mà e thẹn. Hắn nuốt ngược cục tức đó vào trong và mạnh miệng tuyên bố muốn thi với cậu về cầm, kỳ, thi, họa và cả võ công lẫn binh pháp.
Nhất Thiên vẫn không dừng lại ở đó, cậu làm ra bộ mặt e sợ và e thẹn nhìn anh, như đợi anh cho phép.
A Diệp, A Tiêu và Y Vu nhìn thấy màng đó của hai người thì không khỏi rùng mình. Anh cũng giả vờ hợp tác diễn cùng cậu, anh gật đầu ra vẻ đồng ý rồi nắm tay cậu mà dặn dò.
- Nếu thấy không vừa sức thì xin rút lui, ta không quan tâm thể diện nên ngươi không cần cố.
- Vâng, điện hạ.
Hoàng thường và hoàng hậu nhìn thấy một màng đó thì hài lòng trong người, ông cười lớn rồi bắt đầu lên tiếng.
- Vậy ta sẽ là người làm chủ cuộc vui ngày hôm nay, vậy chúng ta nên tiến hành sớm thôi. Trước hết ta nghĩ chúng ta nên cầm trước.
- Vâng, bệ hạ.
- Vậy thì ai là người thể hiện trước tiên đây.
- Đương nhiên…ta phải nhường khách trước, thái tử Nhiễm Thành, mời người.
Nhiễm Thành cũng không kiên nể, hắn cho người mang thất huyền cầm đến, âm thanh bắt đầu vang lên. Êm dịu, nhẹ nhàng, khiến người nghe cảm thấy thư giãn rất nhiều.
Nhất Thiên khi mới nghe cũng hiểu được khả năng của người này không phải tầm thường, cậu cứ ngồi đó, ăn hết cái này đến cái khác, mặt kệ mọi thứ xung quanh, no cái bụng mình trước đã rồi từ từ tính sau.
Khi tiếng đàn của hắn vừa dứt, mọi người vỗ tay khen gợi không ngớt. Còn anh thì bận đấm lưng cho cậu, chuyện là lúc nãy do cậu đang ăn thì bị nghẹn.
Cảm thấy đỡ hơn một chút, cậu đưa tay bảo anh ngừng lại, rồi đứng lên đi đến chỗ A Tiêu ôm một cây đàn thất huyền cầm mà lúc trước cậud đã nhờ y đi lấy giùm mình đến chính giữa điện.
Cậu ngồi xuống đó, đặt chiếc đàn màu xám trông rất lạ mắt lên trên đùi. Bàn tay thon dài của cậu bắt đầu miết các sợi dây, ngón tay cậu bắt đầu gẩy đàn.
Âm thanh cứ như vậy vang lên, lúc đầu nó rất u sầu và não nề, nhưng khi khóe miệng của cậu được nhếch lên ngay lập tức tiết tấu của cậu lại thay đổi đến chóng mặt.
Tiết tấu nó nhanh một cách đáng sợ, người ngồi nghe và xem không thể nào rời mắt khỏi những bàn tay cậu đang nhảy múa trên các sợi dây đầy ảo diệu.
Động tác càng lúc càng nhanh, nhanh đến nổi người xem có lúc sẽ bị hoa mắt. Đến đoạn cuối, tiết tấu của cậu lại giảm dần và kết thúc nó bằng một cái gẩy cả bảy dây cùng lúc rất mạnh. Mạnh đến nổi một trong số bảy dây đàn đó cũng cũng phải đi theo ngón tay cậu và đứt làm đôi.
Cậu kết thúc màng biểu diễn của cậu trong sự im lặng đến đáng sợ, ai cũng đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu.
Lý Nhiễm Thành đưa ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn cậu, rồi hắn nhìn về cậu đàn màu xám của cậu đã bị đứt dây nằm bên cạnh.
- Bài ngươi vừa chơi là?
- Huyền Nhiễm Đoạt Hồn. Ngươi cũng biết nó?
- Bài đó không thể dễ gì đánh được, ngay cả ta cũng chỉ đánh được nửa bài, vì sao ngươi lại…
- Nhưng ta làm được.
- Ngươi nói láo. Bản nhạc đó người có thể thể hiện một cách trôi chảy chỉ có duy nhất một người. Và người đó chính là Dạ Nhất Lang ẩn danh thiên hạ, người đời chỉ nghe được tiếng nhạc nhưng chưa ai có thể biết được dung mạo thật sự của y.
- Vậy ngươi gặp được rồi đấy, tên Dạ Nhất Lang người đời ca tụng, tìm kiếm lâu nay chính là bổn công tử, người đang ngồi trước mặt ngươi hiện tại tại nơi đây.
- Không thể nào…
Lý Nhiễm Thành nghe từng chữ từ miệng cậu nói ra thì đứng bật dậy. Hắn không thể nào tin được, người mà hắn bỏ công tìm bấy lâu nay lại là một tên nam nhân so tuổi chỉ vừa bằng hắn. Lại là Dạ Nhất Lang nổi danh trong thiên hạ, chuyện này không thể nào xảy ra được.