Nại Nại từ một đứa bé dễ thương bây giờ đã trở nên béo tốt, còn cậu đang là đệ nhất kinh thành trở thành một nam nhân chân chạy ba bước là ngã. Lúc nào mở miệng cũng chỉ có biết ăn, lười vận động, chỉ nhốt mình trong phòng chờ đêm xuống để được ăn ngon.
Chuyện này đã lọt vào tai các tỷ muội trong tử lầu, Bình tỷ thật sự đã nổi cơn thịnh nộ. Cô đã cho người mai phục để bắt sống anh cho bằng được.
Tối hôm nay như thường ngày, Vũ Thường sẽ đem thức ăn đến cho cậu. Nhưng anh chưa kịp chạm vào khung cửa sổ phòng cậu đã bị người Bình tỷ bắt trói lại.
- Tên khốn, cuối cùng ta cũng bắt được ngươi.
- Bình tỷ…sao cô…
- Hừ. Ngươi còn hỏi sao sao? Ngươi nhìn xem hậu quả ngươi gây ra là gì?
Bình tỷ cho người đem Nhất Thiên và Nại Nại đến trước mặt anh. Nhất Thiên nhìn anh đang bị trói nằm dưới sàn thì lo lắng. Cậu định chạy đến bên anh nhưng chạy được ba bước như một lời nguyền ngay lập tức ôm đất mẹ.
Mọi người nhìn thấy đều lắc đầu chán nản, cậu đã bị tên khốn này đoạt xá mất hết lý trí mất rồi. Cơ thể bây giờ phát phì như vậy nhưng vẫn không thèm quan tâm, thứ cậu quan tâm là không được ăn ngon.
- Nhất Thiên…ngươi không sao chứ?
- Không sao…không sao…huynh có mang đồ ăn đến cho ta không?
- …
Nghi tỷ đứng bên cạnh cậu, nghe cậu hỏi xong thì thuận chân đạp luôn cho cậu một phát ngã luôn ra sàn.
- Hừ. Đệ nhìn lại cái thây đó của mình đi, đệ muốn bò đi hay gì?
- Đệ…đệ đói chứ bộ…
Nhất Thiên ủy khuất nhưng chỉ biết cuối đầu không giám cãi lại mọi người. Cậu bò đến định cởi dây trói cho anh liền bị Ngự tỷ ngồi gần đó không chút thương xót đá Vũ Thường sang một bên.
- Trói chặt tên kia lại, đem ra xe.
- Ngự tỷ…tỷ định làm gì với huynh ấy…
- Lấy da, róc thịt, chặt xương đem cho đám sói ăn, đã lâu rổi chúng chưa được ăn thịt tươi.
Nhất Thiên nghe cô nói xong liền rùng mình, cậu đang chưa biết làm sao thì ngay lập tức Vũ Thường đã bị đám tỷ muội đánh một cách không thương tiếc.
Sau đó họ ném anh lên một xe ngựa, rồi lại bắt cậu và Nại Nại lên một xe ngựa khác. Bây giờ đã là giữ khuya, mọi người định đưa họ đi đâu cơ chứ.
Nhất Thiên và Nại Nại đều đã bị bịt mắt, trói lại, nhét vải vào miệng không cho họ làm ồn. Cho đến khi đến trước một cánh cổng lớn, có rất nhiều binh lính canh giữ, cậu chỉ nghe loáng thoáng là tiếng cải vã bên ngoài.
- Mở cổng.
- To gan, là ai mà đêm khuya lại vào cung.
- Ta không nói lần hai.
Bình tỷ không nói nhiều, cho mọi người xử hết đám lính canh, rồi phá cổng xông vào. Cô hiên ngang đi đến chỗ ngai vàng, ung dung ngồi đó và chờ đợi.
Bên này, hoàng thượng và hoàng hậu đang yên giấc thì bị tiếng gọi dồn dập của công công bên ngoài làm cho giật mình.
- Hoàng thượng…hoàng thượng…không xong rồi…có chuyện xảy ra rồi…
- Ngươi ồn ào chuyện gì vậy?
Hoàng thượng và hoàng hậu chỉ lại y phục, cho gọi tên công công ấy, nhìn bộ dạng hốt hoảng của y ông hơi cau mày.
- Có chuyện gì?
- Bình tỷ của Nguyệt tử lầu đã đem người đánh chiếm hoàng cung, cô ta đang chờ người ở đại sảnh…
- Hửm. Lại có chuyện gì rồi?
- Hoàng thượng, thϊếp có dự cảm không lành.
Hoàng thượng không nói gì chỉ cùng bà thay y phục nhanh chân đến chính điện để gặp người. Vừa vào chính điện, hai người có chút ngạc nhiên khi thấy Bình tỷ đã ngồi trên ngai vàng chờ sẵn. Bên dưới chân cô là Mạc Vũ Thường, tay chân bị trói chặt, miệng bị nhận vải đang nằm đó nhìn hai người.
- Thường nhi…Bình tỷ có chuyện gì chúng ta từ từ thương lượng.
- Thương lượng? Ta e là…
Bình tỷ vừa nói lại nhìn xuống anh đang nằm bên dưới, một phát đá anh lăng xuống chỗ phụ hoàng và phụ thân mình.
Hoàng thượng lấy vải trên miệng anh xuống rồi nhìn anh nghi ngờ hỏi.
- Có phải con lại gây ra chuyện gì nữa phải không?
- Con…
- Hắn đã gây ra đại tội, một tội lớn không thể tha.
- Thường nhi, rốt cuộc con đã đắc tội gì với Nguyệt tử lầu?
Vũ Thường không vội trả lời bà, anh đợi cho mọi người cởi trói cho mình xong, xoa xoa hai đầu cổ tay một lúc rồi mới lên tiếng.
- Là do Bình tỷ đã ngăn cấm con và Nhất Thiên bên nhau.
- …
- Ngươi nửa đêm lại mò vào phòng người khác ôm ấp lại còn thể thống gì?
- Nhưng tình cảm ta dành cho y là thật.
- Thật vậy mà ngươi lại hại nó ra nông nổi này.
Hoàng hậu có chút nghi ngờ, bà nắm lấy tay anh nghiêng đầu hỏi.
- Con đã làm gì thằng bé?
- Hắn ta không làm gì cả, chỉ là tối nào cũng lắng đem thức ăn đến cho Nhất Thiên và Nại Nại. Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì ta không nói, đằng này…
- Nhưng đệ chỉ hơn mủm mỉm chút thôi.
- Mủm mỉm cái đầu nhà ngươi, ngươi đã cho nó ăn trúng ngãi heo hay sao mà chỉ trong vòng một tháng nó đã đi không nổi, chạy ba bước nhất định sẽ ngã. Chưa kể Nại Nại giờ đi không nổi, hai đứa chỉ xuất ngày đóng cửa cài then ở trong phòng chờ ngươi đem đồ ăn đến.
Hoàng thượng và hoàng hậu nhìn nhau rồi nhìn về Bình tỷ như muốn xác định một lần nữa. Họ không ngờ con trai họ lại làm ra một chuyện ngu ngốc đến vậy.
Bình tỷ không nói nhiều, cho người thả Nhất Thiên và Nại Nại vào, khi vừa nhìn thấy hai người hoàng hậu và hoàng thượng như muốn tăng xông đến nơi.
Bước vào cửa là một lớn một nhỏ với thân hình mập mạp khác lạ, nhìn lại gương mặt kia hai người hết dụi mắt lại chớp chớp mắt sợ mình nhìn nhầm.
Đang tiến về phía họ là một thân hình to béo, khi nhìn thấy hai người và Vù Thường, Nhất Thiên đã vui mừng chạy đến. Nhưng vẫn như mọi khi, bước thứ ba chính là lúc mọi người chỉ nghe một tiếng ‘‘Rầm’’ lớn.
- Ngươi…là Nhất Thiên?
- Vâng. Là thần.
Hoàng hậu nghe câu trả lời ngây ngô của cậu thì như muốn ngất đi tại chỗ. Bây giờ hai người hiểu vì sao Bình tỷ lại tức giận đến mức vậy.
Bà nhìn Nhất Thiên và Nại Nại một lần nữa, người bà run cả lên vì tức giận.
‘‘Chát’’
Bà không nói gì, chỉ quay sang giáng xuống mặt anh một cái tát. Mọi người có chút ngạc nhiên nhưng lại không ai dám phản ứng gì.
- Mẫu thân…
- Đừng gọi tên ta. Con xem chuyện tốt con đã làm đi.
- Con thấy Nhất Thiên vẫn bình thường, vẫn xinh đẹp.
- Đẹp cái đầu con, con yêu vào lại đâm ra ngớ ngẩn hay là ngu ngốc vậy.
- Con…
- A Tiêu, A Diệp hai người nói xem người này có phải là đệ nhất mỹ nam kinh thành Nhất Sát Dạ Tướng Cố Nhất Thiên không.
- Chuyện này…
- Nói.
A Tiêu và A Diệp nhìn nhau rồi lại đưa mắt nhìn cậu, họ thở dài bất lực nhắm mắt nói một hơi.
- Không giống. Người này vừa xấu vừa mập, đi đứng vất vả, chạy ba bước đã ngã, lại chận chạp, ham ăn lười vận động. Chắc chắn không phải Dạ tướng mà thần quen biết.
- Được. Còn tất cả các ngươi, nói rõ cho ta biết, người này có phải Cố Nhất Thiên hay không?
- KHÔNG PHẢI.
Tất cả mọi người đều đồng thanh, cậu có chutd giật mình, chưa hiểu được chuyện gì thì đã được anh an ủi.
- Nhất Thiên…không sao đâu. trong mắt ta ngươi vẫn đẹp nhất.
- Ta…
Hoàng thượng không nhịn được nữa, ông cho người bắt lấy anh, tiếp tục nhận vải vào miệng anh không cho anh nói thêm gì.
Bình tỷ cho người đem đến một cái gương lớn đặt trước mặt cậu, ép cậu và Nại Nại nhìn vào gương. Vùae nhìn thấy bản thân mình trong gương thì cả hai đã giật mình la thất thanh.
- MA!!!
- Ma cái đầu đệ đấy, nhìn rõ lại đi, đệ bị tên khốn kia biến thành cái gì rồi.
- Sao có thể…
- Cả tháng nay đệ ngập trong đống đồ ăn kia của hắn nên đâu nghỉ ra chuyện gì. Giờ có than trời cũng chừng đó chuyện.
Nhất Thiền nhìn chăm chăm vào gương và từ từ đưa tay sờ lên mặt mình. Cậu không ngờ, chỉ vì đống thức ăn đó của anh lại khiến cậu thê thảm đến vậy, cậu hoàn toàn đã bị một cú sốc rất lớn nói đúng hơn là đã kích về mặt tâm lý.
Nhất Thiên không tự chủ được bật khóc, cậu đấm vỡ tấm gương ấy. Như được trở lại con người trước đây, cậu định chạy lại đánh cho anh một trận nhưng mọi chuyện vẫn như cũ, chạy ba bước thì lại ôm đất mẹ.
Cậu ấm ức khó khăn ngồi dậy, nhìn anh đầy oán trách, cậu không thèm đi nữa mà trực tiếp bò đến chỗ anh.
Vật anh xuống cứ thế ngồi trên người anh, không ngừng đánh và chửi rủa anh thậm tệ.
- Tên khốn, huynh đã làm gì ta vậy hả, huynh muốn chết hay sao. Không biết ta là đệ nhất hay sao mà lại hại ta ra nông nổi này, ta phải gϊếŧ huynh. Đúng…ta phải gϊếŧ chết tên cẩu nhà huynh.
Nhất Thiên vừa nói vừa lấy tay đánh mạnh vào người anh, đến khi mọi ngưòi không chịu đựng được nên đã xông vào lôi cậu ra.
Nhưng với thân hình đồ sộ đầy mỡ kia của cậu, mọi người khó khăn lắm mới gỡ cậu ra được. Vừa mới thả lỏng tay cậu liền xông vào đánh đập anh, cho đến khi Bình tỷ lên tiếng quát.
- Có thôi đi không hả? Chưa đủ mất mặt hay sao? Đệ sinh ra từ cây nấm hay sao mà lại ngu đến vậy cơ chứ.
- Đệ…hức…
- Câm ngay. Hoàng thượng, hoàng hậu ta mong hai người quản chặt tên xúc sinh đó lại. Nếu ta gặp hắn ở đâu sẽ gϊếŧ hắn ở đó. Cho tới khi Nhất Thiên và Nại Nại trở lại bình thường thì tốt nhất người hãy giam nó vào ngục luôn đi.
- Được. Thành giao. Ta sẽ giam Thường nhi lại, còn Nhất Thiên và Nại Nại giao cho cô.
Bình tỷ gật đầu, cô đứng lên rời khỏi ngai vàng, lúc đi ngang qua anh, cố không nể nang một đấm đấm mạnh vào phần bụng anh không thương tiếc thay cho lời cảnh cáo rồi rút toàn bộ người của mình ra khỏi khỏi hoàng cung.