Mục lục
Em Chồng Anh Đừng Qua Đây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đặng Mỹ Ân sớm đã biết chuyện Khả Hân đang cần tiền, cô ta cầm theo một thẻ ngân đặt vào tay Khả Hân:

“Trong này có gần 50.000 đô, là tiền phòng thân của chị, em cứ cầm lấy đưa cho viện trưởng Từ cứu lấy đứa nhỏ, em cũng đừng trách mẹ chị, bà ấy cũng vì lo nghĩ cho gia đình thôi.”

“Cảm ơn chị, một khi em có tiền em nhất định sẽ trả lại cho chị.” – Khả Hân nhận lấy thẻ ngân hàng, hốc mắt đỏ hoe, cô không ngờ Mỹ Ân sẽ đưa tiền dành dụm bấy lâu cho mình.

“Em có lòng thương người chị cũng có mà.” – Mỹ Ân thân thiết nắm lấy tay cô – “Chị định một lát sẽ cùng em về nhà họ Lâm ở mấy ngày, để cho em an tâm hơn.”

“Chị muốn trở về đó cùng em?” – Khả Hân ngẩn ra.

“Chị biết gả cho Lâm Vĩ Thành là thiệt thòi cho em nhưng gả cũng đả gả rồi, em đừng khiến cha chị khó xử. Gia đình chúng ta thật sự không thể làm mất lòng nhà họ Lâm được. Chị định theo em qua đó vài ngày, chị em chúng ta có nạn cùng chịu, ít nhất để em đỡ tủi thân hơn.” – Mỹ Ân nói đến hợp tình hợp lý.

Khả Hân cũng chỉ đành gật đầu, câu ‘gả cũng gả đi rồi’ kia thật sự chính là điều cô vẫn canh cánh trong lòng. Dù cho cô có vui hay buồn thì cô cũng đã gả đến nhà họ Lâm, chuyện này không thay đổi được nữa. Nếu bởi vì cô không chịu trở về đó mà khiến cho nhà họ Đặng chịu liên lụy thì cô càng tự trách hơn.

Khả Hân cắn môi, cô sẽ vì mọi người mà tha thứ cho hành động quá đáng đó của Vĩ Phong một lần. Hy vọng sau này Vĩ Phong sẽ không còn đem cô ra làm trò cười nữa. Quan trọng là cô cũng thương cảm cho Vĩ Thành, có một người em trai ở sau lưng mình làm trò như vậy đúng là khổ sở.

Khả Hân cùng Mỹ Ân bước xuống lầu, cô trừng mắt với Vĩ Phong, nếu đã không thể trốn tránh thì chỉ đành đối diện mà thôi. Lâm Vĩ Phong nhìn thấy cô chịu cùng anh trở về trên mặt liền hiện ra một chút ý cười, đáng tiếc nụ cười này trong mắt của cô lại thành ‘tiểu nhân đắc ý’.

“Tôi thấy tâm trạng của Khả Hân không được tốt lắm, tôi muốn được đích thân đưa em ấy về. Chắc là anh không thấy phiền chứ?” – Mỹ Ân đi đến trước mặt Vĩ Phong nói.

Vĩ Phong không mặn không nhạt gật đầu:

“Vậy lại tiếp tục làm phiền tiểu thư rồi.”

“Thế tôi cũng muốn đi, cho tôi đi với.” – Đặng Mỹ Mai tính cách hướng ngoại, muốn cái gì nói cái đó hoàn toàn không xem tình huống trước sau, thật sự kém ra xa chị gái của mình.

Lâm Vĩ Phong mặt không đổi sắc lịch sự đáp lại:

“Sợ là như thế sẽ làm phiền nhị tiểu thư.”

“Không phiền đâu, tôi không có sợ phiền.”

“Mỹ Mai, con ở nhà cho mẹ, đi đâu mà đi.” – Đỗ Thanh Mỹ nghiến răng giáo huấn con gái, chỉ sợ cô ta còn nói sẽ khiến cả nhà mất mặt.

Kết quả Mỹ Mai chỉ có thể đứng đó nhìn Mỹ Ân cùng Vĩ Phong và Khả Hân ba người cùng trở về nhà họ Lâm. Mỹ Mai không ngờ bình thường chị cả của mình luôn tỏ ra hiền lương thục đức cũng rất biết cách tranh giành đàn ông.

Lần này Lâm Vĩ Phong lái tới nhà họ Đặng là một chiếc Ferrari, xe chỉ có hai chỗ, Vĩ Phong cũng không nghĩ lúc về còn có thêm một Đặng Mỹ Ân. Hiện tại Khả Hân cũng không muốn ngồi một xe với Vĩ Phong vậy nên Mỹ Ân tự lái xe chở Khả Hân.

Lâm Vĩ Phong lái theo phía sau để hộ tống hai người bọn họ, Đặng Mỹ Ân thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn chiếc xe đen bóng trong kính chiếu hậu, hay đúng hơn là đang quan tâm đến người lái xe. Đặng Mỹ Ân từ cái nhìn đầu tiên đã bị Lâm Vĩ Phong đánh gục hoàn toàn, cô ta cảm thấy anh chính là trời cao đã an bài dành riêng cho cô ta.

Ông trời đúng là đã an bài như vậy nhưng Đặng Mỹ Cầm lại sớm tự mình vứt bỏ cơ duyên đó, nếu cô ta từ đầu không chê Lâm Vĩ Thành bị hủy dung tàn phế mà gả vào nhà họ Lâm thì vị trí nhị thiếu phu nhân, vợ của Lâm Vĩ Phong chính là của cô ta rồi.

“Khả Hân, Vĩ Phong có vẻ đối xử với em không tệ, còn đích thân đi đón em.”

Khả Hân im lặng không đáp, chuyện xấu trong nhà không nên nói ra bên ngoài, hơn nữa cô đã quyết định quay lại chính là bằng lòng cho qua chuyện hồ đồ mà Vĩ Phong đã làm.

“Em có biết anh ấy có sở thích gì không? Hoặc thích ăn món gì?” – Mỹ Ân tiếp tục dò hỏi.

Khả Hân nghe mấy câu vậy đã đoán được Mỹ Ân có thiện cảm với Vĩ Phong, mà thiện cảm này không hề tầm thường.

Lâm Vĩ Phong có sở thích gì? Nhục mạ chị dâu, không tôn trọng anh trai, mấy cái này có tính là sở thích không? Khả Hân ở trong lòng cười khổ.

Vậy anh ta thích ăn cái gì? Nhớ lại bàn thức ăn kia làm cho Khả Hân thêm tức giận, hôm đó cô tốn công chuẩn bị cả một bàn đồ ngon kết quả đổi về một bụng tủi thân.

“Khả Hân, em đang nghĩ cái gì đấy?” – Không thấy Khả Hân trả lời Mỹ Ân liền hỏi lại – “Em mới gả đến nhà họ Lâm có mấy ngày nên không biết cũng không có gì lạ.”

“Vậy qua mấy ngày ở chung đó, em thấy tính tình anh ấy như nào? Có tốt không?”

Khả Hân thấy Mỹ Ân cứ liên tục hỏi về Lâm Vĩ Phong như vậy thật sự khó xử, nói xấu thì không được mà nói tốt thì cảm thấy lương tâm cắn rứt. Cuối cùng cô bởi vì ánh mắt mong chờ của Mỹ Ân mà cắn môi nói trái lòng mình:

“Anh ta cũng khá tốt, em thấy hai người khá xứng đôi.”

“Thật sao? Chỉ sợ Lâm thiếu gia có yêu cầu cao không để chị vào trong mắt.” – Mỹ Ân miệng nói lời khiêm tốn nhưng trong lòng lại tràn ngập tự tin, khuê nữ danh giá như cô ta chính là người phù hợp nhất với Vĩ Phong.

Khả Hân thấy ánh mắt ý tình nồng đượm mỗi khi nhìn vào gương chiếu hậu của Mỹ Ân chỉ đành mím môi thở dài.

Sau khi mọi người xuống xe trước cửa nhà họ Lâm, Khả Hân vẫn luôn đi phía sau Mỹ Ân, cô cảm thấy nếu có Mỹ Ân ở đây mấy ngày cô cũng sẽ dễ chịu hơn. Nhưng Lâm Vĩ Phong lại đi thẳng đến, dứt khoát chen vào chắn ở trước mặt cô, tách cô và Mỹ Ân ra xa.

“Tiểu thư Mỹ Ân, cảm ơn cô đã đưa Khả Hân về nhà. Trời hiện tại đã tối, cô đi đường cẩn thận.” – Lâm Vĩ Phong cứ như thế mà trắng trợn đuổi khách.

Đặng Mỹ Ân tất nhiên nghe được ý tứ trong lời nói của anh, cô ta không ngờ mình lại bị từ chối thẳng thằng như vậy. Không những không giữ cô ta ở lại một đêm mà còn không đưa cô ta trở về. Cô ta chưa bao giờ bị ai đối xử phũ phàng như Vĩ Phong, đúng là người đàn ông càng đáng giá thì càng khó tiếp cận.

“Không cần cảm ơn đâu.” – Toàn thân của Mỹ Ân lúc này đã trở nên cứng ngắt nhưng vẫn không quên dịu dàng nói với Mỹ Ân – “Sau này em ngoan ngoãn một chút, đừng tùy ý nữa.”

“Chị Mỹ Ân, đừng về mà, em còn nhiều chuyện muốn tâm sự với chị lắm.”

Chuyện Mỹ Ân đi về khiến Khả Hân cảm thấy như mất một tấm khiên che chắn, cô vội đuổi theo muốn giữ Mỹ Ân lại nhưng cánh tay cô đã bị Lâm Vĩ Phong bắt lấy. Anh siết chặt lấy cánh tay cô kéo ra giấu sau lưng, miệng thì vẫn rất bình tĩnh hướng Mỹ Ân nói:

“Có chuyện gì hôm khác hãy nói, bây giờ trời đã tối đừng làm phiền tiểu thư Mỹ Ân trở về nghỉ ngơi. Đặng Khả Hân, đừng sinh sự nữa, nghe lời một chút đi.”

Mấy lời này của Lâm Vĩ Phong nghe thì vô cùng tự nhiên nhưng ngẫm lại thật sự không ổn, có người em chồng nào lại đi nói với chị dâu của mình như thế. Khả Hân muốn thoát khỏi khống chế của anh nhưng lại không dám làm ra hành động nào quá khoa trương sợ bị Mỹ Ân nhìn thấy nên chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà trừng Vĩ Phong.

“Lâm thiếu gia nói đúng, tôi cũng phải về đây, hai người ngủ ngon.” – Mỹ Ân cảm nhận được không khí giữa hai người kia có chút bất thường nhưng cũng không đưa ra được suy đoán nào lúc này.

Sau khi nhìn thấy chiếc xe của Mỹ Ân đã khuất khỏi tầm mắt, Khả Hân liền dùng hết sức lực mà vung tay ra khỏi bàn tay của Lâm Vĩ Phong.

“Lâm Vĩ Phong, anh rốt cuộc đang làm cái gì vậy hả? Tôi chính là vì nể mặt của anh Vĩ Thành mà tha thứ cho anh lần này. Anh ấy vì anh mà tính mạng cũng không cần, thế mà anh nỡ lòng đối xử với anh ấy như thế.”

Lời này của Khả Hân thật sự đã khơi gợi lên vết thương trong lòng Vĩ Phong, anh rủ mắt không nói gì nữa. Cô thấy vậy liền chạy một mạch vào nhà không để ý để anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK