Trước đây mỗi lần có phụ nữ tiếp cận anh em bọn họ đều không ngoài mục đích dòm ngó tài sản gia thế của nhà họ Lâm. Vậy nên khi Khả Hân gả đến nhà họ Lâm làm vợ, Vĩ Phong không cách nào nghĩ tốt về cô được.
Một cô gái trẻ đẹp vì sao bằng lòng gả cho một người bị tai nạn không rõ sống chết, dung mạo bị hủy, không phải vì muốn tài sản của anh ta thì còn có thể vì điều gì. Nhưng điều Vĩ Phong không ngờ được chính là Khả Hân vẫn còn là một cô gái trinh trắng. Một cái gái trong đầu đầy mưu mô, chỉ biết đến tiền bạc vậy mà lại giữ thân thể trong sạch, có phải là chuyện quá vô lý hay không?
Nếu không phải bây giờ Vĩ Phong đang tự mình cảm nhận thì chắc anh cũng không tin, ngay cả sự giãy dụa và phản ứng kịch liệt lúc này của cô cũng rất chân thật. Khi anh nhìn thấy đôi mắt ngấn nước tràn ngập uất ức của Khả Hân, trong lòng lại đột nhiên nổi lên một sự thương cảm hiếm thấy. Đối với một người con gái còn trinh trắng mà nói, lần đầu tiên chính là một chuyện vô cùng quan trọng. Nếu để lần đầu tiên cứ như vậy bị một ngón tay lấy mất thì sẽ trở thành ám ảnh sâu sắc cỡ nào.
Vậy nên trong lúc Khả Hân kịch liệt vùng vẫy, anh đã cố gắng cẩn thật hết mức để rút ngón tay ra, không để cho cô có bất kỳ tổn hại nào. Sự thương xót kiểu này dường như Lâm Vĩ Phong chưa từng dành cho ai.
Khả Hân sau khi thoát khỏi móng vuốt của Vĩ Phong, liền giữ chặt lấy hai váy mình, đôi môi cắn chặt đến rướm máu. Cô không ngờ sẽ có ngày mình bị sỉ nhục đến mức độ này, không nói đến cô là vợ của anh trai Vĩ Phong, sao anh ta có thể làm ra hành động kinh tởm như thế đối với một người phụ nữ không phải vợ mình?
“Lâm Vĩ Phong, anh đối với tôi như vậy không hổ thẹn với anh trai của mình sao?”
“Liên quan gì đến anh trai tôi?” – Lâm Vĩ Phong vươn tay lấy khăn giấy, thong thả lau đi ngón tay khi nãy đã xâm nhập vào chỗ mềm mại kia.
Hành động có phần ái muội này của anh càng khiến cho Khả Hân hận không thể đập đầu vào tường để mất hết ký ức về những chuyện vừa xảy ra. Cô không ngờ anh không có một chút hối hận nào đối với hành động tày trời mà mình vừa làm ra.
Khả Hân ngẩng mặt lên, hai mắt đẫm lệ nhìn thẳng vào anh nghiến răng nghiến lợi nói:
“Lâm Vĩ Phong, anh quá khốn nạn!”
Không đợi cho anh phản ứng lại, cô đã chạy vội khỏi phòng, lảo đảo bước xuống cầu thang, mặc cho dì Ba và quản gia gọi lại, một mình xông thẳng ra khỏi biệt thự nhà họ Lâm.
Lâm Vĩ Phong cảm thấy rất không vui, cô dù sao cũng là vợ của anh, chạm vào cô một chút thì đã làm sao? Cô cần làm ra bộ dạng như mình bị người ta khinh bạc thế không?
Nhưng anh lại quên mất một chuyện, trong suy nghĩ của Khả Hân, bọn họ chính là quan hệ chị dâu – em chồng, hành động vừa rồi của anh không những vô liêm sỉ mà còn vi phạm nghiêm trọng chuẩn mực đạo đức.
Vậy nên trải qua chuyện vừa rồi, hai người bọn họ trong lòng đều vô cùng khó chịu. Lâm Vĩ Phong muốn thân mật một chút với vợ của mình, lại bị mắng là khốn nạn, Khả Hân lại chỉ vì muốn mượn chút tiền cứu người mà bị chính em chồng xem như loại phụ nữ rẻ tiền bán thân mà sỉ nhục.
“Thiếu gia, xảy ra chuyện gì vậy? Tôi thấy phu nhân hai mắt đỏ hoe, lúc chạy khỏi đây còn đang khóc tức tưởi kia kìa.” – Dì Ba vội chạy lên lầu hỏi han tình hình.
“Thiếu gia, hay để tôi đuổi theo thiếu phu nhân, bây giờ trời cũng tối rồi.” – Quản gia Thuận cũng rất khẩn trương.
“Không cần, muốn đi thì cứ để cô ta đi.” – Lâm Vĩ Phong anh trước nay không có thói quen đi chạy theo dỗ dành người khác.
Dì Ba và quản gia lo lắng nhìn nhau, bọn họ không biết hai người này đã xảy ra chuyện gì nhưng làm sao có thể bỏ mặc Khả Hân một mình ở bên ngoài lúc này. Quản gia Thuận nhẹ giọng khuyên can:
“Nhị thiếu gia, lần đó tôi theo phu nhân về nhà họ Đặng, tôi thấy người nhà bên ấy không thân thiết gì với phu nhân. Xem chừng cuộc sống trước đây của phu nhân không mấy dễ chịu, cô ấy có lẽ là một người đơn thuần thật sự không phải đang diễn đâu.”
“Cái đó gọi là lạt mềm buộc chặt, lúc trước nhà họ Đặng nhất quyết không chịu gả con gái qua đây, bỗng dưng đến lượt Đặng Khả Hân đó lại đồng ý. Mấy người nghĩ là vì cái gì? Hơn nữa khi nãy không nghe thấy cô ta muốn 50.000 à, đã bắt đầu xuất chiêu rồi đó thôi.” – Lâm Vĩ Phong vẫn trước sau như một, giữ vững thái độ lạnh nhạt.
Người ở ngôi nhà này đều biết một chuyện đó là tâm phòng bị và nghi ngờ của Lâm Vĩ Phong quá nặng. Có lẽ vì đã phải trải qua quá nhiều chuyện mà bây giờ bất kỳ ai trong mắt của anh cũng là người mưu mô xảo quyệt.
“Thiếu gia, dù cho cậu có không thích phu nhân đi chăng nữa cũng không nên để cô ấy một mình ngoài kia. Khi nãy chạy đi chắc phu nhân còn không mang theo điện thoại, lỡ xảy ra chuyện gì không may, lúc đó hối hận không kịp.”
Nghe lời này của dì Ba xong trong lòng Vĩ Phong hơi dao động đưa mắt ra nhìn bầu trời tối mịt bên ngoài.
“Thiếu gia, nói thế nào phu nhân cũng vợ hợp pháp của cậu, cậu đâu thể nói bỏ mặc là bỏ mặc như vậy được.”
Lâm Vĩ Phong thở ra một hơi, sau đó đi xuống cầu thang hướng ra cổng, chuẩn bị lái xe ra ngoài tìm cô nhưng trước khi đi anh cũng không quên dặn dò:
“Chuyện này nhất định không được để anh Vĩ Thành biết, bằng không các người tự lãnh hậu quả.”
Sau khi anh rời khỏi biệt thự, dì Ba với quản gia Thuận mới thở phào nhẹ nhõm, bởi vì nếu anh không tự mình đi tìm cô, bọn họ cũng không dám làm gì.
“Số của Khả Hân đúng là không được tốt, chưa được hưởng phúc đã chịu khổ rồi.”
“Bà đừng lo, tôi tin rằng rồi Khả Hân cũng sẽ trở thành nhị thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận của nhà họ Lâm mà thôi. Người ta chẳng phải có câu khổ tận cam lai hay sao.” – Quản gia Thuận cười trừ.
Bầu trời bên ngoài đen kịt, ánh đèn đường vàng vọt càng khiến người ta thêm mệt mỏi. Khả Hân ôm lấy thân thể đơn bạc của mình lê bước trên đường, hiện tại đang là đêm của mùa hạ nhưng cô lại cảm thấy giống như đang trải qua cái lạnh thấu xương của mùa đông.
Khả Hân không trách cha mẹ cô ra đi quá sớm, cũng không trách chú bởi vì thím không thích cô mà đem cô gửi cô nhi viện. Cô cũng chưa từng trách bọn họ vì bảo toàn cho ba người con gái mà ép cô gả đến nhà họ Lâm. Bởi vì Khả Hân thấy số mệnh của mình vốn dĩ từ lúc sinh đã không tốt rồi.
Nhưng cô cũng có những giới hạn của mình, giống như bây giờ dù có phải chết đói chết rét ở ngoài đường cô cũng không muốn quay lại nhà họ Lâm thêm lần nào nữa. Nghĩ đến Lâm Vĩ Phong khiến cô càng thêm ấm ức, cả một biểu chiều vất vả nấu một bàn ăn cho anh, không nhận được một lời cảm ơn còn bị nhục mạ.
“Anh ta mở miệng đều nói anh trai mình là quan trọng nhất vậy mà đối xử với chị dâu như vậy đúng là một tên khốn mà!” – Khả Hân vừa đi vừa mắng.
Khả Hân đi một lát thì dừng lại ở một ghế đá ven đường, xoa xoa chiếc bụng đói, khi nãy kích động chạy vội ra ngoài, điện thoại lẫn ví tiền đều không mang thôi. Bây giờ cô không những đói lại còn rất khát nước, thật sự không biết nên đi đâu về đâu.
Một cô gái ăn mặc phong phanh ngồi bên đường giữa đêm khuya thế này thật sự rất dễ thu hút bọn lưu manh. Một tên tóc tai bù xù, ăn mặc hầm hố đã sớm chú ý đến cô, hắn tiến gần lại phía cô:
“Người đẹp, khuya rồi sao còn ở đây một mình hay đi chơi với bọn anh chút đi.”
Khả Hân ngay lập tức cảm nhận được nguy hiểm, đứng dậy lùi ra xa:
“Đừng có lại đây, tôi không quen biết mấy người.”
Cách đó không xa có một chiếc xe BMW đang đậu, Lâm Vĩ Phong hạ kính xe xuống vô cùng thong thả quan sát. Anh rất muốn đợi xem, cô gái trông ngốc nghếch như Khả Hân, nửa đêm chạy ra ngoài gặp phải tình huống này sẽ xử lý ra sao.