Khả Hân bồn chồn trong lòng, một tấm băng mỏng không biết có thể trụ được bao lâu. Ngày đầu tiên lượng chất lỏng tuôn ra cũng tương đối nhiều, chắc chắn là cô không trụ được đến bình minh.
Cô cũng không ngờ là mình lại đến tháng lệch ngày như này, có lẽ vì khi nãy bị anh ép đến cuống quýt cả lên mới thành ra thế. Nếu không phải do bà dì ghé thăm, có lẽ hôm nay anh và cô thật sự đã làm đến bước cuối cùng rồi. Anh quyết liệt và bá đạo ngoài sức tưởng tượng của cô rất nhiều.
‘Lâm Vĩ Thành’ khi nãy rất giống với Vĩ Phong, cảm giác áp bức đó cùng với mùi hương bạc hà thoang thoảng, thật sự quá giống với Vĩ Phong. Khả Hân không biết sao cô cứ luôn nhớ về anh. Cô biết như vậy là sai trái nhưng không cô nào ngăn bản thân liên tưởng giữa hai người.
Khả Hân lại quay về lo nghĩ vấn đề trước mắt, vì lệch ngày nên cô đã không kịp chuẩn bị từ trước. Khắp nhà họ Lâm sợ là không tìm được một miếng băng thứ hai. Cô xuống lầu tìm đến phòng của dì Ba, cô biết một người gần 50 như dì e là sẽ không còn dùng tới thứ đó nữa nhưng cô vẫn ôm chút hy vọng.
Bởi vì nếu đến cả dì Ba cũng không có thì nhà này không còn ai nữa, quản gia Thuận, vệ sĩ ngoài cổng, Vĩ Phong Vĩ Thành, không cần hỏi chắc chắn cũng không có. Khả Hân gõ cửa phòng dì Ba, không có ai đáp lại cô vội ra phòng bếp tìm, dì Ba chỉ có khả năng đang ở đây.
Khả Hân quả nhiên tìm thấy dì Ba ở phòng bếp nhưng ở bên còn có thêm một người khác, Lâm Vĩ Phong. Cô thấy sắc mặt anh khó coi đến kỳ lạ, hình như cô đâu có chọc gì đến anh ta, sao lại nhìn cô đáng sợ thế?
“Dì Ba…” – Khả Hân gọi bà, muốn bà đi ra để cô hỏi nhỏ, có Vĩ Phong ở đây thật sự không tiện.
Lâm Vĩ Phong vừa nghe cô lên tiếng lại liếc mắt nhìn cô, ánh mắt tức giận như thiêu đốt người khác. Khả Hân khóc không ra nước mắt, cô rõ ràng không có trêu đùa anh, anh nhìn chằm chằm cô làm gì!
“Phu nhân, có chuyện gì vậy? Tôi vừa làm một ít sủi cảo, cô cùng ngồi ăn với thiếu gia đi.” – Dì Ba cười nói.
“Con không đói bụng.” – Khả Hân mặc kệ Vĩ Phong, coi như không thấy, cô nghiêng đầu nhỏ giọng nói với dì Ba – “Dì ra đây chút đi, con có chuyện này muốn hỏi dì.”
“Được, chờ chút, tôi tắt bếp đã.” – Dì Ba nhìn qua Vĩ Phong một cái rồi đi theo Khả Hân ra ngoài nói chuyện.
Hai người đi ra ngoài phòng khách, Khả Hân vẫn như cũ nhìn trước sau mới nhỏ giọng hỏi bà:
“Dì có băng vệ sinh không? Con… con vừa tới tháng, trong người không chuẩn bị sẵn.”
Dì Ba lúc này mới hiểu ra mọi chuyện, rõ ràng đêm nay hai người ở bên nhau đột nhiên nhị thiếu gia mặt lạnh như băng cả người khó chịu đi xuống nói muốn ăn gì đó. Hóa ra là do ‘bà dì’ đến đột ngột phá hủy chuyện tốt, đúng là xui xẻo mà. Trong trường hợp này dù là ai chắc chắn cũng sẽ tức giận, nhị thiếu gia thật tội nghiệp.
“Dì Ba, sao dì có vẻ không vui vậy?” – Khả Hân nghe dì Ba thở dài mấy tiếng, trong lòng không biết vì nguyên nhân gì. Không lẽ vì dì Ba đã lớn tuổi, chuyện đó không còn nữa, khi nghe cô có ‘bà dì’ tới thăm nên buồn bã?
Dì Ba không ngờ là Khả Hân để ý nhiều thế, bà nhanh chóng viện cớ giải thích:
“Tôi thở dài vì tôi cũng không có, tôi đang nghĩ nên đi đâu mua cho phu nhân. Có lẽ cửa hàng tiện lợi cách đây hai con đường giờ này còn mở.”
Dì Ba nói xong cũng cởi tạp dề ra, chuẩn vị ra đường mua cho Khả Hân. Không ngờ ngay lúc này có tia chớp cắt một đường sáng rực trên bầu trời. Lúc này bọn họ mới nhớ lại bên ngoài đã mưa hơn một tiếng rồi.
Mưa như trút nước không ngừng xối lên cửa sổ, thật sự không phải là cơn mưa bình thường nữa rồi, còn có cả giông bão. Khả Hân tất nhiên không để cho dì Ba đi, bà lớn tuổi, bên ngoài vừa mưa vừa tối, quá nguy hiểm.
“Dì Ba, để con đi cho.”
“Không được, bên ngoài mưa lớn quá sao có thể để phu nhân đi. Thân thể phu nhân hiện đang yếu, cảm lạnh là chuyện không nhỏ đâu.” – Dì Ba cũng nhất quyết không để cô đi.
“Phu nhân, bình thường cô dùng băng vệ sinh của hãng nào, kích thước bao nhiêu?” – Dì Ba vừa hỏi vừa mặc áo mưa chuẩn bị ra mở cửa lớn.
Cửa vừa mở ra một đợt gió mạnh thổi vào khiến cho dì Ba đứng không vững ngã về sau. Khả Hân đứng ngay bên cạnh bà nhanh tay đỡ lấy dì Ba, cô lo lắng hỏi:
“Dì có sao không? Đừng đi nữa, thời tiết này ra đường nguy hiểm lắm.”
“Phu nhân, mau vào trong, đừng đứng gần cửa, mưa tạt ướt người mất.” – Dì Ba thiên vị Vĩ Phong bao nhiêu thì cũng yêu thương Khả Hân bấy nhiêu, bà thật sự đối tốt với cô, không có nghi ngờ cô.
Khả Hân đi lên chắn phía trước dì Ba, dùng một tay che trước mắt để ngăn nước mưa tạt vào mặt. Tay còn lại vươn ra một đóng cửa lớn lại, cửa lớn vừa to vừa nặng, Khả Hân không sao xê dịch được, cộng thêm nước mưa cứ liên tục tạt vào hai vai cô, khiến cho thân hình mảnh mai của cô càng thêm mong manh dễ vỡ.
Ngay lúc này có một cánh tay cường tráng duỗi ra thay cô đóng chặt lại cánh cửa. Khả Hân vội vàng lau nước mưa trên mặt nhìn xem ai vừa giúp cô, hóa ra là Lâm Vĩ Phong.
“Có một cánh cửa đóng không được, tốn cơm nuôi hai mươi mấy năm thật.” – Lâm Vĩ Phong như cũ lạnh giọng, lời nói vô cùng sắc bén.
“…” – Khả Hân mím môi, cô không có phản bác cũng không cảm kích anh vừa giúp. Dù sao bụng của cô đang hơi khó chịu, không có sức lực cùng anh tranh chấp.
“Phu nhân, tôi thấy hay là thế này, để tôi gọi bên giao hàng của cửa hàng tiện lợi đến.” – Dì Ba đề nghị nói.
“Không cần đâu dì, mưa bớt hãy tính chứ giờ mưa to quá, đi giao bây giờ thật sự khó khăn.” – Khả Hân cũng không muốn vì chút chuyện của bản thân gây nguy hại cho người khác.
Bụng cô vẫn âm ỉ đau, Khả Hân theo bản năng hơi co người lại, đem hai tay ôm lấy che chở cho phần bụng dưới.
“Phu nhân, có đau lắm không? Phu nhân lên sofa ngồi đi, tôi đi pha cho cô ly nước đường đỏ.” – Dì Ba tất nhiên biết Khả Hân đang khó chịu trong người, bà đỡ cô đến sofa rồi lại vào bếp.
Khả Hân ngồi xoa xoa bụng, đột nhiên nhìn thấy một cây bút và một tờ giấy ghi chú đưa đến trước mặt. Khả Hân ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông lạnh lùng chẳng thèm liếc nhìn cô.
“Đem mấy thứ cô muốn mua ghi hết ra.”
Khả Hân thực sự ngẩn ra, không lẽ Vĩ Phong muốn đi mua loại đồ dùng của phụ nữ cho cô thật sao? Anh có biết là cô muốn mua đồ gì không, nếu biết sao còn muốn giúp cô đi mua? Phải biết rằng một người đàn ông đi mua thứ đồ đó cho một người phụ nữ là có bao nhiêu tình ý.
Thấy mặt mình hơi hơi đỏ bừng, Khả Hân vội vàng lắc lắc đầu:
“Không, không cần. Một lát mưa nhỏ tôi tự đi mua.”
Mặc dù không muốn để anh đi mua nhưng cô cũng rất cảm ơn anh, ít nhất anh cũng còn lương tâm, biết quan tâm tới cô.
“Bảo cô viết thì viết đi, lề mề cái gì vậy?” – Lâm Vĩ Phong nghiêm giọng, rõ ràng là quan tâm nhưng lời nói vô cùng hung ác.
Khả Hân thật sự bị anh làm cho sợ, cô không biết là anh đang gặp chuyện gì nhưng hai chữ ‘không vui’ trên mặt anh quá rõ ràng. Khả Hân không viết cũng vì sợ anh đi mua lúc này nguy hiểm, cô lo lắng cho người giao hàng thì lo lắng cho anh tất nhiên cũng nhiều gấp bội.
Khả Hân thấy anh vẫn nhìn mình chằm chằm cuối cùng nghĩ nghĩ một lúc vẫn viết ra những thứ mình cần mua.