Lâm Vĩ Thành và Bạch Mai bị giam trong một căn phòng nhỏ, ít nhất thì nơi này cũng không quá tồi tàn, có một chiếc giường cùng chăn gối. Bạch Mai rót nước đưa cho anh, cô vẫn luôn chú ý đến tình trạng sức khỏe của Vĩ Thành.
“Tôi không khát, cô uống đi.”
Lâm Vĩ Thành cảm thấy vô cùng áy náy vì đã kéo Bạch Mai vào chuyện này, cô chính là người vô tội nhất.
“Cô đừng lo, bọn họ sẽ không làm hại cô đâu.”
“Tôi không lo lắng.” – Bạch Mai cười nhẹ – “Lúc tôi bằng lòng đi theo anh tôi đã biết mình phải đối diện với những gì rồi.”
“Cô đâu cần phải vậy…” – Vĩ Thành thở dài, lúc Bạch Mai kiên quyết đi cùng anh từ chối cơ hội được thoát khỏi chuyện anh đã rất xúc động nhưng ngay sau đó là cảm giác bất lực.
Anh không đáng để cô phải nhọc lòng như vậy, càng không xứng đáng với tình cảm của cô.
“Bạch Mai, cô hiểu tôi mà, tôi chỉ có thể cho cô một sự nghiệp vững chắc, cơ hội thăng tiến và cả tiền bạc.”
“Tôi đâu đòi hỏi anh phải trả tôi thứ gì, tôi đã nói rồi, anh là bệnh nhân của tôi, trước khi anh hoàn toàn hồi phục. An nguy của anh là trách nhiệm của tôi.” – Bạch Mai biết giữa bọn họ có một bức màn mỏng, cô không muốn anh xé rách nó, cô vẫn muốn làm một bác sĩ, một người bạn ở bên cạnh Vĩ Thành.
Vĩ Thành thở dài một hơi, anh không nghĩ bản thân đã ra nông nổi này còn có thể khiến cho một cô gái tốt như vậy quan tâm mình. Đáng tiếc trong lòng anh chỉ có Lý Tuyết Dung, dù không dám kỳ vọng vào cô ta nữa nhưng anh cũng không sẵn sàng mở cửa trái tim mình.
Bạch Mai cẩn thận kiểm tra giường một lượt sau đó trải chăn ra, cô thấy anh vẫn cứ ngồi yên bất động không nhịn được mỉm cười nói:
“Mau đi ngủ thôi, ngày hôm nay quá đủ rồi.”
Lâm Vĩ Thành siết chặt ly nước trong tay, dù anh biết hai người sẽ không xảy ra chuyện gì được nhưng anh vẫn thấy ngại, chủ yếu là thấy thiệt thòi cho Bạch Mai.
“Đừng nói với tôi là anh định ngủ dưới đất đó.” – Bạch Mai đi đến đỡ anh đứng dậy đi lại giường – “Ngủ một giấc ngày mai mọi chuyện sẽ tốt thôi.”
Hai người chen chúc nhau nằm trên chiếc giường nhỏ, Bạch Mai nhắm mắt trước giả vờ như mình đã ngủ. Lâm Vĩ Thành nhìn cô, nhìn rất lâu, anh không biết ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra, có lẽ anh sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy cô nữa vậy nên anh muốn ghi nhớ gương mặt này lâu thêm một chút.
Bạch Mai đợi đến khi nghe thấy tiếng thở đều đặn của anh mới mở mắt ra, gương mặt anh chưa từng ở gần cô đến như vậy. Dù đó là một gương mặt đầy những vết sẹo chằng chịt cô vẫn chưa từng ghê sợ với nó.
Cô đưa tay khẽ chạm dọc từ trán đến mũi anh rồi môi anh, cô đã quyết định rồi, chỉ cần bọn họ có thể thoát khỏi chuyện này cô sẽ cùng anh sang Mỹ. Bạch Mai không cần Vĩ Thành đáp lại tình cảm của mình, cô muốn thấy anh bình an, muốn làm một người bạn đồng hành cùng anh.
Tình yêu khiến con người ta trở nên hèn mọn cũng khiến ta trở nên cao thượng.
Lâm Vĩ Phong và mọi người rời khỏi căn phòng đó cũng đã hơn nửa đêm, anh cẩn thận mở cửa bước vào, sợ sẽ đánh thức Khả Hân. Nhưng hóa ra cô chưa ngủ, cô nằm trên giường ánh mắt đau đáu nhìn anh.
“Em chưa ngủ sao?” – Lâm Vĩ Phong ngay lập tức bước vội đến ôm cô vào lòng – “Em thấy khỏe hơn chưa?”
“Mọi người bàn bạc xong chuyện ngày mai chưa?” – Khả Hân gạt bỏ mọi câu hỏi về bản thân, lúc này cô chỉ quan tâm anh.
“Bọn anh bàn xong rồi, mọi chuyện nằm trong sự kiểm soát.”
Khả Hân nhìn sâu vào mắt anh, cô rất muốn nói rằng cô nhìn ra sự chênh vênh trong đó. Anh đang nói dối, anh không chắc chắn.
“Em muốn đi cùng anh.”
“Không được.” – Lâm Vĩ Phong phản ứng vô cùng dữ dội – “Em nhất định phải ở nhà, em phải được an toàn.”
Hai tay Khả Hân ôm lấy mặt anh, khẩn thiết nói:
“Dù ngày mai có chuyện gì, em cũng muốn được bên anh. Là tốt là xấu, là sống là chết, em cũng muốn cùng anh trải qua.”
Cô đã không nói một câu, nếu anh xảy ra chuyện em sống còn ý nghĩa gì nữa.
Lâm Vĩ Phong ôm ghì lấy cô, anh không thể thốt lên lời nào nữa, lúc này anh rất muốn khoét ngực moi trái tim của mình ra giao cho cô.
“Vĩ Phong, anh có thể vì em mà ngày mai đừng lấy bản thân ra trao đổi không?” – Lúc cô nói câu này hai môi cô run lên, cô vẫn luôn né tránh câu hỏi này, né tránh sự thật cô không phải ưu tiên hàng đầu của anh.
Lâm Vĩ Phong im lặng, sự im lặng đó kéo dài thật lâu cuối cùng anh ôm cô ngã xuống giường, đắp chăn cho cả hai. Cô vùi đầu trong lồng ngực anh, nước mắt khẽ rơi xuống, sự im lặng đó đã thay câu trả lời.
Lâm Vĩ Phong tỉnh dậy rất sớm, anh cẩn thận bước xuống giường, nếu có thể anh muốn nhân lúc cô chưa dậy rời đi. Nhưng anh còn chưa rời khỏi giường thì cánh tay anh đã bị cô giữ lấy.
“Anh đừng hòng bỏ em lại.”
Khả Hân cả đêm qua đều không tài nào chợp mắt nổi, cô rất sợ một khi cô ngủ quên tỉnh dậy đã không còn Lâm Vĩ Phong bên cạnh nữa. Cô sợ cảm giác bàn tay sờ sang chỗ bên cạnh mình nhưng tất cả lạnh tanh, không chút hơi ấm.
“Anh nghĩ anh thật sự không thể giữ em ở nhà được rồi.” – Lâm Vĩ Phong ôm lấy Khả Hân cùng vào nhà tắm.
Sau khi cả hai cùng đánh răng cô vội đẩy anh ra ngoài:
“Anh đừng tưởng bở được tắm cùng em.”
“Khả Hân, có phải anh bị ảo giác không? Người em rất gầy nhưng anh cảm giác bụng em lại béo lên.” – Lâm Vĩ Phong tựa người vào cánh cửa, nhìn xuống bàn tay mình, cảm giác lúc nãy khi ôm bụng cô rất lạ.
“Nếu để ý hơn thì anh sẽ biết.” – Khả Hân bĩu môi, nếu chịu để tâm anh chắc chắn để sớm biết cô mang thai.
Khả Hân từ nhà tắm bước ra, anh cầm theo sợi dây chuyền đến đeo cho cô. Anh đeo xong lại không nhịn được hôn vào gáy cô, âu yếm nói:
“Sau khi chuyện này kết thúc, anh sẽ dành tất cả thời gian cho em, chỉ ở cạnh em, cùng em thức cùng em ngủ, không rời em nửa bước.”
Khả Hân khẽ cọ mặt vào tay anh đang đặt lên vai cô, những lời ngọt ngào này cô đã luôn muốn được nghe từ anh.
“Em cũng chỉ cần thế thôi.”
Phòng khách của bọn họ hôm nay vô cùng đông đúc, bên ngoài cũng có mười mấy chiếc xe chờ sẵn. Khả Hân thật sự hoài nghi, số lượng người đông như vậy di chuyển không sợ gây chú ý đến cảnh sát sao.
“Cảnh sát sẽ không xen vào chuyện này chứ?”
“Bọn họ sẽ nghĩ là các băng đảng thanh trừng lẫn nhau, trước nay hắc bạch cũng có những nguyên tắc bất thành văn, họ sẽ không quan tâm chuyện nội bộ của nhau đâu.” – Lâm Vĩ Phong giải thích.
Khả Hân có lẽ đã hiểu vì sao chưa từng có người đề xuất chuyện báo cảnh sát, bởi vì cảnh sát căn bản sẽ không xử lý những vụ án dạng này. Nó quá phức tạp, quá dễ tạo tiếng vang, thu hút nhiều cánh báo chí sẽ dẫn đến lòng dân bất an. Thay vào đó để các thế lực tự xử lý nhau, chắc chắn nhanh gọn mà không để lại dấu vết gì.
“Em đúng là phải học hỏi thêm nhiều thứ.”
“Anh thì hy vọng em không phải biết đến những thứ đó.” – Vĩ Phong cưng chiều nói.
Mọi người nhìn thấy anh có ý mang cả Khả Hân theo thì vô cùng bất ngờ, Dương Trạch không nhịn được nghiêm túc hỏi:
“Cậu chắc chắn về chuyện này chứ?”
“Chưa bao giờ chắc hơn.” – Lâm Vĩ Phong nắm chặt tay của Khả Hân.
“Thôi được rồi, chuyện này cũng đủ điên rồ rồi thêm điều nữa cũng chả sao.”
Vĩ Phong và Dương Trạch đi qua bên nói chuyện gì đó, Lê Thời đi đến đưa cho anh một khẩu súng. Anh nhận lấy kiểm tra đạn và chốt an toàn, sau đó cất vào chỗ kín đáo sau thắt lưng.
Khả Hân cảm thấy hai chân mình hình như đang run lên, thứ anh vừa cầm thật sự là súng sao? Súng là vũ khí có thể dễ dàng lấy mạng người nhất, Vĩ Phong có thứ đó nghĩa là phía đối phương cũng vậy.
“Phu nhân, phu nhân…” – Quản gia nhìn thấy sắc mặt của cô có chút tái nhợt nên bước đến hỏi.
“Anh ấy có thường gặp chuyện phải dùng súng thế này không?”
Quản gia Thuận không biết phải trả lời thế nào, chỉ đành trấn an cô mà nói sang chuyện khác:
“Súng chỉ để phòng trường hợp xấu nhất, không phải chắc chắn sẽ dùng. Phu nhân, cô hãy đeo chiếc đồng hồ này, đây là một thiết bị theo dõi, nó cũng sẽ hiển thị nhịp, một vài chỉ số sức khỏe của cô. Nhị thiếu gia đặc biệt chuẩn bị nó cho cô, nó sẽ giữ cho cô an toàn.”
“Tôi hiểu rồi.” – Khả Hân ngay lập tức đeo đồng hồ vào tay.
Lâm Vĩ Phong quay lại nhìn thấy cô đã đeo đồng hồ, trong lòng cũng an tâm hơn một chút. Anh không chắc mình có thể luôn để mắt đến cô, anh cần một thứ gì đó bảo đảm cho cô.
Mọi người bắt đầu xuất phát, Khả Hân nhìn lại một lượt, hình như chỉ vắng mắt mỗi Hoàng Thiệu Huy, Khả Hân không hỏi, cô nghĩ cậu ta đang đi chuẩn bị phần việc của mình.
“Khả Hân, một lát em nhất định phải đứng ở chỗ vệ sĩ, luôn để vệ sĩ vây quanh em. Không được bước lên cũng không được lên tiếng.” – Lâm Vĩ Phong ngồi trong xe một lần nữa dặn dò Khả Hân – “Nếu có bất trắc gì ngay lập tức nghe theo vệ sĩ quay về xe, bảo vệ bản thân là quan trọng nhất.”
“Em biết rồi.” – Khả Hân vỗ vỗ lên bàn tay anh, bọn họ rồi sẽ ổn thôi.