Khả Hân ra đến phòng khách cũng vừa lúc nghe được cuộc nói chuyện của dì Ba và Lâm Vĩ Thành, cô đưa tay ra muốn dì Ba đưa điện thoại cho mình. Dì Ba do dự một lát vẫn đưa cho cô, dì Ba sợ Khả Hân sẽ không cẩn thận nói lộ ra chuyện của Lý Tuyết Dung.
“Anh Vĩ Thành, mấy hôm nay anh thấy thế nào rồi?”
Khả Hân trước nay vẫn chưa được nói chuyện với Lâm Vĩ Thành trực tiếp như vậy mấy lần, dù bọn họ có là vợ chồng chăng nữa Khả Hân cũng cảm thấy đối phương đối với cô rất xa lạ. Trong đầu cô luôn nghĩ nhanh chóng nói đến chuyện ly hôn nhưng vẫn không cách nào nói thẳng miệng được.
“Khả Hân sao? Em về nhà rồi sao?” – Giọng Lâm Vĩ Thành đầy vẻ mừng rỡ, chuyện anh tự sát xảy ra ngay sau đêm Khả Hân tức giận rời khỏi nhà, đến giờ anh cũng không nghe tin tức gì về người em dâu này.
“Phải, em đang ở nhà, mấy hôm trước có đến thăm anh. Em… em thấy mình không giúp được gì nên không ở lại bệnh viện làm phiền mọi người.”
“Không sao, em đừng đến làm gì, anh đã khỏe rồi.” – Lâm Vĩ Thành nhẹ giọng nói – “Em gặp Tuyết Dung rồi đúng không?”
Khả Hân mím môi, không ngoài dự đoán của cô Lâm Vĩ Thành chắc chắn sẽ lại hỏi thăm đến Lý Tuyết Dung.
“Khả Hân, Tuyết Dung hơi… hơi cá tính, có lẽ sẽ khó ở chung, em nhịn cô ấy một chút.” – Lâm Vĩ Thành không quên dặn dò – “Cô ấy cũng sẽ không làm khó gì em đâu.”
Khả Hân giật giật khóe môi, không lẽ Lâm Vĩ Thành còn muốn cô cùng với Lý Tuyết Dung chung sống hòa thuận? Nếu như vậy chẳng phải quá thiệt thòi cho cả Lý Tuyết Dung và cô hay sao?
“Anh Vĩ Thành, em có chuyện muốn nói với anh, em nghĩ kỹ rồi, em cũng soạn xong giấy đơn ly hôn…”
“Cái gì? Em… em muốn ly hôn? Khụ… khụ… không phải em vừa về nhà sao, Vĩ Phong lại làm gì em hả?” – Lâm Vĩ Thành nghe Khả Hân muốn ly hôn thì vô cùng kích động ho khan mấy tiếng.
“Không phải, Vĩ Phong… không làm gì em.” – Khả Hân vội vàng phủ nhận, cô thật sự không hiểu nổi tại sao chuyện cô muốn ly hôn với Vĩ Thành thì anh lại hỏi ngay đến Vĩ Phong.
“Khả Hân, em cố thêm một thời gian, anh sẽ nói chuyện lại với Vĩ Phong, đừng ly hôn.”
Lâm Vĩ Thành cảm thấy bản thân bây giờ có hy vọng, Lý Tuyết Dung lại còn sống trở về bên anh. Anh mong có thể dần khiến thù hận trong lòng em trai vơi đi, mà một trong những điều kiện tiên quyết trong chuyện này chắc chắn là Khả Hân, người phụ nữ duy nhất được Lâm Vĩ Phong cho phép ở bên cạnh.
“Anh Vĩ Thành, anh biết chuyện Lâm Vĩ Phong giả dạng làm anh lừa gạt em đúng không?” – Tay Khả Hân siết chặt điện thoại, hít sâu một hơi hỏi.
Lâm Vĩ Thành không trả lời chỉ nghe thấy tiếng anh thở dài trong điện thoại.
Khả Hân cũng im lặng, có những tổn thương một lần là đủ khiến người ta đau đớn khôn cùng nhưng cô lại phải chịu cùng một tổn thương đó hết lần này đến lần khác. Những người khác trong nhà đứng về phía Lâm Vĩ Phong lừa gạt cô, cô có thể hiểu được nhưng tại sao Lâm Vĩ Thành, người chồng hợp pháp của cô cũng làm như vậy?
“Ly hôn, em nhất định sẽ ly hôn dù anh có đồng ý hay không.”
Khả Hân nghiến răng nói ra từng chữ, cô cảm thấy bản thân đã quá thành thiện rồi. Cô luôn quan tâm đến cảm xúc của bọn họ còn họ thì chơi đùa cô hết lần này đến lần khác.
“Không được… không được… khụ… khụ…” – Giọng nói của Lâm Vĩ Thành vô cùng gấp gáp – “Đừng ly hôn, Vĩ Phong không thể không có em.”
“Đại thiếu gia, cậu đừng nói nữa nằm xuống trước đi.”
Khả Hân và dì Ba đều nghe rõ giọng của bác sĩ Kiên đang khuyên can Lâm Vĩ Thành. Khả Hân rũ mặt, Lâm Vĩ Thành cũng nói Vĩ Phong cần cô, chính Vĩ Phong cũng nói cần cô. Bọn họ đều muốn cô ở lại đây nhưng cô không thể nào ở lại với được nữa.
“Anh Vĩ Thành, anh nghỉ ngơi trước đi, chuyện này em đã quyết rồi, để hôm khác em nói với anh tiếp.”
“Không, Khả Hân, em hứa với anh đừng ly hôn anh mới an tâm được… khụ…”
“Đặng Khả Hân, cô đang nói gì với anh tôi hả?” – Giọng nói lạnh lẽo của Lâm Vĩ Phong không biết từ đâu truyền đến, anh cũng bất ngờ xuất hiện nắm chặt lấy hai vai cô.
Khả Hân hốt hoảng vội cúp điện thoại, cô xoay người đối diện với Lâm Vĩ Phong, khi nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của anh càng khiến cô tủi thân.
“Tôi nói với anh Vĩ Thành là muốn ly hôn, không được sao? Đó là chuyện của tôi và Vĩ Thành liên quan gì đến anh?”
“Câm miệng!” – Lâm Vĩ Phong chỉ một lòng nghĩ đến anh trai, vừa nghe Vĩ Thành liên tục ho trong điện thoại khiến anh không khống chế được mà mắng Khả Hân – “Sau này không được nói những chuyện này với anh ấy, không được khiến anh ấy kích động.”
Khả Hân gạt mạnh hai tay của Vĩ Phong ra, cô đúng là ngu ngốc mới lần nào cũng bị sự dịu dàng của anh làm mềm lòng. Người đàn ông trước mặt chính là ác ma, trong lòng anh không bao giờ có cô.
“Anh em mấy người muốn làm gì thì tùy, tôi không quản nữa.”
Khả Hân vừa nói dứt câu là chạy một mạch vào phòng lấy túi xách rồi chạy ra cổng. Dì Ba nãy giờ im lặng cũng nhịn không được lên tiếng:
“Nhị thiếu gia, giữ phu nhân lại đi, khó khăn lắm mới về nhà có một đêm…”
Lâm Vĩ Phong siết chặt nắm tay đứng yên tại chỗ, cuối cùng đá mạnh một vào ghế rồi lên lầu.
“Nhị thiếu gia, cậu đi dỗ phu nhân đi, lần này tôi thấy cô ấy nói ly hôn không giống nói đùa.” – Dì Ba vừa chạy theo anh vừa lo lắng nói.
Lâm Vĩ Phong dừng bước, nghiêm mặt nói:
“Bảo Tiến Trung đưa Khả Hân về ký túc xá.”
“Sao lại là ký túc xá…” – Dì Ba còn chưa hỏi cho xong thì Lâm Vĩ Phong đã đóng sầm cửa lại.
Tiến Trung lái xe đuổi theo Khả Hân, cô nhìn thấy nhưng xem như không biết vẫn đi bộ ra đường lớn đón taxi.
“Phu nhân, cô lên xe, tôi chở cô về trường.”
“Không cần, anh về trước đi.”
“Phu nhân, nếu tôi không chở cô đi, tôi trở về sẽ bị mắng…” – Tiến Trung không còn cách nào khác chỉ đành bày ra vẻ mặt đáng thương để Khả Hân mềm lòng.
Khả Hân thở dài một hơi, cuối cùng vẫn chọn lên xe của Tiến Trung, cậu ta dù sao cũng chỉ là người làm công ăn lương, cô cần gì đem tức giận của bản thân đổ lên đầu cậu ta.
Khả Hân về ký túc xá thì lao một mạch lên giường trùm chăn không muốn nói chuyện với ai. Kim Chi thấy tâm tình cô không tốt cũng không làm phiền. Đến giờ ăn Kim Chi còn xuống căn tin mua một ít món ngon mang lên cho cô.
Kim Chi bày đồ ăn ra bàn, dùng hai tay quạt quạt mùi hương đến bên giường của Khả Hân:
“Chị mau ngồi dậy ăn đi, có bao nhiêu món ngon chờ chị thưởng thức đây này.”
Khả Hân rút trong chăn lắc đầu:
“Chị không muốn ăn, em cứ ăn đi.”
“Em mua nhiều lắm, sao một mình em ăn hết được!” – Lời nói không có tác dụng Kim Chi đành đi đến tận giường kéo Khả Hân dậy – “Lương thực rất quý giá, chúng ta không được phép lãng phí.”
Khả Hân uể oải ngồi dậy, cô nhìn một mâm thức ăn Kim Chi chuẩn bị trên bản, có chút xúc động.
“Cảm ơn em, lúc này chỉ có em quan tâm chị thôi.”
“Không cần nói cảm ơn, chị cố ăn nhiều vào là được.” – Kim Chi gắp cho cô nửa khứa cá kho – “Cô phụ bếp nói món cá hôm nay rất tươi, chị ăn thử đi.”
“Ọe…” – Mùi cá vừa sộc lên mũi liền khiến Khả Hân buồn nôn, cô vội vàng che miệng – “Tanh… tanh quá.”
“Tanh sao? Đây là cá kho mà, sao tanh được?” – Kim Chi gắp một miếng ăn thử cảm thấy mùi vị rất ngon, không hề tanh như Khả Hân nói – “Vậy chị ăn món sườn đi.”
Khả Hân vẫn còn che miệng, cảm giác cổ họng rất khô, không muốn thử món gì. Cô nhìn Kim Chi nhiệt tình quan tâm mình như vậy không nỡ khiến Kim Chi thất vọng, miễn cưỡng cắn một miếng sườn.
“Ọe…” – Khả Hân lại nôn khan lần nữa – “Khụ… dầu mỡ quá.”
Kim Chi nhìn thức ăn trên bàn lại nhìn sắc mặt tái xanh của Khả Hân hai chiếc đũa trong tay cũng cầm không vững nữa, Kim Chi đã hiểu ra vấn đề nằm ở đâu rồi.
“Khả Hân, không phải chị mang thai đó chứ?”
Mang thai?
“Ọe…” – Khả Hân vừa nghe đến hai chữ này cả người chấn động, bụng lại co thắt một trận khiến cô muốn nôn lần nữa.
Kim Chi vội vàng đưa khăn giấy cho cô rồi vỗ vỗ lưng cô giúp cô dễ chịu hơn:
“Biểu hiện của chị có khác gì người mang thai đâu, chị nói thật với em đi…”
“Không có! Không thể nào, mới có mấy tiếng làm gì mang thai nhanh vậy được.” – Khả Hân dứt khoát phủ nhận, cô là người cẩn thận, cô nhớ rõ những lần trước đều đã uống thuốc tránh thai đầy đủ, chỉ có lần tối qua là chưa uống.
Nếu cô thật sự ốm nghén thì cái thai cũng phải 1-2 tháng, làm gì có chuyện mới có mấy giờ đồng hồ đã có triệu chứng.
“Khả Hân, đêm qua chị không về là ở cùng Lâm Vĩ Phong sao? Hai người còn ‘mặn nồng’ một đêm?” – Kim Chi nắm bắt trọng điểm vô cùng nhanh nhạy.
Khả Hân lườm Kim Chi không đáp, khi nãy gấp gáp quá nên người ta không đánh mà cô đã tự khai rồi.
“Có phải là gần đây chị thường thấy đau lưng mệt mỏi không? Không muốn ăn uống gì, quan trọng là còn lâu rồi không có kinh nguyệt?”
Những điều Kim Chi nêu ra, Khả Hân đều có hết nhưng cô thật sự không muốn thừa nhận. Cô không tin là mình lại dễ dàng mang thai như vậy, tỉ lệ uống thuốc tránh thai mà mang thai còn thấp hơn trúng xổ số đó.
“Không có, chuyện hôm nay là do bao tử không tốt mới chán ăn thôi.”
“Nếu chị đã nói vậy thì em cũng an tâm, em tất nhiên là không mong chị có thai rồi.” – Kim Chi trong lòng thở phào một tiếng.
Ngay lúc này chuông điện thoại bàn trong phòng bọn họ lại vang lên, Kim Chi đi lại bắt máy, là quản lý ký túc xá gọi.
“Sinh viên Đặng Khả Hân có người nhà đến tìm, đang đợi ở cổng lớn.”