Khả Hân thấy Lâm Vĩ Phong tiến vào trong hàng rào sắt liền lo lắng hét lên:
“Anh đừng vào, trong này có chó!”
Khả Hân vui mừng vì Lâm Vĩ Phong đến nhưng cũng không muốn anh đến đây gặp nguy hiểm cùng cô. Mặc dù cô rất sợ con chó dữ phía dưới nhưng cô lại càng sợ nó sẽ tổn thương anh hơn.
Lâm Vĩ Phong hoàn toàn không để mắt tới con chó ngao đang gầm gừ đó, anh bước thẳng về phía Khả Hân, đem cô từ trên sofa đỡ xuống. Con chó nhìn thấy anh thì rất kích động, dừng sức vùng vẫy khỏi dây xích gầm lên mấy tiếng.
Khả Hân thấy con chó muốn lao tới Lâm Vĩ Phong liền ôm lấy cánh tay anh kéo ra phía sau:
“Lâm Vĩ Phong, cẩn thận!”
Con chó nhìn hành động của cô lại cho rằng cô muốn công kích Lâm Vĩ Phong nên nó đổi hướng lao với tấn công Khả Hân. Lâm Vĩ Phong một tay ôm lấy Khả Hân ở trong ngực một tay ra hiệu cho con chó.
“Gấu, ngồi xuống!” – Lâm Vĩ Phong vươn tay vỗ vỗ đầu chó ngao vài cái rồi lại gãi gãi lớp lồng dày dưới cổ nó
“…” – Khả Hân không giải thích được tại sao con chó hung dữ này lại đột nhiên ngoan ngoãn trước Lâm Vĩ Phong như vậy. Nhưng dù sao thì hàng răng sắc nhọn của nó cũng khiến cô thấy sợ hãi, sợ rằng nó chỉ ngoan ngoãn nhất thời một lát lại nổi điên – “Anh đừng sờ nó, cẩn thận nó cắn anh.”
Khả Hân làm sao biết được Lâm Vĩ Phong và chú chó này có quen biết, không những thân thiết còn vô cùng hiểu nhau. Lâm Vĩ Phong vừa gãi gãi cho nó một chút nó liền từ chó ngao Tây Tạng thành cún ngoan trông nhà.
Khả Hân càng nhìn càng mở to mắt, không ngờ Lâm Vĩ Phong có thể thuần phục nó nhanh như vậy, trong lòng không khỏi thấy khâm phục.
“Sao anh khiến nó nghe lời hay vậy?”
Lâm Vĩ Phong nhún vai, có chút đắc ý, mặc dù là do anh với Gấu sớm có quen biết nhưng nhờ vậy mà thấy được ánh mắt lấp lánh hình sao của cô dành cho mình, cảm giác này anh rất hài lòng.
Hoàng Thiệu Huy xụ mặt đứng một bên, hai cái người này hình như quên rằng mình đang bị bắt cóc mất tiêu rồi. Cậu ta nhân lúc ai cũng tập trung vào Gấu, lặng lặng bước ra khỏi phòng bước ra bên ngoài hàng rào sắt.
“Rầm!” – Công tắc được khởi động, các song sắt lớn lần nữa xuất hiện, giam hai người còn ở trong phòng lại.
Lúc Lâm Vĩ Phong phản ứng lại chạy vọt tới hàng rào sắt thì đã quá muộn, nếu một mình anh có thể còn kịp nhưng Vĩ Phong lại còn ôm theo Khả Hân, động tác không quá nhanh nhẹn được.
Hoàng Thiệu Huy đứng bên ngoài nhìn hai người bị nhột bên trong, ôm bụng cười lớn:
“Lâm Vĩ Phong không ngờ anh cũng có ngày này… ha ha…”
Mấy năm gần đây Hoàng Thiệu Huy đều bị Lâm Vĩ Phong ‘ngược đãi’ dù cho cậu muốn tìm cách chơi lại anh thì cuối cùng vẫn bị anh nắm thóp. Dương Trạch lúc nào cũng đứng ngoài cuộc hoặc hùa theo Lâm Vĩ Phong, Hoàng Thiệu Huy chờ cơ hội này lâu lắm rồi.
“Không muốn tôi đánh chết cậu thì mau mở hàng rào sắt đi.” – Lâm Vĩ Phong nghiến răng.
“Ha ha…” – Hoàng Thiệu Huy vẫn tiếp tục cười đến không khép miệng được – “Giờ tôi không thả anh ra thì anh làm gì được tôi? Chửi tôi chắc?”
Lâm Vĩ Phong hít sâu một hơi kiềm chế xúc động muốn chửi người của mình. Hoàng Thiệu Huy càng muốn khiêu khích sự nhẫn nại của anh thì anh càng không cho cậu đắc ý.
“Lâm Vĩ Phong, lúc nãy tôi còn cho rằng anh cùng cô ta không phải là tình yêu đích thực nhưng bây giờ nhìn hai người bị nhốt trong này tôi thấy không cần phải lăn tăn nữa. Hai người chắc chắn là dành cho nhau.”
Hoàng Thiệu Huy nói xong lại dừng lại một chút sau đó thở dài:
“Lâm Vĩ Phong, không ngờ có ngày anh cũng vì một cành hoa mà bỏ lỡ cả khu rừng. Mỹ nhân ngoài kia còn chưa nếm qua hết, anh đã định tự trói chân mình rồi sao?”
“Thả tôi ra ngoài!” – Lâm Vĩ Phong không muốn để cậu nói năng lung tung nữa.
“Anh kêu tôi thả thì tôi thả à? Tôi là người bảo sao nghe vậy à? Thôi cứ ở đây vài ngày đi, yên tâm, tôi sẽ không để hai người chịu thiệt.” – Hoàng Thiệu nhún vai, ra hiệu cho chó của mình chui ra ngoài bằng khe trống giữa các song sắt.
Gấu không nghe theo Thiệu Huy mà vẫn đứng đó cọ cọ vào chân Lâm Vĩ Phong. Hoàng Thiệu Huy nhìn thú cưng mình vất vả nuôi lại chỉ một lòng vì người khác, không nhịn được mắng vài câu:
“Con Gấu ngu ngốc này, mày ở trong đó làm cái gì? Mày luyến tiếc gì Lâm Vĩ Phong, anh ta chỉ biết đến người phụ nữ của mình thôi, sẽ không yêu thương gì mày đâu!”
“…” – Khả Hân nghe Hoàng Thiệu Huy mắng mà chỉ biết cười trừ, một con chó thôi mà cậu ta cũng nói được thành con chó và Lâm Vĩ Phong có gì đó ái muội với nhau. Quan trọng vẫn là câu chỉ biết đến người phụ nữ của mình’ kia khiến trái tim Khả Hân không ngừng đập mạnh.
Chú chó tên ‘Gấu’ kia thấy chủ nhân không vui cũng không ở lại với Lâm Vĩ Phong nữa mà vội vã chui ra khỏi phòng đi theo Hoàng Thiệu Huy rời đi. Lâm Vĩ Phong rống to thêm mấy tiếng bọn họ vẫn không thèm quay đầu lại, thật sự là đem hai người nhốt ở đây.
Lâm Vĩ Phong mở điện thoại lên muốn gọi cứu viện mới nhớ tới tín hiệu đã bị chặn từ lâu. Anh ngồi xuống sofa, sắc mặt vô cùng kém.
“Lâm Vĩ Phong, xin lỗi anh, là tôi hại anh cùng tôi bị nhốt ở chỗ này.” – Khả Hân lẩm bẩm mấy câu.
Cô thật sự cảm kích chuyện anh đã đến đây cứu cô nhưng thấy anh cũng bị nhốt lại vì cô trong lòng Khả Hân rất khó chịu.
“Không chuyện của cô, người bọn họ muốn đối phó là tôi.” – Lâm Vĩ Phong thấy cô đang tự trách nên nói lời an ủi.
Khả Hân gật đầu, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Vĩ Phong, cô đưa mắt nhìn quanh phòng lần nữa, muốn xem xét có cách nào thoát ra ngoài không. Cô vốn muốn hỏi Lâm Vĩ Phong bây giờ bọn họ phải làm gì tiếp theo nhưng thấy tâm trạng của anh đang tệ nên chính mình cũng tự biết mà ngậm miệng.
Khả Hân biết Lâm Vĩ Phong là con người của hành động, một khi anh quyết định điều gì thì sẽ trực tiếp làm luôn nên cô không cần hỏi han lung tung. Cô thấy anh đang bật lửa châm thuốc nên đứng dậy đi quanh phòng xem, cô dùng tay sờ dọc theo bức tường, muốn thử bắt chước theo các phim truyền hình tìm ra cơ quan bí mật.
“Đừng phí sức, không tìm được gì đâu.” – Lâm Vĩ Phong tao nhã kẹp điếu thuốc phẩy phẩy vào trong gạt tàn ánh mắt sắc bén nhìn lên camera trong góc.
Khả Hân gật đầu sau đó không ngẩng lên nữa, cứ hơi cúi đầu xuống như vậy. Khả Hân hơi sợ dáng vẻ nghiêm nghị này của anh nhưng lại càng thấy yên tâm vì anh như vậy. Chỉ cần có thể ngồi cạnh anh, lòng cô liền bình yên đến lạ. Mùi thuốc anh hút lần đầu cô vô cùng chán ghét, đến bây giờ cô dần như đã quen với nó, cảm thấy nó cũng không khó chịu như mình tưởng.
Khả Hân biết người cao ngạo như anh chắc chắn rất ghét cảm giác bị nhốt như này. Mặc dù anh đã nói là chuyện này là nhắm vào anh không liên quan cô nhưng cô vẫn thấy có lỗi, nếu cô nghe lời anh ở yên trong nhà đừng đi lung tung thì cũng không gặp chuyện.
“Xin lỗi anh…”
“Đã nói không phải do cô, người bọn họ muốn kiếm chuyện là tôi.” – Lâm Vĩ Phong dập tắt điếu thuốc, nghiêng đầu qua nhìn cô.
“Nếu tôi nghe lời anh, mỗi ngày đều yên ổn ở trong biệt thự không ra ngoài thì bọn họ đã không có cơ hội bắt cóc tôi còn liêu lụy anh bị nhốt chung ở đây.” – Lâm Vĩ Phong càng không trách cô, cô càng thấy mình thật sự chỉ biết kéo thêm phiền phức cho anh.