Lâm Vĩ Phong nhìn thấy đôi mắt tràn đầy phẫn hận của cô, trong lòng cũng dịu đi chút ít.
“Khóc cái gì? Nếu khi nãy tôi không đến kịp thì cô cũng không còn nguyên vẹn thế này đâu.”
“Anh… anh mau lấy nó ra!” – Khả Hân cắn môi, cô vô cùng bài xích ngón tay đang ở trong cơ thể mình kia.
“Khả Hân, cô phải cố gắng giữ gìn thân thể trong sạch này của mình. Nếu một ngày tôi phát hiện cô đã nhúng chàm thì đứng có trách tôi.” – Lâm Vĩ Phong rút ngón tay ra, bước tới mở vòi nước rửa tay, điệu bộ vô cùng thản nhiên.
Trong mắt của cô lúc này anh lại giống như một ác ma, một người mà cô chỉ ước rằng mình có thể tránh đi thật xa. Khả Hân dùng tay giữ chặt cố gắng chấp vá lại phần váy bị anh xé rách, cô rất sợ Vĩ Phong lại lần nữa nổi lên thú tính.
Lâm Vĩ Phong cởi áo vest ra ném về phía cô, không mặn không nhạt nói:
“Mau chóng về nhà.”
Thật ra ngoài cửa phòng vệ sinh nãy giờ vẫn luôn có người, không chỉ một mà còn là hai người, không ai khác chính là Dương Trạch gọi Hoàng Thiệu Huy tới hóng chuyện. Lúc Khả Hân kêu cứu bọn họ đương nhiên nghe rõ, nhưng tất nhiên là không lên tiếng rồi, chuyện kích thích như vậy sao có thể xen vào.
“Dương Trạch à, khẩu vị của Vĩ Phong càng ngày càng mặn, ở trong nhà vệ sinh mà cũng xuống tay được. Cô gái nhà người ta kêu thảm như thế chắc chắn là cậu ta rất thô bạo rồi!” – Thiệu Huy cảm thán một câu.
“Tôi nhớ không nhầm thì quán bar này là của cậu. Cậu để vợ Vĩ Phong ở đây khiêu vũ, cậu ấy chưa tìm cậu tính sổ cậu còn dám nói. ”
“Oan cho tôi lắm, tôi làm sao biết cô gái ngây thơ đó là vợ của cậu ta. Không lẽ định hoàn lương thật sao? Cưới người vợ hiền thục như thế.” – Thiệu Huy có chút không tin Vĩ Phong chọn cô gái trông rất ngoan hiền làm vợ.
“Cô vợ này là anh Vĩ Thành tìm cho cậu ấy.”
“Hả? Anh Vĩ Thành muốn gửi gắm em trai mình lại sao? Không phải có ý định muốn chết chứ?”
Hoàng Thiệu Huy nói chuyện tốt không đúng nhưng một khi đoán chuyện xấu thì kiểu gì cũng trúng.
Chiếc xe Ferrari lao như xé gió trong đêm, một đường muốn đi thẳng về nhà họ Lâm. Dọc đường Khả Hân vẫn luôn im lặng, một tiếng cũng không nói, tình huống khi nãy đã đủ xấu hổ rồi, cô không muốn tự mình rước lấy nhục nhã.
Cô lơ đãng nhìn sang anh, thấy anh vẫn như cũ tỏ ra không vui, rốt cuộc vì sao Lâm Vĩ Phong phải nổi điên như vậy? Vì cô làm mất mặt nhà họ Lâm, cô làm tổn hại danh dự thiếu phu nhân Lâm gia sao?
Khả Hân đột nhiên nhớ tới Kim Chi, khi nãy cô bị lôi vào nhà vệ sinh rồi lại bị lôi ra xe, hoàn toàn chưa được nhìn thấy Kim Chi thêm lần nào. Tính ra vẫn phải cảm ơn anh vì đã đến kịp lúc, nếu không cả cô và Kim Chi đều gặp chuyện không may.
Khả Hân lấy điện thoại muốn gọi cho Kim Chi nhưng điện thoại không gọi đi được. Cô nhớ tới khi nãy Kim Chi té từ trên cột nhảy xuống, miệng nói không sao nhưng chắc chắn là bị thương rồi. Khả Hân thấy Vĩ Phong đặt điện thoại trên kệ phía trước xe, cô muốn mở miệng hỏi mượn anh nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã bị nuốt xuống.
Khả Hân không suy nghĩ nhiều nữa, vươn tay nắm lấy điện thoại của anh xuống. Lâm Vĩ Phong thấy điện thoại bị cô lấy đi, cau mày sang nhìn dáng vẻ nơm nớp lo sợ của cô:
“Cô thích nhảy khiêu gợi đến vậy sao?”
“…” – Khả Hân mím môi không lên tiếng. Thích? Nếu không phải buộc gả tới nhà họ Lâm, lại không dám mở miệng hỏi mượn tiền ai trong nhà thì cô có cần mạo hiểm đi đến nơi này không?
“Nếu cô thích nhảy như thế thì từ nay về sau nhảy cho một mình tôi xem đi. Cô nhảy càng kích thích thì tôi càng thưởng nhiều tiền, thời gian từ giờ tới khai giảng cũng không còn nhiều. Cô cố gắng nhảy quyến rũ một chút thì nhanh thôi sẽ đủ học phí.” – Lâm Vĩ Phong lại bắt đầu nói những lời ái muội không kiêng dè.
Khả Hân lườm anh, còn lâu cô mới làm theo lời anh nói. Dù cho anh có không muốn thừa nhận quan hệ chị dâu em chồng của hai người thì cô cũng sẽ không quên. Nếu tớ bước đường cùng vẫn không kiếm được tiền thì cô sẽ đi hỏi mượn quản gia Thuận, không lẽ anh ta không cho cô mượn. Đam Mỹ Hài
“Cô định thế nào, hỏi mượn quản gia Thuận hay mặt dày về xin tiền chú cô?”
“…” – Khả Hân đơ người, người này giống như có thể đọc được suy nghĩ của người khác vậy. Do anh có khả năng đặc biệt hay do cô quá đơn thuần dễ đoán?
Lâm Vĩ Phong không có ý lấy lại điện thoại nên cô nhanh chóng gọi cho Kim Chi, bên kia rất nhanh truyền tới giọng nói hơi yếu ớt của Kim Chi.
“Em có sao không? Là chị Khả Hân đây.”
“Là chị sao? Chị đổi di động rồi sao…. chắc là di động của bạn trai rồi. Chị và bạn trai cứ về trước đi, em không có sao. Chị nhất định phải giải thích rõ với anh ta là do em kéo chị đến đó, chị hoàn toàn không có ý định tới đó. Không nên để anh ta hiểu lầm tổn hại tình cảm hai người, nếu có cơ hội em sẽ đích thân đi giải thích sau.”
Kim Chi lo lắng cho Khả Hân, người như cô đi nhảy quán bar kiếm tiền cũng không thấy lạ. Nhưng Khả Hân là tiểu thư nhà giàu, bạn trai cũng có tiền, chạy tới đây nhảy thì đúng là dễ khiến người ta hiểu lầm là không đứng đắn.
“Kim Chi, em đang ở đâu vậy? Em nói thật với chị, bị thương ở chỗ nào?” – Giọng cô có chút gấp gáp.
“Khả Hân, em không sao thật mà. Chị nghe em, Lâm Vĩ Phong đó thật sự rất quan tâm chị, đẹp trai giàu có, chị mau gả cho anh ta đi.”
Lời nói của Kim Chi nghe rất vui vẻ nhưng trên mặt lại có một hàng nước mắt lăn dài. Nói xong cô cũng cúp điện thoại, không cùng Khả Hân trò chuyện nữa. Cô tự biết chính mình chẳng qua là một cô nhi, chân còn bị tật, cả đời này cũng không dám mơ có thể tìm được một người đàn ông tốt, một tình yêu mỹ mãn.
Nếu có thì cũng là mây tầng nào gặp mây tầng ấy, đôi phương chắc cũng không khá hơn cô. Thật ra tình trạng của Kim Chi đã tốt lắm rồi bình thường không mang giày cao gót, ít chạy nhảy lại, mặc váy dày che chân thì hoàn toàn giống như những thiếu nữ khác. Nhưng dù bề ngoài có kiên cường đến mấy thì trong lòng vẫn không khỏi tự ti.
Kim Chi lê thân thể bị thương đi trong màn đêm lạnh, lúc ngã xuống cô đã cảm thấy chân mình bị trật rồi. Hơn nữa còn bị mảnh vỡ của ly bia cắt một đường, vết thương vẫn chưa xử lý, mỗi bước chân máu đều chảy ra.
Kim Chi không gọi taxi là vì cô không biết đêm nay sẽ về đâu, cô đã nói với viện trưởng đêm nay ở chỗ Khả Hân, nếu viện trưởng thấy cô trở về trong bộ dạng này chắc chắn biết cô đã đi khiêu vũ. Kim Chi lựa chọn lang thang một đêm, tùy tiện tìm một chỗ là được, cô không muốn ai lo lắng cho mình.
“Kim Chi, là Kim Chi.” – Khả Hân nhìn qua cửa kính thấy được Kim Chi đang đi bên đường – “Em ấy đang chảy máu…”
Khả Hân đau lòng cho Kim Chi, cũng đau lòng cho chính mình đêm nay vì đã trải qua quá nhiều chuyện, thanh âm cô nức nở nghẹn ngào, không không chế được mà nước mắt tuôn ra.
Lâm Vĩ Phong thấy cô như thế cũng mềm lòng. Anh nhớ lần đó gặp Kim Chi ở chỗ bán đồ từ thiện là một cô bé hoạt bát, mới có ít tuổi đầu đã có thể nhẫn nhịn như thế, đúng là kiên cường.