“Phu nhân, cô có sao không? Có bị thương không?” – Dì Ba không ngờ có ngày hai người này lại căng thẳng đến mức phải đánh nhau.
“Con không bị thương… thật ra cũng không phải đánh nhau.” – Khả Hân thấy dì Ba lo lắng cho mình như vậy cũng hơi xấu hổ, vội vàng sửa lại.
Dì Ba nhìn Khả Hân một vòng cuối cùng cũng phát hiện ra đôi môi sưng đỏ vô cùng ám muội của cô. Chỉ chi tiết này cũng đủ làm rõ bọn họ rốt cuộc là ‘đánh nhau’ như thế nào. Dì Ba mặc dù đã nhịn cười nhưng vẫn lộ ra ánh mắt vui mừng:
“Tốt tốt, không bị thương.”
Khả Hân cảm thấy thái độ của dì Ba rất không đúng, nếu bình thường phát hiện chị dâu bị em chồng khi dễ như thế, ai không thấy phẫn nộ. Mà dì Ba không những không bênh vực cô còn cảm thấy chuyện rất tốt nữa. Không lẽ người trong nhà này đều tán đồng cách làm của Lâm Vĩ Phong?
“Phu nhân, cô nói cô cùng nhị thiếu gia đánh nhau là như nào? Rồi sao lại không phải đánh nhau?”
“Con… con chỉ cắn anh ta một cái, hình như rất đau.” – Khả Hân mím môi nói, cô không nhìn kỹ vết thương ra sao nữa.
“Sao con lại cắn nhị thiếu gia, còn cắn đau nữa, con không nên đối với Vĩ Phong như vậy đâu.” – Dì Ba nghe Vĩ Phong bị đánh thì vô cùng đau lòng nhưng cũng không nỡ trách Khả Hân.
“Sao con lại không thể cắn? Anh ta vô lễ với con trước, con chỉ cắn anh ta thì có làm sao chứ!”
“Con cắn trúng chỗ nào, có chảy máu không? Nhị thiếu gia còn đang bị thương, không biết có ảnh hưởng gì không nữa.” – Dì Ba hiểu là cô đang ấm ức trong lòng nhưng vẫn quan tâm đến Vĩ Phong trước nhất. Dù sao mấy chuyện ức hiếp này, vợ chồng nào cũng là trước lạ sau quen, có khi sau này cô còn muốn bị anh khi dễ mỗi ngày.
Khả Hân càng nghe cách nói này của dì Ba càng cảm thấy có nghi vấn. Cô là chị dâu của Vĩ Phong, xét về bối phận hoàn toàn có thể răn dạy anh, hơn nữa là anh đối với cô cư xử không chừng mực trước. Tại sao ai cũng cho rằng cô sai, ai cũng nói cô không được chống đối với Vĩ Phong?
Không thể trách Khả Hân suy nghĩ như vậy, càng không thể trách người nhà họ Lâm không chịu thấu hiểu cho cô. Tất cả cũng chỉ vì giữa bọn họ tồn tại một bí mật, người kết hôn cùng cô vốn dĩ là Lâm Vĩ Phong.
“Dì mau đi lên xem anh ta đi, hình như con cắn chảy máu bê bết luôn rồi.” – Khả Hân nghiến răng vì tức giận mà nói càng khoa trương hơn.
“Trời ạ, sao lại đến nông nổi này, vợ chồng son nhà người ta đều là cuối giường cãi nhau đầu giường hòa mà.” – Dì Ba đưa tay ôm trán.
“Ai là vợ chồng son với anh ta? Dì Ba, sao dì bất công như vậy, dì chỉ thiên vị anh ta mà thôi. Nếu lần sau anh ta còn ức hiếp con nữa, con nhất định sẽ nói với Vĩ Thành.”
Sáng hôm sau Khả Hân lại nấu tiếp một bát cháo muốn mang vào phòng điều trị cho Vĩ Thành. Nhưng cô lại bị Vĩ Phong và bác sĩ Kiên chặn ở ngoài cửa, nhất quyết không để cô vào.
Khả Hân trong bụng ôm cả một cục tức, cô mặc dù mang danh là thiếu phu nhân nhà họ Lâm nhưng đối với những người này hoàn toàn là người ngoài. Dì Ba, quản gia Thuận đều có thể đi vào phòng điều trị chăm sóc cho Vĩ Thành, còn cô thì không.
Rõ ràng người giám hộ hợp pháp của anh trên pháp luật chính là người vợ như cô, vậy mà đến cơ hội gặp mặt chồng cô cũng không có. Khả Hân mang theo bát cháo quay lại bếp, dáng vẻ đầy cô đơn.
Khả Hân đặt bát cháo trên bàn, ngồi thẫn thờ nhìn nó, cảm giác tồn tại của cô trong căn nhà này vô cùng nhỏ bé. Khả Hân nghĩ tới ngày tháng sau này của chính mình, vô cùng chua xót. Cô nhớ tới Mỹ Mai từng nhắc đến chuyện Vĩ Thành qua đời thì cô sẽ được thừa kế rất nhiều tài sản. Có phải đây chính là nguyên nhân mà người nhà họ Lâm đề phòng cô?
Chắc chắn là như vậy rồi, do đó mọi người mới luôn ngăn cô vào chăm sóc Vĩ Thành, sợ cô làm tổn hại anh. Xem chừng Vĩ Phong cũng nghĩ mục đích của cô là vì tiền nên khi cô hỏi mượn 50.000 đô kia, anh mới cho rằng cô đang bán thân nên nhục mạ cô.
Khả Hân cũng thật không hiểu nổi bọn họ, nếu tâm đề phòng đã sâu như thế thì Vĩ Thành còn cưới vợ vào lúc này để làm gì?
Khả Hân đột nhiên cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm mình, ngước mắt lên mới thấy đó là Lâm Vĩ Phong.
“Sao lại ngồi ngốc ở đây?
Khả Hân ngay lập tức đứng dậy lùi ra sau, cô thấy anh đang nhìn đến bát cháo trước mắt liền vươn tay qua bưng bát cháo kia lên. Dù sao đây cũng là công sức của cô, cô không muốn nghe mấy lời bình phẩm không hay, không ai ăn thì tự mình cô ăn cũng được.
Khả Hân vừa nhấc bát cháo lên Vĩ Phong đã đưa tay qua đoạt lấy nó, trong lúc cô đang không hiểu chuyện gì, Vĩ Phong đã từng ngụm từng ngụm ăn sạch bát cháo của cô. Không cần dùng đến muỗng cứ như vậy mà húp hết bát cháo.
“Không tệ, có điều hơi nhạt.”
Thức ăn làm riêng cho Vĩ Thành đều nhạt như vậy, đó là dì Ba đã dặn dò cô.
Khả Hân không định gây sự tiếp với Vĩ phong, sáng sớm đi nấu cháo cho Vĩ Thành nhưng lại không thể đưa cho anh dùng kết quả còn bị Vĩ Phong ăn hết. Khả Hân không biết mình nên vui hay buồn nữa.
“Sao không nói gì?” – Lâm Vĩ Phong cau mày – “Hôm qua miệng của cô còn cứng lắm mà.”
Khả Hân xấu hổ lườm anh, hôm qua cô cắn anh là vì anh xứng đáng, Vĩ Phong ở đây nói móc cô càng làm cô thấy mình cắn rất đúng. Ít nhất khiến cho anh nhớ sau này bớt trêu chọc cô.
Vì Vĩ Phong đã ăn hết bát cháo của cô, tuy anh nói không dễ nghe nhưng cô biết anh có ý khen nên cô sẽ nhẫn nhịn anh. Sáng sớm không nên cãi nhau, im lặng làm ngơ là tốt nhất.
“Dì Ba” – Lâm Vĩ Phong hướng vào phòng bếp gọi – “Hôm nay dì đi mua nhiều chân giò một chút.”
“Được, được, một lát tôi mua ngay. Cậu muốn ăn muốn gì với chân giò sao?”
Khả Hân nghiêng tai nghe ngóng, hiếm khi cô thấy anh chủ động nói muốn ăn gì đó, hôm nay mặt trời mặt đằng Tây hay sao?
“Sau này hầm nhiều chân giò một chút, để cho phu nhân mài răng” – Lâm Vĩ Phong lườm cô.
“…” – Khả Hân cứng họng – “Anh nói ai cần mài răng hả?”
Lâm Vĩ Phong còn tưởng cô sẽ tiếp tục im lặng không ngờ lại bắt đầu cãi lại anh rồi. Anh vừa không thích cô chống đối anh, lại vừa muốn trêu chọc để cô xù lông lên với anh, thật sự rất thú vị.
“Tất nhiên là cô rồi, phải mài lại một chút để lần sau có cần tôi cũng không để lại cái dấu xấu xí như vậy trên ngực.”
Mặt Khả Hân thoáng cái đỏ như một trái cà chua, tại sao anh ta có thể đứng giữa nhà mà nói rằng cô cắn vào ngực anh chứ! Khả Hân siết chặt hai tay, giận mà không nói nên lời.
Dì Ba và quản gia Thuận đứng một bên không những không bất ngờ mà còn dùng ánh mắt lấp lánh nhìn hai người họ.
“Được rồi, tôi còn phải đi làm, ở nhà ngoan ngoãn một chút.” – Lâm Vĩ Phong khẽ cong môi.
‘Tại sao anh ta lại nói như thể mình là vợ của anh ta vậy? Cái gì mà đi làm rồi còn ngoan ngoãn ở nhà’, mặt cô nóng đến sắp bốc khói.
“Không lẽ tôi không thể ra ngoài luôn sao?” – Khả Hân thật sự không hiểu sao mình phải đi xin phép Vĩ Phong nữa.
“Đi đâu thì nhớ nói với quản gia Thuận.” – Anh chỉ để lại một câu rồi đi thẳng ra xe.