Thời gian lại cứ vậy trôi qua, dì Ba nhìn đến cả người nóng ruột, bà đành đi đến nghẹn ngào nói:
“Nhị thiếu gia, cậu không ăn thì húp chén cháo cũng được.”
Khả Hân không mở miệng nói chuyện nhưng cô lặng lẽ cầm bát cháo đưa đến chỗ của Lâm Vĩ Phong. Lâm Vĩ Phong nhìn cô một cái sau đó duỗi tay ra cầm lấy bát cháo, anh vừa đưa lên miệng thì trong phòng chăm sóc đặc biệt vang lên tiếng gọi của Lý Tuyết Dung:
“Tỉnh! Tỉnh rồi!”
Lâm Vĩ Phong đặt lại bát cháo vào tay của Khả Hân, vọt thẳng vào trong. Bác sĩ Kiên cùng vị bác sĩ nước ngoài kia đang kiểm tra cho Lâm Vĩ Thành. Anh chưa hoàn toàn tỉnh lại nhưng có phản ứng, hai mắt không mở lớn nhưng đã có khe hở.
Lâm Vĩ Thành đang cố nhìn chằm chằm vào Lý Tuyết Dung, giống như đang cố phán đoán là anh đã lên thiên đường hay chưa. Lâm Vĩ Thành đang cố nói gì đó nhưng trong cổ họng giống như bị đồ vật chắn ngang.
“Mau! Tiêm 0.5ml adrenalin vào tĩnh mạch!”- Bác sĩ Kiêm gấp giọng hét lên.
Không ai có thể ngờ được kỳ tích đã xảy ra, Lâm Vĩ Thành thật sự nhờ vào Lý Tuyết Dung cuối cùng cũng tỉnh lại. Bác sĩ Kiên và các chuyên gia đều đứng đó cảm thán, chuyện này vốn nghĩ chỉ có ở trên phim truyền hình, không ngờ hôm nay cũng được thấy.
Thân thể của Lâm Vĩ Thành vẫn còn rất suy yếu, không thể như người bình thường tỉnh lại là có thể ngồi dậy nói chuyện. Lâm Vĩ Phong nhìn Lý Tuyết Dung đang ngồi bên cạnh anh trai mình, chuyện Lâm Vĩ Thành có thể tỉnh lại công lao của cô ta không thể phủ nhận nhưng anh lại không cách nào cảm kích cô ta được.
Lâm Vĩ Phong nắm lấy cánh tay cô ta kéo cô ta đứng dậy, anh ném cô ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, liếc nhìn Lê Thời:
“Nói với quản gia sắp xếp cho cô ta một phòng gần đây, canh chừng thật kỹ, không được rời mắt.”
Lâm Vĩ Phong trước đây không tin tình yêu thật sự có sức mạnh cải tử hoàn sinh như vậy. Nhưng bây giờ anh buộc phải tin, anh chỉ đành để Lý Tuyết Dung ở gần Lâm Vĩ Thành, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa đến cho Lâm Vĩ Thành.
Khả Hân không chen chúc ở trong phòng chăm sóc đặc biệt nữa, Lâm Vĩ Thành có thể tỉnh lại khiến cô thấy nhẹ nhõm vô cùng. Cô lặng lẽ đi ra ngoài, cô muốn đi xem cô gái tên Lý Tuyết Dung kia hơn.
Quản gia Thuận sắp xếp cho Lý Tuyết Dung một phòng bệnh riêng cách đó không xa, Khả Hân đi vào trong đó thấy Lý Tuyết Dung đang mệt mỏi nằm trên giường bệnh.
Khả Hân nghĩ đến cô gái này đã kiên trì ở bên giường Lâm Vĩ Thành tha thiết kêu anh dậy hơn nửa ngày càng thêm khó hiểu. Nếu không vì tình yêu sao người ta có nghị lực đến vậy? Nhưng Khả Hân cũng rõ ràng, Lý Tuyết Dung khóc lóc ở đó nửa ngày có thể vì bất kỳ điều gì nhưng không phải vì tình yêu dành cho Lâm Vĩ Thành.
Lê Thời nhìn thấy Khả Hân có chút nghi hoặc nhưng cũng không hỏi rõ. Cậu ta luôn làm việc bên ngoài cho Lâm Vĩ Thành, hay nói đúng hơn là làm việc trong bóng tối, chuyện ở nhà cậu ta cũng không rõ. Từ khi nào có một cô gái nhận là vợ của Lâm Vĩ Thành? Cậu ta nhớ là người bị ép cưới vợ gần đây không phải Lâm Vĩ Phong sao?
“Tôi vào nói với cô ấy mấy câu có được không?” – Khả Hân thấy có Lê Thời canh giữ nên hỏi ý kiến trước.
“Cô vào đi…” – Lê Thời gật đầu, nghĩ một chút lại nói – “Cô cẩn thận chút.”
Khả Hân nhìn thấy cô ta nhắm mắt nằm ở trên giường, hình như vừa được bác sĩ truyền nước biển. Khả Hân cũng không định đánh thức Lý Tuyết Dung, dù sao cô ta cũng vừa cứu Lâm Vĩ Thành một mạng, tội trạng của cô ta Khả Hân cũng không quá rõ ràng. Chỉ cần cô ta không làm ra chuyện gì quá đáng, cô cũng sẽ đối xử tử tế với Lý Tuyết Dung.
Khả Hân ngồi đó không bao lâu thì Lý Tuyết Dung cũng tỉnh dậy. Ngay từ đầu cô ta đã cảm thấy được cảm giác tình địch mãnh liệt từ chỗ của Khả Hân.
Lý Tuyết Dung dùng ánh mặt vô cùng chán ghét nhìn Khả Hân, nghiến răng hỏi:
“Cô cùng Lâm Vĩ Phong có quan hệ gì?”
Khả Hân ngây người ra, không ngờ câu đầu tiên Lý Tuyết Dung hỏi không phải là tình trạng của Lâm Vĩ Thành mà là cô cùng Lâm Vĩ Phong có quan hệ gì? Khả Hân thật sự có hơi chột dạ, quan hệ không rõ ràng của cô và Lâm Vĩ Phong không nghĩ người chỉ mới nhìn qua một lần đã phát hiện.
“Tôi là vợ của anh Vĩ Thành, quan hệ của tôi và Lâm Vĩ Phong tất nhiên là em chồng và chị dâu.”
“Cô thật sự là vợ của anh ta?” – Lý Tuyết Dung tỏ ra cười nhạo Khả Hân – “Chẳng lẽ ban đêm cô ôm anh ta ngủ không thấy buồn nôn sao?”
Khả Hân trong lòng lắc đầu, cô gái này đúng là không ổn, miệng lưỡi châm chọc hơn nữa còn không có ý tốt với Lâm Vĩ Thành. Khả Hân cũng không muốn giải thích nhiều, hùa theo cô ta tự giễu chính mình:
“Tôi ham giàu có được không?”
“Ham giàu? Cô đúng là rất thẳng thắn.” – Lý Tuyết Dung cưới nhạt một cái sau đó vẫn không ngừng soi xét Khả Hân, ánh mắt cô ta giống như máy chụp X-quang, muốn tìm cách nhìn thấu tâm can Khả Hân.
“Dù sao cũng cảm ơn cô đã gọi được anh Vĩ Thành tỉnh lại. Bác sĩ Kiên nói đây thật sự là kỳ tích.”
“Cô thật lòng cảm ơn tôi sao? Không cần giả dối như vậy.” – Lý Tuyết Dung không tin tưởng Khả Hân.
“Tôi đương nhiên là thật lòng.” – Khả Hân đúng là đang bật chế độ phòng bị với cô ta nhưng lời cảm ơn này thì vẫn chân thành.
“Nói dối!” – Lý Tuyết Dung hét vào mặt cô – “Theo tôi biết Lâm Vĩ Phong không có tư cách thừa kế di sản. Nếu Lâm Vĩ Thành chết thì cô chính là người hợp pháp duy nhất kết thừa tất cả gia sản, nếu cô thật sự ham giàu thì giờ còn đến cảm ơn tôi à?”
“…” – Khả Hân ngơ ngác sau đó giống như đã hiểu được vấn đề, Lý Tuyết Dung biết cô nói dối.
Khả Hân và Lý Tuyết Dung nhìn nhau một lúc, không đem chuyện này nói tiếp nữa. Bọn họ là phụ nữ, có một số chuyện không cần nói cũng ngầm hiểu. Khả Hân cũng không muốn hỏi Lý Tuyết Dung mấy câu khiến cô ta dễ nổi cáu, nhẹ giọng nói:
“Cô có muốn ăn cháo hạt sen không, tôi nói dì Ba nấu thêm cho cô.”
Lý Tuyết Dung tất nhiên không hứng thú gì với cháo hạt sen của Khả Hân. Cô ta vẫn không ngừng nhìn cô, từ khuôn mặt đến vòng eo. Khả Hân bị cô ta nhìn có chút khó chịu, cổ áo cũng kéo cao lên.
“Cô từng ngủ với Lâm Vĩ Phong?” – Lý Tuyết Dung vô cùng sắc bén, cô ta có thể đánh hơi được mọi thứ với manh mối nhỏ nhất.
Cách mà Lâm Vĩ Phong và Khả Hân nhìn nhau khiến cô ta phát điên lên.
“…” – Khả Hân đúng là không hết khâm phục cô ta, chuyện như thế này cũng có thể hỏi thẳng không ngượng miệng với một người không mấy quen biết.
Vấn đề là ở giọng điệu chất vấn của cô ta, giống như cô ta đang ghen tuông với cô vậy. Khả Hân tất nhiên sẽ không thừa nhận, cô lắc đầu:
“Trong lòng tôi có người đàn ông khác.”
Cô chỉ muốn thuận miệng nói một câu cho qua chuyện, rốt cuộc người đàn ông đó là ai thì chỉ có cô biết.
Lý Tuyết Dung không tiếp tục hỏi người đàn ông đó là ai, cô ta cho rằng Lâm Vĩ Phong sẽ không cùng một người cô gái tầm thường như Khả Hân có quan hệ gì. Hơn nữa người này còn có thân phận là vợ của anh trai anh, chẳng qua là cô ta cho rằng Khả Hân đang mơ tưởng đến Lâm Vĩ Phong.
“Cô tốt nhất đừng có vọng tưởng gì với Lâm Vĩ Phong. Đó là người đàn ông của tôi, chỉ có thể là của tôi mà thôi. Ai dám có ý gì với anh ấy đều đáng chết!” – Lý Tuyết Dung nghiến răng nghiến lợi nói, mục đích chủ yếu là cảnh cáo Khả Hân.
“Cái gì?”
Trên mặt Khả Hân lúc này đều là dấu chấm hỏi. Hóa ra linh cảm của cô không hề sai, Lý Tuyết Dung thật sự yêu Lâm Vĩ Phong. Nhiệt tình mà cô ta dùng để gọi Lâm Vĩ Thành tỉnh dậy chẳng qua là vì Lâm Vĩ Phong mà thôi. Người đàn ông đó đúng là có ma lực, khiến cho tất cả phụ nữ ở trên đời này đều vì anh mà điêu đứng, chính Khả Hân cũng không ngoại lệ.
Khả Hân nhớ rõ khi nãy Lý Tuyết Dung còn nói hãy cho cô ta cơ hội, cô ta muốn cứu Lâm Vĩ Thành, quay lưng đi đã trở nên cay độc như vậy. Khả Hân nhớ đến câu nói, hoa hồng nào mà chẳng có gai, tuyệt sắc mỹ nhân thì cũng đi cùng lòng dạ khó lường.