Vĩ Phong bật dậy lúc nửa đêm, cả người thấm đẫm mồ hôi, hai tay anh vẫn còn siết chặt thành nắm đấm. Anh nhìn sang Khả Hân thấy cô vẫn đang ngủ rất ngon lành trong lòng đột nhiên thấy buồn cười, đều ngủ cùng một chiếc giường nhưng anh lại không thể nào có được giấc ngủ an nhiên như cô.
Vĩ Phong bước xuống giường, vươn tay lấy áo trên móc treo mặc vào bước ra khỏi phòng. Sau vụ tai nạn ấy, anh đã rất lâu rồi không có được một giấc ngủ ngon, những cơn ác mộng hằng đêm cứ bám riết lấy anh.
Cũng vì sự kiện ấy mà Lâm Vĩ Phong bắt đầu điên cuồng mở rộng kinh doanh, tập trung phát triển công ty, thậm chí còn nắm trong tay hơn nửa huyết mạch kinh tế của thành phố. Nhưng dù anh có bao nhiêu quyền lực đi chăng nữa cũng chẳng quay ngược được thời gian, chẳng đổi lại được một anh trai Vĩ Thành lành lặn như ngày trước.
Lâm Vĩ Phong đi qua phòng anh trai, vốn muốn lặng lẽ mở cửa bước vào không ngờ lại gặp được bác sĩ Kiên ở cửa.
“Giờ này rồi sao ông còn ở đây?” – Vĩ Phong cau mày hỏi.
“Tôi kiểm tra định kỳ cho cậu Vĩ Thành thôi, bên trong mùi thuốc khử trùng còn nồng lắm.”
“Anh tôi có chuyển biến tốt chưa?” – Vĩ Phong hoàn toàn gạt bỏ vế thuốc khử trùng mà bác sĩ nhắc nhở anh, chỉ một lòng quan tâm anh trai.
Bác sĩ Kiên thở dài, lời nói cũng có chút lúng túng:
“Chuyện này… cần thêm thời gian…”
“Ông về đi.” – Vĩ Phong đã nghe câu trả lời kiểu như này nhiều lắm rồi, anh cũng đã đời lâu lắm rồi.
Lâm Vĩ Phong mở cửa đi vào nhìn thấy anh trai nằm trên giường hai mắt đau đáu nhìn anh, Vĩ Phong chỉ có thể gắng gượng nặn ra một nụ cười:
“Em làm anh thức giấc à?”
“Em lại gặp ác mộng nữa sao?”
Vĩ Phong vội lắc đầu, giả lả nói:
“Không có, em đột nhiên muốn qua xem anh thế nào thôi, anh ngủ tiếp đi.”
“Em cũng mau về ngủ tiếp đi, anh ngủ ngay đây.” – Vĩ Thành không vạch trần lời nói dối của em trai nhưng trong lòng lại càng thêm lo lắng.
‘Thời gian của mình không còn nhiều nữa, nếu Vĩ Phong vẫn cứ sống mãi trong thù hận thì tương lai sau này làm sao có thể hạnh phúc được. Mình chỉ có thể hy vọng Khả Hân có thể giúp nó từ trong vũng lầy đó mà đứng lên’.
Sáng hôm sau Khả Hân thức dậy những tia nắng ban mai đã treo đầy trên cửa sổ. Cô vỗ vỗ trán, tự hỏi sao mình lại ngủ say như thể, hôm qua còn định đọc xong sách trị liệu sẽ đi nói chuyện với Vĩ Thành mấy câu.
Nghĩ đến cuốn sách cô mới vội nhìn quanh giường, sách của cô đâu rồi, Khả Hân nhìn lên bàn cạnh đầu giường thấy quyển sách đang nằm ngay ngắn ở đó.
‘Đêm qua có người vào phòng sao?’, cô mím môi.
Bỗng nhiên từ trong phòng tắm truyền đến tiếng xả nước, Khả Hân nghĩ đến chắc chắn người trong phòng là Lâm Vĩ Thành. Hơn nữa ở trên giường còn thoang thoảng mùi hương bạc hà đầy nam tính.
Hai má Khả Hân chợt ửng hồng, không khỏi thấy xấu hổ nhưng tiếng nước liên tục trong phòng tắm đã khiến cô trở nên thanh tỉnh hơn. Lâm Vĩ Thành bị thương còn chưa khỏi, cô đọc trong sách nói những vết thương bỏng rất kỵ nước, cô phải mau chóng qua đó xem anh có cần giúp đỡ gì không.
“Vĩ Thành, anh đang ở trong đó sao? Anh… anh có cần em giúp gì không?”
Lâm Vĩ Phong ở trong phòng hơi hơi nhướng mày, tiếng gọi của cô cũng khá êm tai nhưng đó lại là gọi ‘Vĩ Thành’. Anh khẽ nhếch môi, không biết khi Khả Hân gọi ‘Vĩ Phong’ có còn là giọng điệu đó hay không.
“Anh Vĩ Thành, anh ở trong đó phải không?” – Bên trong không có tiếng đáp lại nhưng tiếng xả nước vẫn không dứt.
Khả Hân nghĩ rằng bản thân mình dù sao cũng là vợ hợp pháp của anh, có một số chuyện không nên ngại ngùng, đặc biệt là chuyện chăm sóc sinh hoạt cho anh. Cô tuy có chút sợ hãi bởi dung nhan hiện tại của anh như những chuyện đó không quá quan trọng, Khả Hân không hề ghét bỏ nó, cô chỉ cần thời gian để tiếp nhận mà thôi.
Quan trọng là cô sợ Vĩ Thành vẫn vì chuyện cô đã chạy trốn ngay đêm động phòng mà canh cánh trong lòng. Dù là vợ chồng danh nghĩa hay vợ chồng thật sự, Khả Hân vẫn mong bọn họ có thể nương tựa lẫn nhau.
“Anh có ổn không? Em… em vào đây.” – Khả Hân siết chặt nắm cửa.
Lâm Vĩ Phong không ngờ Khả Hân sẽ thật sự xông vào nhưng hành động đột ngột này của cô lại khiến anh thấy có chút kích thích. Anh rất muốn xem, Khả Hân khi nhìn thấy anh sẽ phản ứng kinh hãi thế nào.
Khi cửa phòng tắm được mở ra, thứ đập vào mắt của Khả Hân lại là thân thể vô cùng cường tráng không gì che đậy của một người đàn ông. Mái tóc đen vẫn đang rỉ nước, những giọt nước chạy dọc theo đường cong cơ thể tráng kiện xuống đường nhân ngư gợi cảm. Nơi nhạy cảm nào đó vô cùng ‘hùng vĩ’ cũng cứ thế phô bày hết thảy.
Khả Hân lúc này giống như bị một ai đó dùng búa gõ mạnh vào đầu, ngơ ngác đến đứng hình. Nơi này là phòng tân hôn của cô và Lâm Vĩ Thành, cô có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra người ở trong phòng tắm lại là Lâm Vĩ Phong.
Cô thật sự không cố ý nhìn vào nơi đó của Vĩ Phong chẳng qua là những giọt nước cứ làm ánh nhìn của cô di chuyển xuống. Bây giờ có trăm cái miệng cũng không nói cho rõ được.
“Lâm Vĩ Phong… sao… sao cậu lại tắm ở đây?”
“Nhìn đủ chưa? Nhìn đủ rồi thì ra ngoài.” – Lâm Vĩ Phong lại vô cùng thản nhiên không hề lúng túng như cô.
Anh vươn tay lấy khăn tắm, tùy ý quấn quanh eo sau đó lại lấy khăn bông lau lau tóc. Đối với chuyện bị Khả Hân nhìn thấy toàn bộ thân thể không hề mảy may để ý trong khi Khả Hân ở trước mắt, sắc mặt cứ từ trắng chuyển đỏ giờ sắp thành xanh luôn rồi.
“Cậu… cậu không được tắm trong phòng này nữa.” – Khả Hân vội hét lên một câu rồi đóng sầm cửa chạy ra ngoài.
Cô ôm lại khuôn mặt đang nóng lên bừng bừng của mình, cô chưa bao giờ nhìn thấy thân thể của một người đàn ông nào ở khoảng cách gần như thế. Dù cho không thể phủ nhân cô thấy nó vô cùng hoàn hảo nhưng đó cũng là cơ thể của em chồng cô.
Quá xấu hổ!
Trong lòng Khả Hân lúc này giống như có một đàn nai đang chạy loạn, một lần nhớ lại mình đã nhìn thấy cái nơi ‘hùng vĩ’ kia là thẹn thùng đến không còn mặt mũi gặp ai. Nhưng càng ngẫm lại, Khả Hân lại càng thấy tức giận nhiều hơn, rõ ràng khi nãy cô đã gọi mấy lần, vì sao Vĩ Phong không lên tiếng chứ?
Cô đã dò hỏi đến hai lần mới bước vào, làm sao có chuyện anh không nghe tiếng cô nói. Hơn nữa thái độ lúc nhìn thấy cô cũng không bất ngờ, là hoàn toàn đoán trước được. Nếu Vĩ Phong lên tiếng thì cô cũng không bước vào, không… không lẽ anh ta cố tình trêu ghẹo mình?
Nhà họ Lâm có thiếu phòng đâu, hà cớ gì anh ta lại cứ phải chạy vào phòng tân hôn của anh trai và chị dâu mình để tắm cơ chứ. Khả Hân nghĩ ra rất có thể là Vĩ Phong cố tình làm vậy thì trong lòng càng thêm sầu não. Trêu đùa chị dâu như vậy khác gì không tôn trọng anh trai của mình, nhưng tình cảm anh em bọn họ vốn dĩ rất tốt mà.
Khả Hân siết chặt hai tay, trong lòng có chút buồn bã, xem chừng Lâm Vĩ Phong chỉ là không tôn trọng người chị dâu không có chút địa vị nào là cô thôi. Khả Hân cười khổ, nói thầm:
“Mình cũng không cần chuyện bé xé ra to, coi như là không biết gì hết, đem chuyện này quên đi là được.”
Dù cho Khả Hân có nghĩ thoáng lên cũng không thể nguôi ngoai được cơn giận trong lòng cô. Cô không cần Lâm Vĩ Phong kính trọng gì cô nhưng ít nhất sự tôn trọng cơ bản vẫn nên có. Cô không thể để anh làm cho cô xấu hổ theo kiểu này một lần nào nữa.
“Dì Ba, cậu Vĩ Phong có phòng riêng đúng không?” – Cô chọn đi tìm dì Ba nói chuyện.
Dì Ba gật đầu, phòng của cậu Vĩ Phong chính là phòng tân hôn hiện giờ của bọn họ.
“Dì Ba, nếu vậy dì nói với cậu ta đừng đến phòng của anh trai mình tắm nữa giúp con. Bây giờ phòng đã có thêm người chị dâu là con còn như vậy sẽ không ổn lắm.”
Dì Ba chỉ biết thở dài trong lòng, chuyện này càng lúc càng rối rồi. Tuy nhiên mọi người cũng không dám nói sự thật với Khả Hân mà trái ý Vĩ Phong. Hôn sự này Vĩ Phong cũng là bị anh trai ép, vậy nên chỉ đành để anh từ từ tiếp nhận Khả Hân theo cách của chính anh mà thôi.
“Được rồi, dì sẽ nói lại với nhị thiếu gia.”