Mục lục
Em Chồng Anh Đừng Qua Đây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Vĩ Phong khóa trái cửa giam mình trong phòng làm việc khóa trái cửa không cho ai làm phiền. Anh không dám bước vào phòng ngủ, dù là nửa bước hay là nhìn lướt qua, bởi vì trong đó tràn ngập hình bóng của Khả Hân.

Trong căn nhà này không nơi nào không khơi gợi cho Lâm Vĩ Phong nhớ về Khả Hân. Có lẽ phòng làm việc là nơi duy nhất không khiến anh nghĩ về cô da diết. Nhưng dù cố gắng thế nào thì Lâm Vĩ Phong cũng không tự mình gạt bỏ được những suy nghĩ hối hận và tự trách đó.

“Sao em không nói với anh rằng em đang mang thai đứa con của chúng ta…” – Anh vừa nói vừa đấm vào ngực mình.

Lâm Vĩ Phong liên tục đập đầu xuống mặt bàn gỗ, giống như anh muốn đập cho đầu mình vỡ ra để xem bên trong đó chứa thứ gì mà lại ngu ngốc đến mức để vuột mất Khả Hân. Anh ngẩng đầu dậy nhìn thấy bức tranh Khả Hân vẽ trên kệ sách, cô từng nói ở trong đó có một bất ngờ dành cho anh.

Bàn tay anh run rẩy lấy bức tranh xuống, cẩn thận kiểm tra từng chỗ một. Anh lật ra mặt sau, có một bức ảnh siêu âm chỉ to bằng lòng bàn tay được kẹp vào khung tranh.

“Em không phải không nói với anh mà là anh không chịu nghe.” – Lâm Vĩ Phong chua chát nói – “Anh đúng là một thằng đàn ông tồi tệ mà.”

Lâm Vĩ Phong nâng niu bức ảnh siêu âm, anh không thể nhìn rõ hình thù của đứa bé nhưng anh biết đó là con anh, trong đây là con của anh và cô. Anh nhớ lại những lần Khả Hân ấp mở, muốn nói nhưng rồi lại thôi, lần nào cũng có chuyện bất ngờ ập đến.

“Em cần gì phải suy nghĩ cho anh nhiều như vậy, anh không xứng đáng với tình yêu của em.” – Lâm Vĩ Phong càng nhớ lại càng không thể khống chế được bản thân, lời gào thét từ trong lòng chuyển thành hành động điên cuồng.

Tiếng đập phá và đổ vỡ từ trong phòng làm việc vọng ra khiến mọi người ở ngoài đều vô cùng lo lắng. Quản gia Thuận muốn gõ cửa khuyên can anh nhưng Dương Trạch ngăn lại.

“Cứ để cậu ấy đập đi, không phát tiết hết ra sẽ điên mất thôi.”

“Nhưng lỡ nhị thiếu gia bị thương thì sao…” – Bên trong phòng đó cũng có không ít đồ thủy tinh, quản gia sợ nhất là Vĩ Phong tự hại chính mình.

“Bây giờ cả người cậu ấy có chỗ nào mà không đau.”

Thật ra Dương Trạch còn muốn xông vào ngăn Lâm Vĩ Phong hơn cả quản gia nhưng anh ta hiểu bạn mình. Giờ đây ngoài việc Khả Hân bình an trở về thì có nói gì làm gì cũng vô nghĩa.

Hai giờ đồng hồ trôi qua, Lâm Vĩ Phong không còn chút sức lực nào tựa vào tường, cả căn phòng giờ đây chỉ còn một đống đổ nát. Hai bàn tay của anh cũng rướm máu, duy chỉ có khung tranh cô vẽ và bức ảnh siêu âm là còn nguyên vẹn.

Lâm Vĩ Phong mở cửa bước ra ngoài, đi thẳng ra cửa, quản gia vội ngăn anh lại. Dương Trạch cũng tiến đến hỏi:

“Cậu muốn đi đâu?”

“Canada.” – Lâm Vĩ Phong gằn giọng.

 

Dương Trạch không nhịn được nữa, lên giọng mắng:

“Lâm Vĩ Phong, cậu làm ơn tỉnh táo lại đi. Cậu vừa bước chân xuống Canada thì đã bị bắt rồi, cậu lấy cái gì tìm Khả Hân?”

“Tôi phải đi Canada.” – Anh không màn gì cả, vợ anh và con anh ở đó, anh cũng phải đến đó.

Dương Trạch bất ngờ vung nắm đấm vào mặt Lâm Vĩ Phong khiến anh loạng choạng ngã xuống đất.

“Nhị thiếu gia!” – Quản gia Thuận cũng không ngờ Dương Trạch sẽ hành động như vậy vội vàng chạy đến đỡ Vĩ Phong đứng lên.

“Có tôi ở đây cậu đừng hòng bước ra khỏi cửa nửa bước.”

Dương Trạch trước giờ chưa từng tranh luận chuyện gì với Vĩ Phong, làm bạn hơn hai mươi năm luôn là anh ta nhường nhịn Vĩ Phong. Nhưng lần này Dương Trạch chắc chắn cương quyết tới cùng, anh ta không thể nhìn nổi Lâm Vĩ Phong tự hủy hoại chính mình.

“Băng vết thương ở tay lại cho cậu ấy đi.” – Dương Trạch nói với quản gia sau đó kéo hẳn một cái ghế ra cửa chính mà ngồi, muốn nói rằng Lâm Vĩ Phong đừng mơ đi Canada.

Từ lần nói chuyện với David, Khả Hân vẫn luôn trầm mặc, không thiết ăn uống gì cả. David đến xem tình trạng của cô, Khả Hân còn chẳng buồn liếc nhìn David một cái.

“Cô nghĩ không thông sao? Vẫn không chấp nhận được chuyện phải ở lại đây?”

Khả Hân nằm trên giường, không hồi âm, còn xoay người vào trong, kéo chăn che kín người. David hít sâu một hơi, anh ta thật sự muốn chửi thề, nếu là nợ ân tình của cô thì anh ta nghĩ mình cũng trả hết rồi, tại sao còn phải vất vả như vậy?

“Ở lại đây dưỡng thai, có bác sĩ y tá chăm sóc cho cô 24 giờ, không ai làm phiền cũng không có ai đe dọa tính mạng mẹ con cô, có cái gì không tốt?”

Khả Hân ở trong chăn cười nhạt, có cái gì không tốt? Cái gì cũng không tốt cả, cô đâu cần những thứ đó, cô cần Vĩ Phong, cô cần về nhà của mình, nơi này chỉ toàn những điều lạ lẫm khiến cô hoảng sợ.

“Hiện thực rất tàn nhẫn, nếu cô không chấp nhận được thì cô và cả con cô đừng sống tiếp làm gì nữa.” – Giọng David đanh lại, anh ta không phải người kiên nhẫn – “Sự lựa chọn tôi cho cô chính là tốt nhất rồi.”

David thở dài rời khỏi phòng bệnh của Khả Hân quay về phòng của mình, đi được nửa đường thì đã bắt gặp Henry vào thăm anh.

“Anh sang xem cô ta à?” – Henry bước đến đỡ David dù anh gạt tay cậu ta nhưng Henry vẫn nhất quyết không buông – “Anh đừng đi lại nhiều, ảnh hưởng vết khâu, hôm nay ngài ấy đã nhắc anh rồi.”

David nghe cha nuôi nhắc đến mình vừa mừng vừa lo:

 

“Anh thật sự hổ thẹn với cha nuôi, không những không bắt được Lâm Vĩ Phong còn không đưa được Tuyết Dung trở lại.”

“Tuyết Dung vẫn không có tin tức, có lẽ đây là tin vui.”

“Phải, không có tìm thấy gì mới là tin tốt, có lẽ Tuyết Dung vẫn còn sống” – David cười khổ – “Kiếp trước chắc anh mắc nợ cái cô Khả Hân đó, bây giờ còn phải lo chuyện của cô ta.”

“Hôm trước anh còn mạnh miệng nói sẽ thuyết phục được cô ta mà?”

“Phụ nữ khó chiều, phụ nữ có thai lại càng khó chiều hơn. Nếu không phải vì cha nuôi không cho phép chắc anh đã gửi cô ta về cho Lâm Vĩ Phong rồi.”

“David tôi biết từ khi nào nhân từ như vậy?” – Henry nhướn mày hỏi.

“Henry à, nếu lúc ở trên thuyền cậu biết cô ta có thai, cậu có đưa cô ta về Canada không?”

“Tôi không làm trái lệnh ngài Andrew.” – Henry miệng nói vậy nhưng trong ánh cậu ta có do dự, ai lại muốn đi làm khó một người phụ nữ mang thai.

Lâm Vĩ Phong ngồi ngoài vườn, ngồi trên chiếc ghế mà chính anh đi tìm trong kho cho Khả Hân. Anh nhìn bàn trà bên cạnh, lại nhìn giá vẽ ở xa xa, tất cả đều như cũ chỉ có Khả Hân là không còn.

Dương Trạch mang một ấm trà nóng ra châm cho anh một ly, Vĩ Phong đưa bức ảnh trong tay qua nói:

“Đây là con tôi đấy.”

Dương Trạch chỉ biết gật đầu cười, Vĩ Phong giọng điệu thì vui vẻ nhưng trong mắt chỉ có ưu thương.

“Thiệu Huy nghe bảo Khả Hân có thai đã đích thân chạy sang Canada rồi. Cậu ấy làm về công nghiệp giải trí, chỉ có cậu ấy là xây dựng mạng lưới thông tin nhanh nhất thôi.”

Lâm Vĩ Phong thật sự không biết phải cảm ơn Dương Trạch và Hoàng Thiệu Huy như thế nào, hai người bạn này của anh thật sự không tiếc vì anh làm cái gì.

“Đến giờ vẫn không có chút tin tức nào sao?”

“Không có tin gì chính là tin tốt rồi, không phải sao?” – Dương Trạch vỗ vỗ vai anh.

Đúng vậy, không nghe được tin gì chứng tỏ Khả Hân vẫn bình an, bọn họ chỉ là giấu cô đi chứ chưa làm hại cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK