Lý Tuyết Dung quyết dính chặt lấy Lâm Vĩ Phong, hai người cuối cùng trở thành bộ dạng có chút ái muội đi vào phòng khách. Lý Tuyết Dung thấy anh có ý mặc kệ cô ta làm xằng làm bậy càng được nước lấn tới.
Cô ta vươn tay đến chỗ cúc áo sơ mi của Lâm Vĩ Phong mà vân vê, mặc dù cách một lớp áo nhưng cô ta có thể cảm nhận được cơ bụng vô cùng rắn chắc của anh. Lâm Vĩ Phong nhìn chằm chằm bàn tay của cô ta, ánh mắt lạnh đến thấu xương.
“Còn dám động tay động chân nữa tôi sẽ băm cô ra.”
“Băm đi, băm nhiều vào.” – Lý Tuyết Dung vẫn không hề tỏ ra sợ hãi còn hào hứng nói – “Dùng miệng của anh cắn xé tôi ra từng mảnh cũng được.”
Lâm Vĩ Phong càng nghĩ càng thấy buồn nôn, vốn dĩ đây là những lời nói vô cùng tình thú nhưng là từ miệng Lý Tuyết Dung nói ra thì chỉ khiến cho anh muốn dùng kim khâu chặt nó lại.
“Lý Tuyết Dung, muốn chết sao?” – Lâm Vĩ Phong lạnh giọng nhắc nhở.
“Ha ha… không có.” – Lý Tuyết Dung tất nhiên không muốn chết lúc này, cô ta đột nhiên đổi thành gương mặt nghiêm túc hỏi – “Vĩ Phong, vì sao anh không nói với Vĩ Thành trước đây chúng ta quen biết? Không dám sao? Sợ anh trai yếu ớt đó của anh tổn thương?”
Ánh mắt vốn đã nặng nề của anh lại phủ thêm một tầng âm khí dày đặc:
“Lý Tuyết Dung, cô là người thông minh, cái gì nên nói cái gì không nên nói, cô phải hiểu.”
“Không cần hung dữ như vậy đâu, tôi chắc chắn phối hợp với anh, dùng tình yêu cảm động trời xanh này giúp Lâm Vĩ Thành khỏi bệnh.”
“Tất cả những chuyện này đều là chuyện cô phải làm, chính cô đã khiến anh ấy như thế, cô phải chuộc tội.”
“Vậy chờ khi anh ta khôi phục rồi thì anh định xử lý tôi sao? Giết? Băm? Thiêu?” – Lý Tuyết Dung khiêu khích anh.
“Tất cả những cái đó đều quá nhẹ nhàng.”
“Vậy tôi gợi ý cho anh một biện pháp, anh ở trên giường dày vò tôi đến chết đi… ha ha…”
Lý Tuyết Dung cười ma mị, cười đến ai nhìn cũng thấy rung động nhưng Lâm Vĩ Phong chỉ hận không thể ngay lúc này xé toang cái miệng nói lời xằng bậy của cô ta.
Lý Tuyết Dung nhìn quanh phòng khách thấy tô phở còn bốc khói dì Ba chưa kịp bưng vào cho phòng cho Khả Hân. Cô ta nhạy bén nhìn khắp nơi, muốn tìm kiếm người vừa ở đây không lâu.
“Cái ả thích tỏ ra thánh thiện kia đâu?” – Lý Tuyết Dung hỏi thẳng dì Ba.
Dì Ba tất nhiên biết người cô ta đang hỏi là ai, vội vàng đáp:
“Phu nhân không có ở đây, cô ấy vẫn luôn trọ ở trường.” Lam Du Du thấy được lưu tại trên bàn trà thịt bò nạm canh, An thẩm đương nhiên cũng thấy
“Trọ ở trường? Cô ta vẫn là sinh viên sao, thế mà cũng có dám gả vào đây, đúng là lá gan không nhỏ đó.”
Lâm Vĩ Phong nghe Lý Tuyết Dung gọi Khả Hân là ‘ả thích tỏ ra thánh thiện’ thì hơi cau mày, anh dứt khoát gỡ mấy ‘xúc tua’ bạch tuộc trên người ra. Anh nhìn bát phở trên bàn biết rằng thật sự cô đã ngoan ngoãn nghe lời trở về, bây giờ đang nấp ở đâu đó xem kịch vui. Đúng là ở nơi này, chốc lát sẽ có trò vui thật.
Lâm Vĩ Phong lười biếng ngồi vào sofa cầm bát phở trên bàn lên bắt đầu ăn, đúng là thịt bò mềm nước phở đậm đà, mùi vị ngon như thế này rất lâu mới được thưởng thức. Tay nghề của dì Ba quả thực là không thua kém đầu bếp thực thụ, anh vừa ăn vừa nghĩ một lát phải ép Khả Hân cũng ăn hết một bát đầy như vậy.
Lý Tuyết Dung thấy anh ăn ngon liền bĩu môi làm nũng:
“Tôi cũng muốn ăn.”
“Vậy tôi vào làm ngay một bát cho cô.” – Dì Ba sao có thể không nhìn ra Lý Tuyết Dung muốn làm nũng với Lâm Vĩ Phong.
Dì Ba chẳng qua là không dám nghĩ nhiều, Lý Tuyết Dung là người phụ nữ Lâm Vĩ Thành yêu nhất, cũng là liều thuốc thần bây giờ của anh ta. Nếu như chuyện cô ta thật sự thích Lâm Vĩ Phong là thật thì quan hệ này sẽ rối rắm tới mức nào, không ai có thể tưởng tượng được.
“Không cần! Tôi muốn ăn phở trong bát của Vĩ Phong cơ.” – Lý Tuyết Dung ôm lấy cánh tay Vĩ Phong.
Lâm Vĩ Phong hất cô ta, tiếp tục ăn phở của mình, ánh mắt cũng khẽ nhìn qua cánh cửa hơi hé đằng xa.
Đột nhiên điện thoại bài trong nhà vang lên, dì Ba đến bắt máy, bên kia truyền đến giọng của Lâm Vĩ Thành.
“Tuyết Dung có đến không?”
“Có… có… cô Tuyết Dung đang ở đây.” – Giọng dì Ba mừng rỡ, rất lâu rồi mới nghe được giọng của Lâm Vĩ Thành có lực như thế này.
Dì Ba vội vàng đưa điện thoại qua cho Lý Tuyết Dung:
“Đại thiếu gia muốn nói chuyện với cô.”
Lý Tuyết Dung không hề có động tác nào là muốn nghe máy, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Vĩ Phong và bát phở của anh. Lâm Vĩ Phong nhìn điện thoại anh trai vẫn đang chờ, miễn cưỡng múc một miếng thịt đưa tới miệng cô ta.
“Nghe điện thoại đi.”
Dì Ba nhìn động tác này của Lâm Vĩ Phong rồi lại nhìn về cánh cửa kia, sao quan hệ ở cái nhà này cứ không rõ ràng vậy hả?
Lý Tuyết Dung hài lòng vươn tay cầm điện thoại nghe máy, giọng nói cứ nhẹ nhàng êm ái như cánh hoa rơi:
“Anh đừng lo, em vừa đến, còn được ăn phở bò rất ngon.”
Lý Tuyết Dung không muốn dây dưa nói chuyện với Lâm Vĩ Thành, cô ta chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại tiếp tục cùng Lâm Vĩ Phong ăn bát phở kia.
“Vĩ Thành, cơ thể anh chỉ mới tốt lên một chút, anh đừng dùng sức nhiều quá, cố gắng nghỉ ngơi đi.”
Đưa trả điện thoại lại cho dì Ba, Lý Tuyết Dung liền lao vào lòng ngực của Lâm Vĩ Phong, lần này anh không có đẩy cô ta ra còn ôm chặt lấy cô ta. Lâm Vĩ Phong giữ chặt cô ta, cả hai tay hai chân đều khóa lại, Lý Tuyết Dung ánh mắt mơ màng nhìn Lâm Vĩ Phong, cô ta không ngờ có ngày được cùng anh thân mật âu yếm như thế này.
“Rắc!” – Tiếng khóa kim loại quen thuộc từ cổ chân truyền đến, Lý Tuyết Dung vội vàng cúi đầu xem.
Không biết từ khi nào Lê Thời đã đem xích khóa Lý Tuyết Dung lại như lúc trong nhà kho. Cô ta tức giận muốn đá Lê Thời nhưng không thể nào cử động được, chân bị khóa mà tay cũng đang bị Lâm Vĩ Phong giữ lại.
“Lê Thời! Mau cởi ra, sao anh dám hả?”
“Là tôi bảo cậu ta làm, cún hay cắn bậy thì thường sẽ bị chủ xích lại.” – Lâm Vĩ Phong không mặn không nhạt nói.
Lý Tuyết Dung đột nhiên không tức giận nữa, nhìn thẳng vào mắt anh hỏi:
“Vậy nên từ nãy đến giờ, cả cái ôm đó, đều là anh giả vờ?”
Lý Tuyết Dung biết thừa Lâm Vĩ Phong sẽ không vô duyên vô cớ để cô ta dính lấy anh như vậy. Cô ta còn cho rằng anh nệm chút tình xưa nghĩa cũ, cô ta còn cho rằng bọn họ…
“Lâm Vĩ Phong, anh có thể không từ thủ đoạn nào, đem cả bản thân ra làm mồi, chỉ để đối phó với tôi thôi sao? Tôi khinh thường anh!”
“Cô không đau sẽ không biết người khác đau thế nào đâu.” – Lâm Vĩ Phong nói ra mỗi một chữ đều chứa đầy thù hận – “Nhân từ với cô chẳng khác nào tôi tàn nhẫn với chính mình.”
Khả Hân vẫn luôn ở trong căn phòng kia thông qua cánh cửa mà quan sát mọi chuyện, giờ đây lòng cô cũng ngổn ngang đủ loại cảm xúc. Nhưng Khả Hân biết mình phải đi ra đó khuyên Lâm Vĩ Phong, không để anh làm chuyện gì để lại hậu quả nghiêm trọng.
Quan trọng là Lý Tuyết Dung hiện tại chính là người duy nhất cứu được Lâm Vĩ Thành, dù cho cô ta có làm sai gì cũng không thể đối xử với cô ta như vậy lúc này.
“Vĩ Phong, anh xích cô ấy như thế để anh Vĩ Thành biết được sẽ không ổn đâu.
“Ai cho cô ra đây? Đi về phòng!” – Lâm Vĩ Phong quát lớn.
Khả Hân đứng yên đó không nhúc nhích, cô có thể chịu được cơn thịnh nộ của Lâm Vĩ Phong.
Đột nhiên Lý Tuyết Dung bật cười hướng về cô nói:
“Này ả thánh thiện, cô không cần lo, tôi với Vĩ Phong đang chơi trò tình thú, anh ấy không làm tôi đau đâu.”
Chơi trò tình thú là sao? Khả Hân cảm thấy đầu mình càng lúc càng mơ hồ. Có nhiều chuyện giống như là cô hiểu nhưng lại cố tình thuyết phục mình không hiểu vậy.
“Đi trở về trong phòng! Có nghe hay không?” – Lâm Vĩ Phong gằn giọng lần nữa.
Khả Hân nhìn Lý Tuyết Dung đang tựa vào trong ngực anh lại nhìn đến gương mặt dữ tợn của anh bây giờ xoay người quay trở lại phòng. Cô nghe lời không phải vì cô sợ mà chẳng qua cô sắp ly hôn, chuyện của bọn họ cô không nên can thiệp nữa.
Không thấy, không nghe sẽ không đau lòng.
Sau khi thấy cánh cửa phòng đóng lại, ánh mắt của Lý Tuyết Dung liền trở nên u ám như muốn giết người:
“Lâm Vĩ Phong, hóa ra anh cùng con ả đó đúng là từng lên giường với nhau?”
“Đây là chuyện cô có tư cách quản sao?”