Lau người? Lau cái đầu anh chứ lau! Khả Hân giận đến mức muốn nhào qua đánh cho anh mấy cái nhưng cuối cùng chỉ bỏ chạy khỏi phòng mà thôi. Khả Hân đi một mạch thẳng xuống phòng khách, trong đầu đột nhiên nhớ lại lời của bác sĩ Duy Thanh, nhất định không được để vai trái của Vĩ Phong chạm nước trong hai ngày.
Biết là vậy nhưng Khả Hân chắc chắn không lên lau người cho Vĩ Phong để anh tiếp tục có cơ hội trêu ghẹo mình đâu. Dù sao nhà cũng còn quản gia Thuận, một lát cô nói quản gia làm là được.
Dì Ba nhìn thấy Khả Hân hoảng loạn chạy xuống lâu nên vội vàng đi đến hỏi thăm:
“Phu nhân, cô làm sao vậy? Có phải vẫn còn thấy sợ không? Một lát tôi nấu cho cô chén canh uống cho dễ chịu hơn.”
Khả Hân thấy phòng khách có thêm mấy người bác sĩ, là những chuyên gia trị bỏng được bác sĩ Kiên mời về để cùng hội chẩn cho bệnh tình của Lâm Vĩ Thành.
“Không, không cần. Con không sao đâu.” – Khả Hân nhìn những bác sĩ đó đi lên lầu, bắt đầu dò hỏi – “Dì Ba, anh Vĩ Thành rốt cuộc làm sao vậy? Con thấy bác sĩ Kiên còn mời thêm chuyên gia về nữa.”
“Ai…” – Dì Ba thở dài lắc đầu nói – “Mời bao nhiêu chuyên gia về cũng có tác dụng đâu, không muốn sống tiếp thì biết phải cứu thế nào.”
Không muốn sống tiếp? Khả Hân ngẩn ra, tại sao Vĩ Thành lại có suy nghĩ đó chứ?
“Dì Ba, sao anh ấy lại đột nhiên muốn từ bỏ sinh mệnh của mình như vậy?”
“Không phải đột nhiên, từ khi biết cô Tuyết Dung qua đời, cậu ấy đã như vậy rồi…”
Trái tim của cô bỗng nhiên chùng xuống, cô không ngờ nguyên nhân của chuyện này lại là cô Tuyết Dung kia. Hóa ra Vĩ Thành đối với cô gái này sâu nặng như vậy, chỉ vì hay tin cô ấy đã chết mà cũng muốn cùng đi theo. Khả Hân thật sự khó chịu trong lòng, người vợ như cô suy cho cùng không có ý nghĩa gì với anh cả.
Nhưng Khả Hân không hiểu bệnh tình của Vĩ Thành sao lại nói trở nặng là trở nặng nhanh như vậy. Cô nhớ hôm đó anh còn rất khỏe, tay chân có lực hơn nữa ở phương diện kia anh còn có phản ứng mà. Rõ ràng giống như người sắp hồi phục, nhưng khi nãy cô nhìn anh, cảm thấy anh giống như người đến ngồi dậy cũng không nổi.
Khả Hân nghĩ ngợi một lúc lại nghĩ đến Lâm Vĩ Phong. Cô phải mau chóng đi tìm quản gia Thuận lau người cho anh. Cô nhớ dì Ba từng nói Vĩ Phong là người ưa sạch sẽ, nếu không mau tìm người lau mình cho anh có khi anh sẽ tự đi tắm mất. Dù sao cô cũng đã hứa với bác sĩ Duy Thanh rồi, không thể để vết thương của Vĩ Phong có chuyện được. Quan trọng là vết thương đó vì cứu cô mà ra.
Thật sự Khả Hân đã định thay đổi suy nghĩ về anh sau khi anh thay cô đỡ một nhát dao đó. Nhưng hành động sàm sỡ cô khi nãy của Vĩ Phong đã hoàn toàn đánh tan tất cả những thiện cảm ít ỏi mà cô dành cho anh. Tình cảm của anh em sân nặng giữa Vĩ Thành và Vĩ Phong không phải là giả, nếu Vĩ Phong đã yêu thương anh mình như thế tại sao còn đối với cô năm lần bảy lượt làm ra hành động vô lễ?
Tâm lý của anh có vấn đề sao? Khả Hân đột nhiên nghĩ đến lý do này, có thể do áp lực nhiều quá mà đầu óc của Vĩ Phong không còn bình thường.
Có khi nào là vì anh thiếu phụ nữ hay không? Khả năng này lại càng không thể. Lâm Vĩ Phong là ai chứ, ông trùm tài chính, tinh anh của thành phố A, nếu gạt qua phần này, chỉ nói về độ hào hoa phong nhã của anh cũng đủ khiến cho hàng trăm người phụ nữ tình nguyện lao vào lòng Vĩ Phong. Ở nhà họ Đặng cũng có ba cô gái muốn gả cho anh kia kìa, sao anh có chuyện thiếu phụ nữ được.
‘Vậy vì sao luôn là mình?’, trái tim cô lần nữa đập mạnh, cô nghe rõ cả tiếng thình thịch từ lồng ngực.
Trong lúc Khả Hân còn đang nghĩ loạn cô đã nhìn thấy Lâm Vĩ Phong quần áo chỉnh tề đi từ trên cầu thang xuống. Không thể phủ nhận, trên người anh toát lên loại khí chất khiến người khác không rời mắt được.
‘Giờ này anh ta còn muốn đi đâu? Vết thương… vết thương mới vừa được băng bó thôi mà’, Khả Hân không khỏi nhíu mày lo lắng.
Khả Hân vốn định bước lên hỏi han xem Vĩ Phong định đi đâu nhưng kết quả lại thôi. Nghĩ đến sự quan tâm của mình có thể trở thành lý do để anh trêu ghẹo cô, Khả Hân có chút tủi thân.
Lâm Vĩ Phong thấy cô nhìn anh nhưng không nói gì một lúc liền chủ động lên tiếng trước:
“Tôi đã cho người bảo vệ xung quanh biệt thự, bây giờ ở nhà rất an toàn.”
Anh đang lo lắng cho cô sao? Những lời này của anh chính là để cô an tâm hơn, ở nhà không cần sợ hãi nữa. Khả Hân nhìn theo bóng dáng anh bước ra cửa trong lòng đủ loại cảm xúc trộn lẫn.
Khả Hân vừa tức giận Vĩ Phong sàm sỡ mình, vừa lo lắng cho vết thương của anh cũng cảm động vì sự quan tâm nhỏ nhặt đó. Cô thật sự bị chính mình ép cho sắp điên theo Vĩ Phong luôn rồi.
Ở ngoại ô thành phố có một đài ngắm cảnh, bên dưới đài là biển rộng mênh mông, từng đợt sóng biển nối tiếp nhau dài vô tận. Lúc này ở trên đài ngắm cảnh có bốn người vệ sĩ mặc áo đen, bọn họ đang cùng nhau ép một người đàn ông trên tay trái có một hình xăm Thanh Long vào đường cùng.
Người đàn ông có hình xăm Thanh Long hiện tại đã đứng ngay mép của đài ngắm cảnh, chỉ cần lùi thêm một bước thôi là chắc chắn gieo mình xuống biển mà vong mạng. Bốn người vệ sĩ mỗi người trong tay đều cầm đao, liên tục cọ xát lên mỏm đá tạo ra thứ âm thanh giống như quỷ hồn đến đòi mạng.
“Anh Phong, trước khi Lý Tuyết Dung xảy ra tai nạn có từng gặp qua thằng nhóc này.” – Một trong bốn người vệ sĩ cung kính đến báo cáo với Lâm Vĩ Phong.
“Vậy sao?” – Lâm Vĩ Phong ánh mắt như chim ưng đang nhìn con mồi, bước từng bước đến gần tên có hình xăm Thanh Long.
Người đàn ông kia nhìn thấy Lâm Vĩ Phong thì vô cùng hoảng sợ, liên tục lắc đầu muốn quay đầu bỏ chạy nhưng trước mắt là Lâm Vĩ Phong, sau lưng là biển sâu, hiện tại có muốn chạy cũng chạy không được nữa rồi.
“Rốt cuộc Lý Tuyết Dung chết như thế nào?” – Giọng nói của anh trầm thấp, như âm thanh từ địa ngục vọng lên
“Tôi không biết… tôi thật sự không biết.” – Người đàn ông kia vẫn cắn răng nói dối.
“Được, vậy tôi giúp cậu nhớ lại một chút.”- Lâm Vĩ Phong vừa dứt lời đã đoạt lấy dao từ trong tay người bên cạnh dứt khoát vung lên chém một đường xuống.
Chiếc áo thun mỏng manh của tên kia bị chém đứt làm hai nhưng Vĩ Phong đã điều chỉnh lực không làm tổn thương đến da thịt hắn.
“Tôi hỏi lại một lần nữa, Lý Tuyết Dung chết như thế nào?”
“Không biết… tôi không biết thật mà… tôi chỉ nghe nói cô ta bị xe đụng chết.”
Tên có hình xăm Thanh Long hiện tại đã quỳ rạp xuống đất cả người run rẩy không dám ngẩng mặt lên nhìn anh. Lâm Vĩ Phong lắc đầu, tỏ ý thất vọng, xem ra có những người không thấy quan tài không đổ lệ.
Lâm Vĩ Phong giơ cây đao lên nhắm thẳng xuống đùi của tên đó mà ấn xuống, tiếng lưỡi dao cắt vào da thịt khiến người ta không khỏi rét run. Lần này anh không chút lưu tình, màu từ đùi của hắn chảy ra không ngừng.
“A!” – Tiếng thét chói tay của hắn càng nổi bật trong không gian bốn bề yên tĩnh xung quanh – “Lâm Vĩ Phong, đừng… đừng giết tôi, tôi nói…. ”
Thanh đao của Lâm Vĩ Phong vẫn còn cắm ở trên đùi của tên đó, chỉ cần lực tay anh mạnh thêm một chút, có khi sẽ phế luôn chân của hắn. Lâm Vĩ Phong mặt lại không có chút biểu cảm nào, giống như mấy chuyện này vốn dĩ quá bình thường trong cuộc sống của anh.
Lâm Vĩ Phong hiểu rõ một đạo lý, con người khi không rơi vào tình thế sinh tử, không tự mình trải qua đau đớn sẽ không chịu nói thật.
“Lý Tuyết Dung chưa có chết! Cô ta chỉ giả chết mà thôi!”
Tin tức này thật sự so với một quả bom nguyên tử thì sức công phá tương đương nhau.
Lâm Vĩ Phong trở về biệt thự cũng là lúc Khả Hân và quản gia Thuận đang cùng bác sĩ Kiên tiễn những chuyên gia kia ra về. Vĩ Phong nhìn bác sĩ Kiên ý muốn hỏi tình hình, bác sĩ Kiên chỉ khẽ lắc đầu với anh một cái.
Dì Ba cũng từ trong bếp đi ra ân cần hỏi Vĩ Phong:
“Cậu có đói bụng không? Tôi hâm nóng thức ăn cho cậu, nếu cậu không muốn ăn thì húp một bát canh cũng được.”
Lâm Vĩ Phong gật đầu không đáp.
Khả Hân nhìn thấy Lâm Vĩ Phong bình an vô sự trở về trong lòng đã có thể thờ phào một tiếng. Cô cũng không định xuất hiện ở trước mặt hắn, cứ lùi về sau để khuất tầm mắt của anh. Sau đó lẳng lặng lên cầu thang chuẩn bị về phòng.
Nhưng đột nhiên dì Ba lại hốt hoảng kêu lên, khiến cho Khả Hân muốn đi cũng không đi được.
“Nhị thiếu gia, sao cậu lại chảy máu rồi? Vết thương bị rách ra sao? Cậu có cần tôi gọi cho bác sĩ Kiên trở lại không?”
Khả Hân quay đầu lại nhìn vai trái của Vĩ Thành, quả thật áo vest đã thấm máu ra ngoài, một mảng biến thành màu đỏ thẫm. Khả Hân không khỏi có chút đau lòng, sao anh lại không biết yêu thương bản thân mình như vậy.
Lâm Vĩ Phong nghĩ có lẽ là do khi nãy dùng sức để cầm đao nên vết thương hở miệng, anh khẽ liếc nhìn lên Khả Hân:
“Khả Hân, lau người cho tôi đi.”