Quản gia Thuận vừa rời khỏi chưa được bao lâu Đặng Mỹ Mai, nhị tiểu thư nhà họ Đặng, đã từ trên cầu thang bước vội xuống, hai mắt sáng lên nhìn vào tờ chi phiếu trên tay mẹ:
“Là 5 triệu đô thật hả mẹ? Cho con một ít đi mua sắm đi.”
Đỗ Thanh Mỹ ngay lập tức đưa tờ chi phiếu ra xa nói:
“Tiền này là để tổ chức sinh nhật cho chị cả của con.”
“Mẹ, sao mẹ lại bất công như vậy?” – Đặng Mỹ Mai bĩu môi không hài lòng – “Sinh nhật gì cần đến 5 triệu đô để tổ chức, mẹ chỉ thiên vị chị cả thôi.”
“Chị cả con chính là trưởng nữ của nhà họ Đặng, mẹ còn đang kỳ vọng sau này chị con có thể khiến gia đình này nở mặt nở mày.” – Đỗ Thanh Mỹ siết chặt tờ chi phiếu trong tay – “Còn con thì mau đi gọi người làm chuẩn bị cơm nước.”
“Con sao?” – Đỗ Mỹ Mai vốn đang không vui lại càng thêm khó chịu, liếc nhìn Khả Hân – “Không phải trước đây đều là nó làm sao?”
“Thím à, để con đi gọi.” – Khả Hân cười gượng đứng dậy, cô cũng không lạ gì với mấy việc vặt trong nhà này.
Khi cô vừa vào bếp liền nghe thấy ở ngoài kia Đỗ Mỹ Mai nghiến răng nghiến lợi nói:
“Đừng tưởng gả được vào nhà họ Lâm thì trở nên cao quý, chẳng qua là vợ của một tên tàn phế mà thôi.”
Bữa cơm này không có chú của Khả Hân, Đặng Thế Tùng, năm người phụ nữ cùng ăn với nhau, nói chuyện cũng không có kiêng kỵ gì. Mỹ Mai vẫn luôn khinh thường Khả Hân, hôm nay lại thấy mẹ mình vì tiền của nhà họ Lâm mà coi trọng cô hơn nên đâm ra chán ghét.
“Khả Hân, cô gặp Lâm Vĩ Thành chưa, có phải là toàn thân bị bỏng, nhìn không ra hình người không? Mà cái đó của anh ta có còn không vậy?”
“…” – Khả Hân xấu hổ cúi mặt, lựa chọn im lặng không nói.
“Khuê nữ không nên nói mấy chuyện này, giữ ý tứ một chút.” – Đỗ Thanh Mỹ nhắc nhở con gái.
Mỹ Mai vẫn không định dừng lại, nhếch môi nhìn Khả Hân nói tiếp:
“Không cần hỏi cũng biết, bộ dạng đáng thương đó của cô ta chắc chắn là chưa từng được đàn ông chạm qua.”
“Xem ra chị hai rất có kinh nghiệm trong chuyện này.” – Khả Hân lên tiếng phản kích.
“Ha ha ha…” – Tam tiểu thư nhà họ Đặng, Đặng Mỹ Kim, cười đến run cả bàn ăn.
“Khả Hân, cô dám chế nhạo tôi?” – Mỹ Mai tức giận đứng dậy, thiếu chút nữa còn đập bàn muốn chất vấn Khả Hân.
“Có ai chế nhạo chị đâu là chị tự lòi cái đuôi hồ ly của mình ra mới phải.” – Đặng Mỹ Kim là người trước nay ít nói nhưng một khi đã nói ra thì như kim đâm thẳng vào tay, vô cùng khó chịu.
“Cạch!” – Đỗ Thanh Mỹ đặt mạnh ly nước xuống bàn – “Tất cả ngồi xuống ngoan ngoãn ăn cơm cho mẹ.”
Qua một lúc trên bàn cơm cũng không còn mấy lời mang mùi thuốc súng nữa, Đỗ Thanh Mỹ mới lại hỏi Khả Hân:
“Rốt cuộc bệnh tình của Lâm Vĩ Thành là thế nào? Có phải rất nghiêm trọng không?”
Khả Hân rũ mắt gật đầu, theo những gì cô nghe nói thì chính là như vậy.
“Nếu anh ta chết sớm thì tốt cho cô rồi, cô có thể thừa kế cả nhà họ Lâm.” – Mỹ Mai vẫn tiếp tục trào phúng.
“Xem ra khiến chị phải thất vọng rồi, chồng tôi vẫn còn khỏe lắm.” – Khả Hân mím môi nói.
Mỹ Mai khịt mũi xem thường, chống cằm nhìn Khả Hân:
“Dù anh ta không chết thì sao, số cô đã định cả đời này sẽ cô đơn rồi.”
Khả Hân không tiếp tục tranh cãi cùng Mỹ Mai nữa, bởi vì không cần thiết, bao nhiêu năm qua cô cũng đã quen mặc kệ mấy lời nói tổn thương này.
Người nãy giờ chưa lên tiếng trên bàn ăn của bọn họ chính là Đỗ Mỹ Ân, lại nhàn nhạt mở miệng, trong mắt còn ánh lên sự ngưỡng mộ khó tả:
“Khả Hân, hình như trong nhà họ Lâm còn một nhị thiếu gia, tên là Lâm Vĩ Phong. Nghe nói người này rất tài giỏi, cũng rất thần bí, còn có tin đồn hơn một nửa nền kinh tế thành phố A đều ở trong tay anh ta. Có thể nói là ông hoàng tài chính trẻ tuổi nhất hiện nay, em đã gặp anh ta chưa?”
Lâm Vĩ Phong? Vừa nhắc đến ba chữ này Khả Hân đã thấy lạnh sống lưng. Anh ta chẳng qua là một tên công tử nhà giàu, vừa ngang ngược lại thô lỗ làm gì mà giống với tinh anh xã hội, nhân tài kiệt xuất như Mỹ Ân nói.
“Chưa… chưa từng gặp.”
“Chưa gặp thật à?” – Mỹ Ân lộ ra vẻ thất vọng – “Nghe nói anh ta vô cùng đẹp trai, quan trọng là anh ta xây dựng cơ nghiệp đều dựa vào chính mình, không phải cậy vào nhà họ Lâm.”
Khả Hân thấy biểu cảm của Mỹ Ân như vậy cũng mơ hồ đoán ra, chị cả đang ái mộ Lâm Vĩ Phong. Khả Hân thật sự không ngờ, một người vẫn luôn kiêu ngạo như chị cả, được mệnh danh là khuê nữ danh giá nhất thành phố A lại si mê một người ngang ngược như Lâm Vĩ Phong.
Trong mắt Khả Hân, Lâm Vĩ Phong giống như một tên lưu manh được anh trai cưng chiều đến vô phép vô tắc.
“Chị cả, hóa ra người lâu nay chị hay nhắc đến chính là Lâm Vĩ Phong, nhị thiếu gia nhà họ Lâm sao?” – Mỹ Mai ngay lập tức lộ ra ánh mặt hoa si quay qua nói với Khả Hân – “Không chừng sau này tôi và cô còn là chị em dâu đó.”
“Ông hoàng tài chính như anh ta sẽ để ý đến chị sao Mỹ Mai? Anh ta đâu có mù.” – Đặng Mỹ Kim lại tiếp tục lên tiếng dội nước lạnh chị mình.
“Con nhóc này, mày chống đối tao phải không? Hơn nữa mày vắt mũi còn chưa sạch thì biết gì về đàn ông. Lâm Vĩ Phong không để ý đến tao thì cũng không để ý đến mày đâu.”
Đặng Mỹ Kim rất bình thản, nhún vai nói:
“Anh ta tất nhiên là không để ý để cả em và chị, chúng ta đều không xứng với anh ta.”
Khả Hân ở một bên nghe bọn họ chí chóe cũng không nuốt nổi cơm nữa. Cô nghĩ nếu bọn họ biết Lâm Vĩ Phong thật sự là kiểu người gì liệu có còn ở đây tránh đến sứt đầu mẻ trán như này không?
“Mẹ, mẹ coi Mỹ Kim kìa, nó nói chuyện với chị hai nó như vậy, quá mức hỗn láo rồi.” – Mỹ Mai nói không lại em gái liền đi tìm mẹ phân xử.
Đỗ Thanh Mỹ day day thái dương, nghiêm giọng nói:
“Im lặng hết đi. Dù sao Lâm Vĩ Phong tròn méo thế nào cũng chưa thấy, ở đây tranh cái gì, đúng là mất mặt. Các con rảnh rỗi như thế thì học tập chị cả một chút, vừa dịu dàng lại an tĩnh, đây mới là khuê nữ được người ta ao ước.”
Mỹ Mai và Mỹ Kim mặc dù không nói nữa nhưng hai mắt vẫn luôn lườm nhau, không ai muốn nhường ai. Nếu nhà họ Đặng không phải còn một Đặng Mỹ Ân, Đỗ Thanh Mỹ sẽ cảm thấy cái gia đình này không có tương lai mất thôi.
Sau khi kết thúc bữa ăn, Khả Ân đợi cho không khí trong nhà dịu lại mới đến nói chuyện với thím:
“Tranh thủ còn sớm, con muốn sang viện tình thương thăm viện trưởng Từ một lúc.”
“Đi đi.” – Đỗ Thanh Mỹ cũng không muốn giữ Khả Hân.
Khả Hân tự mình đón xe bus công cộng đi sang Viện tình thương Nhân Từ, lúc trước khi chú đưa cô về nhà họ Đặng, thím ra sức phản đối rất kịch liệt. Đỗ Thanh Mỹ cho rằng Khả Hân chính là do chồng bà cũng người phụ nữ khác sinh ra. Bà ta còn đem cả tính mạng ra uy hiếp, Đặng Thế Tùng cũng không còn cách nào đành gửi Khả Hân ở Viện tình thương này.
“Chị Khả Hân, chị Khả Hân!”
Cô vừa bước xuống xe bus đã có mấy đứa nhỏ từ trong Viện chạy ra vây lấy cô, Khả Hân lấy trong túi ra một ít kẹo chia cho các em:
“Các em có thấy Viện trưởng Từ đang ở đâu không?”
“Viện trưởng không có ở đây.” – Một cô bé chu môi nói.
“Viện trưởng đang đến trường học quyên góp tiền phẫu thuật tim cho một em bé trong viện.” – Chị Lan, người phụ trách sinh hoạt của các em ở Viện đi ra đón tiếp Khả Hân.
Khả Hân nghĩ đến Viện trưởng Từ, tên cũng như người, vô cùng hiền từ và giàu tình thương. Ông dành cả đời để chăm lo cho những đứa trẻ không chút huyết thống này, còn dốc hết lòng hết sức. Lúc còn ở đây Khả Hân cũng được ông chiếu cố rất nhiều.
Cô lấy một phong bì trong túi ra đưa cho chị Lan:
“Em không có nhiều nhưng cũng muốn góp một phần sức cùng mọi người, chị chuyển cho viện trưởng giúp em nhé.”
“Em đến đây chơi với mấy đứa nhỏ là được rồi, tốn kém làm gì.”
Khả Hân cười không đáp. Cô nghĩ lại lời nói khi nãy của Mỹ Mai, số cô đã định cô đơn một đời, từ nhỏ đã mồ côi không ai nương tựa, bây giờ đến nhà họ Lâm cũng là một thân một mình chống chọi.
Khả Hân không sợ cô đơn, cô đã quen với nó rồi. Cô chỉ mong có được ngày tháng bình yên, nếu thật sự Lâm Vĩ Thành không sống được bao lâu nữa, cô cũng sẽ cố gắng làm tròn bổn phận chăm sóc thật tốt cho anh, đổi lại nửa đời yên ổn ở Lâm gia.