Đào Bách thiếu kiên nhẫn quát: “Ai hỏi nó? Tôi nói cái xe, chiếc Lamborghini đỏ tôi mới mua hôm qua thế nào rồi?”
Người bên kia nhất thời không tiêu hóa kịp, theo bản năng nói ra sự thật: “Nát rồi, không còn dùng được nữa.”
Đào Bách giận dữ, tay cầm điện thoại cũng run lên: “Tôi ra lệnh cho cậu lập tức giữ mụ điên đó lại cho tôi, lần này tôi nhất định tra tấn cô ta đền tội cho vợ nhỏ của tôi.”
Tô Lam nghe mà chẳng hiểu gì hết, chỉ là cô không ngờ tổng giám đốc lại có một mặt chợ búa như vậy.
Thế nhưng, đối phương vừa tắt máy đã lấy áo khoác chạy đi ngay, đến một người còn sống sờ sờ ở đây anh ta cũng không quan tâm.
Lúc Đào Bách đến bệnh viện chưa kịp gặp người kia, tên em trai phá gia chi tử lại xuất hiện bán thảm với anh: “Anh! Anh trai tốt của em! Anh phải lấy lại công bằng cho em! Mụ điên kia thật ngang ngược! Nếu không phải phản ứng nhanh em không còn đứng đây nói chuyện với anh đâu.”
Nhìn miếng băng keo cá nhân trên trán Đào Bân, rồi lại nhìn bộ dạng khóc lóc như tàn phế.
Đào Bân tưởng anh giúp mình báo thù mừng rỡ lau những giọt nước mắt gần như không có, chỉ tay về cuối hành lang: “Bên kia! Anh thật tốt.”
Nếu không phải phá vỡ hình tượng quá mức sẽ gặp xui xẻo, anh nhất định cho thằng em trai mất dạy này một trận.
Ở phía cuối hành lang bệnh viện, một thiếu nữ đang đứng tựa lưng vào tường, cô nhàn nhã nghe điện thoại, thỉnh thoảng khóe môi cong lên, đôi mắt long lanh tựa như một mặt hồ trong vắt.
Dáng người cô mảnh khảnh, khoác lên chiếc váy Chanel đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, tinh tế.
Mỗi một động tác, biểu cảm của cô đều mơ hồ quyến rũ người đối điện.
Xuyên qua nhiều thế giới, Đào Bách anh cũng phải công nhận sức hút của hồ ly tinh cũng không bằng cô.
Tuy có vài giây ngẩn người, nhưng anh sẽ không vì sắc đẹp mà tha thứ cho kẻ hại chết vợ yêu mình.
Đợi đối phương tắt điện thoại, anh uy nghiêm bước từng bước lớn tới gần cô, gương mặt tuy không nhiều biểu cảm nhưng ánh mắt lại sắc bén lạ thường: “Tôi là Đào Bách, anh trai Đào Bân. Chuyện cô vừa gây tai nạn cho em trai tôi, làm hỏng xe của tôi cô tính giải quyết thế nào?”
Tô Ca có chút hứng thú nhìn đối phương: “Có vẻ anh quan tâm chiếc xe hơn em trai mình nhỉ?”
Đào Bách rất giỏi che giấu cảm xúc của mình, thế nhưng cô lại nhìn ra khiến anh có chút ngoài ý muốn: “Cô thường thích lảng tránh vấn đề, không chịu trách nhiệm cho việc làm của mình đến vậy sao?”
Tô Ca bước lại gần, ép Đào Bách phải lùi vào vách, anh đột nhiên có chút khẩn trương: “Cô muốn làm gì?”
Tô Ca nhếch môi, một tay chống lên tường, tay còn lại vuốt ve mặt anh: “Tôi đền một chiếc khác là được không phải sao?”
Đào Bách cười khinh: “Cô lấy gì mà đền? Trên thế giới chỉ sản xuất 50 chiếc, giờ xe đều đã có chủ. Cô đền kiểu gì?”
Tô Ca dùng đôi mắt to tròn nhìn anh, lúc cô vô tình chớp mắt, hàng mi dài cong lên, ở cự ly gần khiến anh đỏ mặt: “Vừa hay 49 chiếc còn lại ở nhà tôi.”
Đào Bách anh vốn luôn cho rằng mình là người cao ngạo, tự luyến nhất thế gian không ai địch nổi.
Nhưng gặp cô gái này lại cứ như một phiên bản khác của chính mình, thậm chí còn bá đạo hơn, kiêu căng hơn gấp bội.
Đào Bách còn đang mơ màng, cô đột nhiên tiêm thêm một liều thuốc kích thích: “Tôi trả anh một chiếc y đúc, tặng anh thêm một chiếc MC Laren phiên bản giới hạn màu bạc ánh kim. Xem như quà tạ lỗi được không?”
Đào Bách nghe vậy mắt sáng rỡ liên tục gật đầu, hoàn toàn bị cô thuyết phục.
Hệ thống tốt bụng đánh thức anh trong cơn mê: “ĐÀO! BÁCH! Cậu rốt cuộc đang bị đồng tiền hay sắc đẹp mê hoặc hả? Mau tỉnh lại đi! Nữ chính còn đang ở nhà chờ cậu. Đừng quên cậu là cổ đông lớn nhất tập đoàn DL. Thật tức chết đi được!”
“Cậu im miệng coi! Ồn ào quá!”
Đào Bách chưa từng nhẹ, giọng với ai như vậy, chỉ vì hai chiếc xe anh gần như dốc hết vốn liếng: “Cô nói thật sao? Khi nào tôi nhận được xe?”
Tô Ca nhướng mày, không ngờ người đàn ông này lại mê xe đến vậy, nhìn vẻ ngoài cũng không phải kẻ thiếu tiền mà: “Anh quay trở về, xe sẽ lập tức xuất hiện ở nhà anh.”
Đào Bách có chút tức giận: “Cô nghĩ tôi là con nít sao? Cô làm sao biết địa chỉ nhà tôi mà giao xe đến! Chắc chắn là lừa đảo.”
Tô Ca phì cười: “Tô Ca tôi không vì hai chiếc xe mà bán đứng uy tín mình đâu. Tôi nhất định giao qua.”
Đào Bách ngạc nhiên: “Thì ra tên của cô là Tô Ca à? Tên hay thật lần đầu tôi mới nghe thấy cái tên này đấy! Tôi là Đào Bách.”
Tô Ca thoáng sửng sốt, cái tên này với cô không xa lạ nhưng mà anh ngoài đời thật khác so với cô từng nghĩ.
Tô Ca không nói thêm gì chỉ cười rồi rời khỏi.
Mắt anh vẫn luôn dõi theo bóng lưng cô đến khi biến mất hoàn toàn.
Lúc này, trong đầu anh đang kêu gào hệ thống: “Cậu thấy tôi diễn hay không? Không cần tốn đồng nào lừa cô ta được một chiếc xe phiên bản giới hạn. Đúng là nhà giàu ngu ngốc. Nhưng nói thật vẻ ngoài của cô ta rất hợp mắt tôi.”
Hệ thống dè bỉu anh: “Còn không biết ai lừa ai. Tôi thấy cậu thích rồi còn hay ra dẻ.”
Đào Bách chưa kịp suy nghĩ đã mạnh miệng: “Đào Bách tôi đời này chỉ nhận siêu xe phiên bản giới hạn làm vợ. Yêu đương gì đó tôi không cần! Phụ nữ chẳng đáng tin chút nào. Ai chẳng vì tiền. Ừm thành thật mà nói người kia có chút khác biệt. Cô ấy là người đầu tiên cho tôi nhiều tiền như vậy.”
777 thật lòng muốn bổ não anh ra xem trong đó chứa gì: “Cậu đừng quên cô ta vừa nói mình tên gì.”
Anh vẫn chưa hiểu ý hệ thống: “Thì Tô Ca thôi, cái tên có chút đặc biệt nhưng chẳng có gì bất thường.”
Hệ thống rống giận nhắc nhở: “Họ Tô. Cô ta nói cô ta họ Tô.”
Đào Bách giờ mới vỡ lẽ: “Không đúng! Người cỡ tuổi cô gái vừa rồi, nhà họ Tô chỉ có nữ chính Tô Lam và nữ phụ trọng sinh Tô Kiều. Làm gì có người tên Tô Ca? Chắc chỉ trùng họ.”
“Trùng họ cái đầu cậu, Tô Ca chính là chị em sinh đôi của Tô Lam.” 777 nổi giận đùng đùng.
Đào Bách cười hệ thống thiểu năng: “Bậy bạ, em gái sinh đôi của Tô Lam mất từ lúc mới sinh, cốt truyện cũng có nói đến.”
Hệ thống quá mệt mỏi với anh rồi: “Vấn đề là ở đây đó! Tại sao Tô Ca lại xuất hiện được?”
…
*Gia đình lục đục
Tô Ca: Nghe nói anh yêu xe như vợ?
Đào Bách: Xe sao có thể quan trọng bằng em.
Tô Ca: Nghe nói anh không muốn yêu đương?
Đào Bách: Em nghe ai đồn bậy bạ vậy?
Tô Ca: 777.
Đào Bách: Đình công! Tôi muốn đình công! 777 tôi không muốn làm nhiệm vụ với kẻ phản bội như cậu.