Nghĩ vậy, cô đứng bật dậy: “Ba mẹ! Con có chuyện riêng cần nói với Đào Bách. Hai người cứ ăn tối trước đừng đợi con.”
Vừa dứt lời, Tô Ca vội kéo tay Đào Bách ra khỏi nhà.
Đây là lần đầu tiên cô đi dạo trong căn cứ, nhìn kẻ đến người đi tấp nập cô suýt quên mất đây là mạt thế.
Đào Bách cao hứng im lặng nhìn đôi tay đang nắm chặt.
Thấy người phía sau mãi không nói gì, Tô Ca dừng chân đến lúc này mới nhớ thả tay đối phương ra: “Anh nhớ lại khi nào? Còn ai khác biết chuyện anh đã là zombie không?”
Đào Bách thoáng hụt hẫng nhưng không để cô phát hiện: “Chỉ mới đây thôi. Tôi còn tưởng cô Tô vô cùng bận rộn, còn có thời gian để tâm đến chuyện của tôi sao?”
Tô Ca khựng lại vài giây, cô có chút hoài niệm Đào Bách mất trí nhớ, thầm nghĩ đối phương chán ghét mình nên mới nói lời này: “Chuyện hôn ước anh không cần lo. Tôi sẽ chủ động nói với ba mẹ đề nghị từ hôn. Tuyệt đối không làm phiền anh thêm nữa.”
“Từ hôn?” Đào Bách bất giác cao giọng.
Bàn tay anh lặng lẽ siết chặt, khóe môi khẽ nhếch: “Lúc trước tôi trăm ngàn lần muốn từ hôn cô kiên quyết không đồng ý. Giờ có người trong lòng lập tức tìm cách đá tôi? Cô xem tôi là thứ gì hửm?”
Cô không hiểu sao Đào Bách lại tức giận với mình, thậm chí còn thẳng thắn nói ra khúc mắc trong lòng: “Đây chẳng phải điều anh muốn sao?”
“Được lắm! Tô Ca! Xem như tôi nhìn lầm cô!”
Đào Bách bị cô chọc tức quay người đi khỏi.
Tin tức con gái Thủ tướng trở về được đồn khắp căn cứ thủ đô, dọc đường đi một số người nhận ra Tô Ca còn lớn tiếng chào hỏi.
Lần đầu tiên cô thấy 777 đáng tin như vậy, tìm ra cho mình một thân phận không tồi. Nhớ tới hệ thống, Tô Ca đau đầu không biết phải đối đãi với Dương Kỷ Minh thế nào, làm sao để lấy được mảnh vỡ thần hồn.
Giờ hắn ta ở đâu cô cũng không rõ.
Bỗng nhiên một bóng lưng quen thuộc lướt qua trước mắt Tô Ca.
Cao Bác!
Theo sau hắn ta còn có vài binh lính tinh nhuệ, cô thấy lạ liền lập tức bám theo.
Cao Bác băng qua đường lớn sau đó rẽ trái đi vào khu C hỗn tạp.
Khu C là chỗ ở của đủ các loại người, tốt xấu lẫn lộn, họ không phải là dị năng giả nên đãi ngộ không tính là tốt. Cô nghe Lạc Trạch nói không ít người trong đây nảy sinh lòng thù hận nhiều lần nổi dậy biểu tình, khiến căn cứ thêm phần nhiễu loạn.
Theo cô biết Cao Bác là dị năng giả không nên lui lại chỗ này mới đúng.
Đến trước một căn lều được dựng tạm thô sơ, Cao Bác ra hiệu cho những người còn lại ẩn nấp xung quanh, một mình anh ta tiến vào trong.
Tô Ca vận công định dùng linh lực thôi miên bốn người phía trước, thế nhưng tay cô mãi chẳng hiện ra làn khí trắng quen thuộc.
Tô Ca sửng sốt nhìn bàn tay mình dần hóa trong suốt, một lát sau cô nhận mệnh thở dài: Không còn nhiều thời gian nữa rồi.
Với sức lực yếu gà của mình hiện tại, cô chỉ biết im lặng đứng ngoài đợi thời cơ.
Dương Kỷ Minh ngồi trong lều đợi hồi lâu, nghe thấy tiếng bước chân liền mừng rỡ đứng dậy: “Cao Bác! Cậu tìm thấy dì út chưa?”
Cao Bác ngồi vào bàn: “Tôi đến là để báo với cậu chuyện này! Tôi tình cờ nghe được, nhóm nghiên cứu của Đào Chấn vừa bắt một nữ dị năng giả vào làm thực nghiệm. Tôi nghi người này tám chín phần là Đường Miểu.”
Dương Kỷ Minh siết chặt tay thành nắm đấm đập mạnh xuống bàn: “Khốn kiếp! Không được! Tôi phải lập tức đi cứu dì út.”
Cao Bác chẳng những không ngăn cản ngược lại còn hùa theo đối phương: “Được! Tôi đi với cậu.”
Dương Kỷ Minh dứt khoát từ chối: “Không được! Lần này đi rất nguy hiểm. Con người Đào Chấn thế nào không phải cậu không biết. Cậu là anh em tốt của tôi. Tôi không thể dẫn cậu vào chỗ chết!”
Đôi mắt Cao Bác lóe lên vài tia giãy giụa, nhưng chỉ trong giây lát anh ta đã cứng cỏi lên tiếng: “Tôi càng không thể trơ mắt nhìn cậu tìm chỗ chết! Đừng nói nhiều! Chúng ta đi thôi!”
Dương Kỷ Minh không còn lời gì để nói, âm thầm cảm động tình nghĩa Cao Bác đã giành cho mình.
Lúc hai người bước ra khỏi lều, Tô Ca lập tức mím môi: “Dương Kỷ Minh?”
Nếu chỉ có Cao Bác thôi cô có thể bỏ mặc, nhưng chuyện dính líu tới Dương Kỷ Minh và mạng của mình Tô Ca không còn lựa chọn nào khác.
Trên đường đi, Tô Ca phát hiện những người vừa nãy không đi cùng họ, nhất định có điều mờ ám.
Quả đúng như cô dự đoán, phòng nghiên cứu khu A vốn được bảo vệ nghiêm ngặt, nay lại chỉ có vài lính đứng canh.
Dương Kỷ Minh và Cao Bác rất nhanh đã xử lý bọn họ, lén lút đi vào.
Tô Ca không vội bám theo, đợi vài phút sau, đám người trước kia theo Cao Bác cuối cùng cũng xuất hiện. Bọn chúng cũng lần lượt tiến vào trong.
Cô biết mình hiện tại không có khả năng cứu người, đành quay trở về đợi thời cơ thích hợp.
Trong này, Dương Kỷ Minh thuận lợi đi tìm lần lượt các phòng.
“A! Kỷ Minh! Cậu xem!” Cao Bác chỉ về phía một người đang đứng trong khoang kính trong suốt.
Dương Kỷ Minh lại gần xem thử, nhưng đi được vài bước, dường như có cảm ứng, một lồng kính đột nhiên xuất hiện giam lấy anh.