Cô ngồi vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, vài giây sau chợt nhận ra bất thường, lập tức cảnh giác quay sang bên cạnh.
Tô Ca thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã bình thản trở lại: “Xuống xe!”
Người bên cạnh cười hì hì, làm như không nghe thấy cô nói, dang tay cười cợt nhả: “Nhìn em mệt mỏi như vậy, có muốn ôm một cái tiếp sức không?”
Đáy lòng Tô Ca run rẩy thầm mắng chửi đối phương: “Đạo diễn Đào! Chúng ta không thân! Mời anh lập tức rời khỏi xe!”
Đào Bách chẳng những không tức giận ngược lại cười càng thêm rạng rỡ: “Em biết là tôi sẽ không làm theo. Tôi bám theo em cho tới khi em đồng ý bao nuôi tôi thì thôi.”
Tô Ca tựa người vào lưng ghế, ánh mắt đảo qua anh rồi lạnh nhạt lên tiếng: “Anh không giống người thiếu tiền, mục đích của anh là gì?”
Đào Bách thản nhiên đáp lời: “A! Bị em phát hiện rồi! Thật ra tôi yêu em từ cái nhìn đầu tiên.”
Phụt!
Lý Vân ngồi ở ghế lái phụ không nhịn nổi bật cười. Nhận thấy ánh mắt cảnh cáo của Tô Ca, cô lập tức thức thời im lặng.
Cô đột nhiên hỏi lại: “Còn giờ thì sao? Đừng quên một tiếng trước tôi vừa tố cáo ba ruột của anh.”
Đào Bách sửng sốt, nhưng cũng không quá lâu để thốt lên lời kinh thiên động địa: “Tôi bất hiếu quen rồi. Nếu là sự thật, chuyện ông ấy ngồi tù cũng không phải lỗi của cô.”
“Nếu giữa tôi và ông ấy bắt buộc một người phải chết, anh chọn ai?” Lúc nói lời này, vẻ mặt của Tô Ca toát lên sự hờ hững, dường nhưng chỉ là một câu cảm thán bâng quơ.
Đáy lòng 777 run sợ: “Tôi đã nói rồi! Một nhân vật phản diện như cô ta sao có thể hiền lành được chứ! Cậu nhìn xem cậu đang yêu thích loại người gì kìa.”
Nhưng trái ngược với nó, Đào Bách lại nghiêm túc trả lời cô: “So với ông ấy, tôi càng để tâm đến sự an toàn của cô hơn.”
Tâm trạng của Tô Ca vẫn không bị lời này làm cho cảm động: “Dù phải đổi lấy mạng anh?”
Đào Bách không chút do dự: “Phải!”
Cô nhếch môi nói một lời không ai hiểu, nhưng ánh mắt cô lại sáng rực lạ thường: “Anh nhớ ra rồi. Bọn họ thật vô dụng.”
“Ý em là sao?” Đào Bách hốt hoảng, dường như muốn nghe chính miệng cô khẳng định điều gì đó.
Tô Ca lúc này khác xa vẻ lạnh nhạt ban đầu, chủ động dịch người lại gần, tựa đầu lên vai anh: “Tùy anh. Em hơi mệt muốn nghỉ một lát.”
Cõi lòng Đào Bách đầy ắp, trong đầu như vô số pháo hoa vỡ tung, ánh mắt nhìn cô thêm phần dịu dàng: “Ừm.”
Tô Ca ngoài miệng nói muốn nghỉ ngơi, thật ra đang liên lạc với hệ thống, nhưng nội dung là gì chính Đào Bách cũng không rõ.
“Đào Bách không thích hợp! Sau thế giới này cậu đưa anh ấy trở về đi. Chuyện còn lại ta tự giải quyết.”
777 hốt hoảng vội vàng ngăn cản: “Chủ nhân! Tuyệt đối không được! Tinh thần lực của ngài đã suy yếu chỉ còn một hơi tàn, nếu không phải dựa vào thu thập mảnh vỡ tinh thần lực của ngài ở mỗi thế giới, chủ nhân đã...”
Tô Ca hiểu hơn ai hết: “Ta biết! Nhưng cậu thấy Đào Bách có thể hoàn thành nhiệm vụ sao? Anh ta quá cảm tính, chúng ta cũng không còn nhiều thời gian. Tính mạng của ta để tự ta cứu lấy.”
Hệ thống cuối cùng không còn lời nào để nói, chỉ biết than thở: “Nhưng chỉ cần hắn ta phát hiện ngài sẽ chết. Tôi thực sự không muốn ngài chết chút nào! Hu hu!”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
“Quyết định vậy đi!” Tô Ca không cho 777 thời gian thích ứng, lập tức cắt đứt liên lạc, lúc này cô thật sự mệt mỏi, liền ngủ thiếp đi.
Lúc cô tỉnh dậy, đập vào mắt là cơ ngực rộng lớn của người đàn ông.
Cô thoáng cử động, lập tức bị đối phương ôm chặt.
Đào Bách vuốt tóc cô trấn an: “Còn sớm lắm em ngủ tiếp đi.”
Tô Ca vẫn tiếp tục cựa quậy: “Nóng! Anh thả tôi ra đã.”
Đào Bách hiện tại cố chấp lạ thường: “Để anh hạ nhiệt độ. Muốn anh buông ra tuyệt đối không được!”
Càng nói anh càng siết chặt cô hơn, cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn.
Đợi anh chỉnh nhiệt độ xong, Tô Ca cũng không vùng vẫy nữa, cô biết thừa người này cố chấp đến nhường nào.
Đào Bách nhẹ giọng than thở: “Anh cứ ngỡ hiện tại như một giấc mơ. Một giấc mơ anh không bao giờ muốn tỉnh lại. Dường như chỉ cần anh thức giấc, em sẽ lập tức biến mất trước mắt anh.”
Tô Ca mím môi: “Lần trước… Anh có ổn không?”
Đào Bách im lặng giây lát, rồi co tay búng vào trán cô: “Em thật vô lương tâm! Em thừa biết tôi không ổn chút nào! Dù sao chuyện cũng qua rồi, nhưng nếu tiếp tục rời đi không lời từ biệt, anh nhất định sẽ hận chết em, cũng nhất định không tha thứ cho em.”
Tô Ca cong môi: Như vậy càng tốt! Nhưng tốt nhất vẫn là quên tôi đi.
…
Căn cơ của Đào Bân quá sâu, dù ông ta có phạm tội thật, nếu không có bằng chứng trực tiếp, đồn cảnh sát cũng chẳng cách nào bắt giam người.
Sau khi trở về, Đào Bân giận dữ đập phá đồ đạc. Vợ ông là Lăng Lệ cũng không khỏi kinh sợ, nhưng chuyện ngày hôm nay càng khiến bà hoang mang hơn cả.
Lăng Lệ phớt lờ cơn thịnh nộ của ông, lớn tiếng chất vấn: “Chuyện kia là thế nào? Ông nói tôi nghe đó có phải sự thật không?”
Ông ta thoáng chột dạ, nhưng ngoài mặt phủ nhận: “Bà nói bậy bạ gì đó! Nếu là sự thật tôi còn trở về đây sao? Bà nghỉ ngơi đi chuyện này tôi tự giải quyết, gọi Đào Húc vào đây cho tôi.”
Lăng Lệ hai mắt sưng đỏ chứng tỏ trước đó bà đã khóc rất nhiều, nhưng nghe chồng nói vậy bà cũng không chút nghi ngờ rời khỏi.
Lúc Đào Húc tiến vào, trong phòng im ắng đến quỷ dị.
Đào Bân ngồi yên trên ghế, mắt nhìn chăm chú vào chiếc đồng hồ treo tường, chốc lát lại cau mày.
“Ba gọi con!”
Ông ta nghe vậy mới dời sự chú ý về phía người đối diện, chiếc gạt tàn trên bàn ném thẳng vào đầu anh.
Thế nhưng Đào Húc lại không né, đợi đến lúc nó va xuống sàn vỡ tan tành, thì trán anh cũng không tránh khỏi rách da chảy máu.
“Mày xem mày đã làm chuyện gì? Đồ vô dụng! Tao kêu mày giết nó mày lại do dự không làm! Mày và mẹ mày đều là kẻ hèn nhát đê tiện như nhau!”
Đào Húc quỳ sụp xuống sàn không báo trước: “Tất cả đều là lỗi của con! Xin phép ba cho con lấy công chuộc tội.”
Đào Bân hừ lạnh: “Mày nỡ giết nó sao? Đừng nói với tao mày yêu nó!”
Đào Húc lắc đầu: “Con không dám.”
Ông ta không những không hạ hỏa, ngược lại lửa giận càng bùng lên mạnh mẽ, lập tức bước lại gần siết chặt cổ đối phương: “Không dám? Là không dám giết nó? Hay không dám yêu nó? Hả?”
Đào Húc thoáng hốt hoảng nhưng cũng vội vàng phủ nhận: “Bên cạnh cô ta có quá nhiều người, con vẫn luôn không có cơ hội ra tay.”
Đào Bân cười lạnh, buông tay thay vào đó vỗ vai anh: “Tốt! Đã đến lúc thu lưới rồi. Nếu lần này không phải nó chết thì là con chết. Con tự liệu mà làm.”
Đào Húc cụp mắt: “Con biết rồi, nhất định không khiến người thất vọng.”